Ra ngoài cùng với mỹ nữ xinh đẹp vạn người mê, trở về dắt theo gã đực rựa vừa lùn vừa xấu, cái này là một câu chuyện buồn, may mà không bị ai trông thấy.
Có điều từ lúc tỉnh dậy tới giờ Võ Đế không hé răng nói nửa lời, vả lại sau khi nhận lấy ngọc phù dùng để ra vào biệt thự là lập tức xuyên toa hư không chuồn đi.
Nhất định là bởi vì mặt hàng ngắn ngủn này bị Hắc Phong dọa sợ.
Ném chuyện Võ Đế hành vi quái lạ ra sau đầu, Cao Cường nhanh chân trở về phòng. Có điều không phải để ngủ nướng một giấc, mà là ngồi xếp bằng tu luyện.
Chính xác là để bài trừ tạp chất trong cơ thể sau quãng thời gian dài hấp thu quỷ khí tại chiến trường.
Việc này hoàn toàn dựa vào tinh thần ý niệm, bởi vậy hắn liền ngồi im một chỗ như tượng đá.
Đơn giản là dùng ý niệm câu thông với tiên khí thiên địa, qua đó khống chế tiên khí ngưng tụ thành mười chuôi búa chuy, rồi cứ thế mà đập nện bản thân mình.
“Bộp.. Bộp.. Bộp..”
Âm thanh va đập nghe có phần khô khốc liên tục vang vọng trong gian phòng, chỉ là tốc độ nện gõ càng lúc càng nhanh, sau liền dồn dập như tiếng máy khâu.
Nhìn vào tưởng chừng tùy ý nện búa bừa bãi, nhưng thực ra không hề đơn giản. Bởi điều kiện tiên quyết là phải hiểu rõ hiện trạng thân thể của mình mới được.
Thử hỏi nếu không biết nơi nào tiềm ẩn tật xấu, vậy thì bài trừ cái gì và kiểu gì?
Nện gõ còn chưa tới một phút, từ cơ thể hắn bắt đầu tuôn ra nghi ngút khói đen kèm theo mùi tanh tưởi, hiển nhiên ba tháng tu luyện tích tụ khá nhiều tạp chất.
Có điều không thành vấn đề, Cao Cường tính toán bỏ ra nửa ngày là đã đủ để dọn dẹp sạch sẽ.
Mấu chốt là hiện tại đã tiếp cận bốn trăm tiên lực, có nghĩa chuẩn bị đột phá Đế Thể hậu kỳ là vừa.
Cơ mà tự giải quyết vấn đề của bản thân còn nhẹ nhõm, chứ trợ giúp người khác sẽ không hề dễ dàng, đặc biệt đối tượng là kẻ tu vi Đế Cấp lại càng khó nhai.
Đây cũng chính là lý do vì sao Cao Cường chưa trợ giúp Phạm lão đầu bọn họ tinh luyện cơ thể.
Không hiểu Võ Đế biết bản thân bị xem là chuột bạch thử nghiệm thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
– —
Mất nửa ngày trời xuyên qua truyền tống trận tại các căn cứ điểm, Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt mới về tới tổng bộ Thiên Môn ở tận cực nam Thiên Hải.
Sau khi báo cáo vụ việc và bàn giao ngọc phù ký ức cho chấp sự Trưởng Lão, không bao lâu liền thấy các vị đại lão cho gọi cả hai nàng tiến vào nghị sự điện.
Đều đã tu luyện tới cảnh giới Tiên Vương, nhưng đây mới là lần đầu tiên bước chân vào nghị sự điện, hai nàng không tránh khỏi hồi hộp căng thẳng một chút.
Nhất là khi trông thấy mười một vị đại lão ngồi quây xung quanh bàn nghị sự, có nghĩa một lần diện kiến toàn bộ đại lão, hai nàng suýt nữa hít thở không thông.
Chỉ là Dị Tộc quậy phá ra sai lầm thôi mà, chưa đủ nghiêm trọng để tất cả đại lão hiện thân đâu này.
“Tiểu Mẫn” – Đúng lúc này vị đại lão ngồi tận trong cùng lên tiếng:
“Tên tiểu tử cùng xử lý vụ việc lần này hẳn là Thiên Tử, mau kể cho chúng ta nghe về hắn xem nào”
“Đúng vậy” – Trương Mẫn gật đầu khẽ đáp, sau đó ấp úng nói ra:
“Nhưng ta đã hứa không tiết lộ chuyện của hắn với bất kỳ ai, mong các vị đại lão hết sức thông cảm”
“Có nghĩa..” – Vị đại lão ngồi tận trong cùng liền vuốt râu cười hỏi:
“Tiểu tử đó không muốn gia nhập Thiên Môn nên mới yêu cầu nha đầu ngươi phải hứa hẹn chứ gì?”
“Đúng vậy” – Trương Mẫn mặt mũi nhăn nhó, thẳng thắn gật đầu:
“Hắn sẽ không gia nhập bấy kỳ thế lực nào, có lẽ nhận thấy đám người Thanh Hà tiên quốc nhòm ngó, mới nhân vụ việc lần này kêu gọi Võ Đế tới để che mắt”
“Rầm” – Một bà lão đột ngột vung tay vỗ bàn, ngửa mặt lên gào thét đầy giận dữ:
“Khốn nạn!!! Vậy mà dám chui vào bảo khố trộm đồ. Võ Đế, tiểu tử ngươi muốn chết phải không?”
Cái gì?
Vừa nhắc tới Võ Đế, liền thấy Võ Đế về trộm đồ, cái này trùng hợp quá mức khiến người khiếp sợ.
“Mặc kệ đi” – Vị đại lão ngồi tận trong cùng bình thản xua tay ngăn cản, cười nói:
“Có những chuyện lão phu không tiện tiết lộ, mọi người chỉ cần biết rằng Võ Đế vì tránh né trọng trách, mới thường xuyên làm ra hành vi khiến người căm hận”
Bà lão chưởng quản bảo khố nghe xong chợt tỉnh ngộ.
Thấy tiểu tử Võ Đế trong tay có chìa khóa mở kho là đã nghi nghi rồi. Xem ra phần lớn thiên tài địa bảo chất đống thành núi kia có xuất xứ không hề minh bạch.
Cơ mà nghĩ tới số lượng bị lấy mất, bà lão tiếc của không nhịn nổi liền mếu máo:
“Lão đại, tận hai mươi mỏ tiên mạch hạ phẩm chứ chả ít ỏi gì đâu, tốt nhất nên tra hỏi lý do rõ ràng”
Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt nghe thấy vậy không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Thú thật là vừa biết Võ Đế chạy về trộm đồ là hai nàng đã phần nào đoán ra rồi đấy, chỉ là không ngờ tới vị đại gia này hốt luôn một mẻ hai mươi mỏ thì mới chịu.
Đường Phi Nguyệt rất muốn tố cáo tiểu tử kia là tác nhân dẫn tới vụ trộm cắp, khổ nỗi chị em cây khế cứ nháy mắt nũng nịu khiến nàng mủi lòng đành phải từ bỏ.
Mẫn Mẫn ơi là Mẫn Mẫn, mới gần gũi có mấy tháng mà sao đã mù quáng thế này?
Đường Phi Nguyệt trong lòng phi thường phẫn nộ, nàng không cần biết có phải do tiểu tử kia bỏ bùa mê thuốc lú hay gì, sau cứ tẩn một trận xả cơn giận rồi tính.
Trong khi đó trải qua giây lát suy nghĩ, vị đại lão ngồi tận trong cùng mới lại cười nói:
“Võ Đế tuyệt đối không làm việc vô bổ, lần này mắt nhắm mắt mở cho qua vậy đi, lần sau không cho phép tiểu tử đó tùy tiện làm bậy như thế nữa là được rồi”
“Vâng” – Bà lão chưởng quản bảo khố nghe xong lập tức gật đầu khẽ đáp lại một câu.
Dù sao đồ có khả năng là do chính Võ Đế mang về, hắn cầm đi chút ít cũng không có gì quá đáng.
Lúc này vị đại lão ngồi tận trong cùng mới đưa mắt nhìn tới Trương Mẫn, thở dài nói:
“Aizz, kỳ thực vừa phát hiện một chuyện động trời khiến đám lão đầu chúng ta phải khẩn cấp họp bàn. Đáng lý ra sẽ không cho đám nhóc các ngươi biết tới, thế nhưng hai đứa ngươi gần gũi với tiểu tử đó, vậy thì cần nắm rõ tình hình để sớm nâng cao cảnh giác”
Không có, ta tuyệt đối không có nửa tia gần gũi với cái hạng người quỷ dị đấy đâu á.
Đường Phi Nguyệt trong đầu nỗ lực gào thét phân bua, có điều tai vểnh thật cao để hóng hớt, miệng thì ngậm chặt đến độ kề dao vào cổ cũng không chịu mở ra.
Không thấy đại lão chuẩn bị tiết lộ “tin tức giật gân” đó sao?
Xin lỗi luôn, tầm này có bị hiểu lầm là nữ nhân của tiểu tử kia thì lão nương cũng kệ.
– —
Học viện Dạ Tuyết.
Trải qua nửa ngày ngồi bài trừ tạp chất, nhận thấy không còn khói đen hôi hám phun ra nữa, Cao Cường mới hài lòng tán đi búa khí, mở mắt nhìn xuống đồng hồ.
“Chậc.. chậc..” – Giọng của Tiểu Long Linh lập tức vang lên trong đầu hắn:
“Tiểu tử ngươi nhặt nhạnh ở đâu môn thần thông luyện thể quá đỗi diệu kỳ, không chỉ đánh bay tạp chất, mỗi một búa còn đem lượng nhỏ tiên khí dung nhập cường hóa nhục thân. Nói chung có môn công phu này liền đã đủ để ngươi nắm chắc đúc thành Thánh Thể”
Thần thông luyện thể?
“Hắc.. hắc..” – Cao Cường đắc ý bật cười như nắc nẻ, lâu sau mới hất tóc bảnh báo nói:
“Kỳ thực là vì khi xưa hấp thu Long Huyết ra chút tật xấu, ta tùy tiện thi triển thủ pháp luyện kim thấy có hiệu quả nên từ từ cải thiện, chả phải thần thông gì đâu”
“Cái gì?” – Tiểu Long Linh vạn phần không thể tin nổi, buột miệng hét lên:
“Tiểu tử ngươi tự mình sáng tạo ra ư? Không phải đang chém gió cho sang mồm đấy chứ?”
Xưa kia chủ nhân cũng từng ngâm mình Long Trì đấy a, chủ nhân trí tuệ vô song đến như thế còn không sáng tạo nổi, sao tiểu tử ngờ nghệch này có thể chứ hả?
Tóm lại có bị đánh chết thì Tiểu Long Linh cũng nhất quyết không thèm tin.
Cảm thấy giải thích chỉ vô ích, Cao Cường dứt khoát hỏi qua chuyện khác:
“Giun thối tha, ngươi đi lâu đến thế chắc hẳn các nàng phản ứng kịch liệt lắm đúng không?”
“Chứ còn gì nữa?” – Tiểu Long Linh nghĩ mà tức điên liền lớn tiếng nạt nộ:
“Ngươi cái này tiểu tử cũng quá là bạc bẽo khốn nạn, báo hại con gái nhà người ta mong ngóng mỏi mòn ngàn năm ròng. Còn may bổn tọa có nhiều năm kinh nghiệm theo hầu các vị phu nhân, bằng không đã chẳng khuyên nhủ nổi các nàng kiên nhẫn chờ đợi thêm”
Aizzz, năm xưa vỗ xuống một chưởng đó là đã xác định không còn khả năng gặp lại ý chứ.
Cao Cường trong lòng ngập tràn áy náy, ngoài mặt thản nhiên nói:
“Chí ít còn có cơ hội gặp lại nhau, như sư phụ ta lặn một hơi không thấy tăm tích mới ghê, dám chắc Hồng Liên tiền bối khóc muốn cạn khô nước mắt luôn rồi”
“Đúng vậy” – Tiểu Long Linh mười phần đồng ý, buồn bực thở dài:
“Aizzz, bổn tọa thấy nha đầu Hồng Liên tinh thần suy sụp ghê quá, liền nói cái kia họ Nhàn hiện đang ở Thần Giới, thôi đành lừa gạt nàng vùi đầu tu hành đi vậy”
Chưa hẳn đã là lừa gạt đâu a.
Không loại trừ khả năng gã Lôi níu giữ sư phụ ở lại bầu bạn.
Đúng lúc này cảm nhận thấy khí tức Võ Đế tiến vào biệt thự, Cao Cường cười nhạt nói:
“Giun thối tha, chín mỏ tiên mạch còn lại sắp tới tay, sớm lau chùi Hoàng Hạc Tiên Cầm đi là vừa”
“Ồ..” – Tiểu Long Linh kinh ngạc khẽ hô một tiếng, có điều rất nhanh thở dài thán phục:
“Aizzz, không ngờ mới đó mà tiểu tử ngươi đã lừa gạt được tên đạo chích này. Đối với hắn tiên mạch chẳng đáng mấy xu, hiện tại bổn tọa thật muốn nâng giá”
“Nâng cái thánh họ nhà ngươi chứ nâng, bản thiếu gia đang cần mau chóng đề thăng tu vi lên đây”
Cao Cường dứt khoát đập vào mặt Tiểu Long Linh một câu có phần hơi thô tục, xong liền đứng dậy, bước nhanh chân đi thẳng một mạch ra đến phòng khách.
Vừa thấy hắn, Võ Đế đang ngồi ở ghế sofa lập tức phất tay ném tới trữ vật giới, ngưng trọng nói:
“Việc của bản Đế tạm thời gác sang một bên, ngươi dồn toàn lực đề thăng tu vi mau lên. Tối thiểu đạt tới Tiên Vương lĩnh ngộ không gian pháp tắc hẵng xuất quan”
Nắm chặt trữ vật giới trong lòng bàn tay, Cao Cường nhíu mày hỏi:
“Ngươi không thấy tỏ ra lo lắng như này là dư thừa à? Rốt cuộc có chuyện quái gì mới được chứ?”
“Ách..” – Võ Đế thoáng giật mình sửng sốt, hơi chút suy nghĩ liền thấy hắn nói hoàn toàn chính xác.
Nói chung có bản Đế kề cận bảo vệ tiểu tử này sao có thể gặp nguy hiểm? Còn nếu là Tiên Tôn Chí Tôn ám sát thì chết chắc, vậy nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc ra?
Võ Đế thở phào một hơi ổn định lại cảm xúc, phất tay lạnh nhạt nói:
“Thực ra bản Đế loáng thoáng nghe thấy tin có vài nhóc thiên tử bị kẻ gian giết hại cướp đoạt Tiên Vị, muốn biết cụ thể chỉ còn cách chờ Trương nha đầu trở về”
“Giun thối” – Cao Cường nghe xong lặng lẽ truyền âm:
“Cướp đoạt Tiên Vị có thể tiếp nhận truyền thừa được như bình thường hay không?”
Mặc dù Tiểu Long Linh đưa ra Hoàng Hạc Tiên Cầm làm phần thưởng, nhưng không đời nào có chuyện dễ dàng luyện hóa như là đối với một món linh bảo vô chủ.