Tiên Môn

Chương 18: Thiên Phẩm



Tay chỉ cây trụ có gắn một quả cầu trong suốt phía trên ở bên cạnh, Đồ Tự nói tiếp: “Thạch trụ bên cạnh ta đây gọi là Tinh Quang Trụ, được chính tổ sư gia tự mình bố trí vào hơn hai ngàn năm trước”.

“Tương tự trắc linh cầu mà đệ tử bản môn đã dùng để kiểm tra linh căn của các ngươi, Tinh Quang Trụ này cũng có cùng công dụng. Tuy nhiên, so với trắc linh cầu thì phẩm cấp của Tinh Quang Trụ này cao hơn rất nhiều. Nói cách khác, trắc linh cầu có thể sai lầm nhưng Tinh Quang Trụ thì tuyệt đối không. Kết quả mà nó cho ra, suốt hơn hai ngàn năm qua luôn luôn chính xác…”.

Đồ Tự tạm ngưng trong chốc lát để đám trẻ bên dưới kịp tiếp thu, sau đó mới lại lần nữa cất tiếng: “Các hài tử. Có một điều mà các ngươi nên biết, đó là không phải cơ địa của mỗi người đều giống nhau. Thỉnh thoảng trong cơ thể một số người sẽ tồn tại một vài điểm đặc thù quái lạ, ngẫu nhiên lại đem tư chất linh căn che giấu đi. Một phần, thậm chí có khi là gần như toàn bộ…”.

“Vì lẽ ấy, để đảm bảo tính chính xác, cũng là nhằm tránh bỏ lỡ nhân tài, bản môn sẽ tiến hành kiểm tra linh căn của các ngươi thêm một lần nữa, trên Trắc Thí Đài, Tinh Quang Trụ này”.

“Cách thức thì chẳng có gì khó hiểu. Các ngươi chỉ cần đặt tay lên Tinh Quang Trụ rồi tập trung ý niệm là được. Căn cứ vào thuộc tính và phẩm cấp linh căn mà các ngươi sở hữu, tinh cầu trên Tinh Quang Trụ sẽ sáng lên tương ứng. Nếu là kim linh căn thì ánh sáng sẽ là màu vàng, mộc linh căn là màu xanh lục, thủy linh căn là màu lam nhạt, hoả linh căn là màu đỏ, thổ linh căn là màu nâu đất. Còn nếu là trường hợp linh căn biến dị…”.

Nói tới đây, Đồ Tự chợt cười một cách hàm ý: “Người sở hữu lôi linh căn, thời điểm đặt tay lên Tinh Quang Trụ, tinh cầu phía trên sẽ phát ra ánh sáng màu tím. Người sở hữu phong linh căn, ánh sáng sẽ là màu trắng. Người sở hữu băng linh căn, như vậy ánh sáng nhìn thấy sẽ có màu lam đậm…”.

“Lẽ đương nhiên, phẩm cấp linh căn có cao có thấp. Tổng cộng bao gồm năm loại tương ứng với số lượng vòng sáng mà tinh cầu sẽ phát ra, chia ra làm: hạ phẩm linh căn, trung phẩm linh căn, thượng phẩm linh căn, cực phẩm linh căn và thiên phẩm linh căn. Trong đó, hạ phẩm linh căn là thường thấy nhất, cực phẩm thì rất ít, thiên phẩm lại càng hiếm hoi. Thậm chí xét ở một vạn người sở hữu linh căn, có thể tìm ra được một người mang linh căn thiên phẩm thì cũng đã tính nhiều…”.

Đồ Tự nhẹ lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu, bảo: “Các hài tử, thiên phẩm linh căn kia, thật ra các ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Đó là sủng nhi của trời, chẳng thể so được”.

“Có điều… linh căn thấp, ví như hạ phẩm, trung phẩm cũng chưa hẳn là điều gì quá tệ. Xuất phát điểm tuy kém một chút nhưng nếu biết cố gắng, chăm chỉ tu hành, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu. Đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu. Các ngươi nhớ lấy”.

“Được rồi. Những gì cần nói ta đều đã nói. Bây giờ ta sẽ gọi từng người lên trắc thí. Đọc đến tên ai thì người đó hãy bước lên, theo lời ta ban nãy mà tập trung ý niệm, đặt tay lên Tinh Quang Trụ”.

Lời vừa dứt, Đồ Tự liền lấy ra một bảng danh sách sớm viết chằng chịt họ tên, bắt đầu gọi: “Lê Bình”.

Bởi đã được căn dặn rõ ràng nên khi Đồ Tự đọc xong thì bên dưới, một thanh âm liền ứng đáp: “Có ạ!”.

Theo sau câu nói, từ trong đám trẻ hơn trăm đứa, một cậu bé khẩn trương bước lên Trắc Thí Đài.

“Hãy đặt tay lên Tinh Quang Trụ.” – Ngó thấy đứa trẻ mình vừa gọi do quá hồi hộp mà trở nên bối rối, Đồ Tự mới nhắc nhở.

“Vâng”.

Đứa trẻ Lê Bình đáp xong thì tiến sát Tinh Quang Trụ. Nó hít mạnh một hơi rồi từ từ nâng cánh tay đặt lên thân trụ.

Vài giây sau…

Thay vì trong suốt như vốn có, tinh cầu trên Tinh Quang Trụ lúc này đã sáng lên.

Đồ Tự nhìn hai vòng sáng màu nâu đất đang hiển hiện, đều đều nói ra: “Lê Bình, trung phẩm thổ linh căn”.

Ghi chép lại xong, hắn tiếp tục gọi lên một cái tên khác: “Người tiếp theo, Vương Bàn”.

“Có ạ!”.

“Đặt tay lên Tinh Quang Trụ”.

Tương tự Lê Bình vừa rồi, lần này ánh sáng mà tinh cầu phát ra vẫn là màu nâu đất, nhưng thay vì hai vòng sáng thì hiển hiện đây chỉ có đúng duy nhất một vòng.

“Vương Bàn, hạ phẩm thổ linh căn”.

“Người tiếp theo, Chu Ngọc”.

“Có ạ!”.

“Chu Ngọc, trung phẩm hoả linh căn”.

“Người tiếp theo, Lý Đại Chùy”.

“Có!”.

“Lý Đại Chùy, hạ phẩm mộc linh căn”.

“Người tiếp theo, Trần Đông”.

“Có ạ!”.

“Trần Đông, trung phẩm thủy linh căn”.

“Người tiếp theo…”.

Cứ như thế, một người rồi một người, hơn trăm đứa trẻ lần lượt được Đồ Tự gọi lên đài trắc thí. Trong hơn trăm đứa trẻ này, đại đa số linh căn đều chỉ là hạ phẩm và trung phẩm, hàng thượng phẩm thì chỉ được duy nhất một người. Riêng về hai cấp bậc cao nhất là cực phẩm linh căn và thiên phẩm linh căn thì… một người cũng chưa thấy.

Nhưng dù vậy, trên mặt Đồ Tự chẳng có vẻ gì là thất vọng. Xem bộ hắn hẳn đã sớm quen với việc này.

Thần tình đạm mạc, hắn cứ theo việc mà làm, theo tên mà gọi. Mãi tới khi chỉ còn sót lại đúng ba đứa trẻ.

“Chu Đại Trù”, “Lăng Tiểu Ngư”, “Dương Tiểu Ngọc”, trong số ba cái tên còn chưa trắc thí kia, khiến Đồ Tự chú tâm vậy mà có tận hai người.

“Chu Đại Trù, sơ khảo: cực phẩm mộc linh căn”.

“Dương Tiểu Ngọc, sơ khảo: biến dị băng linh căn”.

Nhìn vào hai hàng chữ nọ, nhất ở cái tên sau cùng, nội tâm Đồ Tự khó tránh nảy sinh điều khác lạ.

Một đứa là cực phẩm mộc linh căn còn một đứa thì lại là biến dị băng linh căn hiếm gặp. Trong lần tuyển chọn môn đồ này, không nghi ngờ đây chính là hai đứa trẻ đáng lưu tâm nhất.

“Chỉ là Dương Tiểu Ngọc này…”.

Ghi thuộc tính nhưng lại chẳng điền phẩm cấp linh căn, từ xưa tới giờ, ngẫm cũng mới lần đầu tiên thấy.

“Hẳn Lý sư thúc có dụng ý của mình”.

Tạm gác một chút nghi hoặc trong lòng, Đồ Tự nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, gọi: “Người tiếp theo, Chu Đại Trù”.

“Có có!”.

Dưới đài, Chu Đại Trù ứng tiếng, tiếp đấy thì quay sang nói với Lăng Tiểu Ngư và Dương Tiểu Ngọc bên cạnh: “Tiểu Ngư, Tiểu Ngọc, các ngươi coi ta này”.

Nói đoạn, Chu Đại Trù xoay người, ưỡn ngực bước lên đài cao.

Nếu là một đứa trẻ khác, với tư thế cao đầu ưỡn ngực nọ, mười mươi chắc hẳn phải có chút uy phong. Nhưng Chu Đại Trù thì… Uy phong đâu chả thấy, xem được rõ ràng duy chỉ mỗi cái tướng đi ục ịch của nó. Thật ngẫm cũng hài hước.

“Cái thằng bé này…”.

Nén nhịn cười, Đồ Tự bảo: “Tiểu tử, đặt tay lên Tinh Quang Trụ đi”.

“Vâng, thưa lão thần tiên”.

Lão?

Đồ Tự cười cười, chờ xem kết quả.

Cũng không bắt hắn phải đợi lâu, Chu Đại Trù chân dạng chữ “Bát”, cố hít một hơi thật sâu rồi đem bàn tay tròn trịa của mình áp lên Tinh Quang Trụ.

Gần như lập tức, tinh cầu trên đỉnh trụ sáng lên. Thay vì chỉ một như những đứa trẻ trước đó, lần này khởi điểm vậy mà có đến những hai vòng sáng. Rõ ràng, tư chất của Chu Đại Trù so với những đứa trẻ khác thì cao hơn rất nhiều.

Thực tế đã vừa mới chứng minh. Sau hai vòng sáng ban đầu, tinh cầu đã rất nhanh liền phát ra vòng sáng thứ ba, rồi thứ tư.

“Rất tốt”.

Đồ Tự nhìn bốn vòng sáng màu xanh lục chói mắt trên đỉnh Tinh Quang Trụ, hết sức hài lòng gật đầu: “Chu Đại Trù, cực phẩm mộc linh…”.

Chữ “căn” vừa ra tới miệng thì Đồ Tự bỗng thôi không nói nữa. Hắn không nói tiếp được. Trước mặt hắn, tinh cầu trên đỉnh Tinh Quang Trụ đã mới thay đổi. Từ bốn vòng sáng, nó hiện đã biến thành năm vòng.

Phải. Đúng là năm vòng. Mặc dù hơi nhạt nhưng vòng sáng thứ năm kia xác thực vẫn có.

Năm vòng sáng… Cái này nói lên điều gì?

Thiên phẩm linh căn! Chu Đại Trù sở hữu thiên phẩm linh căn, chính thị thiên kiêu!

Hỉ sự tới quá bất ngờ, Đồ Tự nhất thời trở nên thất thố, mãi hồi lâu cũng chưa thể khép miệng.

Âu khó trách. Tự cổ chí kim linh căn cấp bậc thiên phẩm vẫn luôn cực kì khan hiếm, há đâu ai cũng nhìn thấy được?

Lại nói, trong bảng danh sách, kết quả sơ khảo rõ ràng đã ghi linh căn của Chu Đại Trù là cực phẩm, không phải thiên phẩm. Tuy nói trắc linh cầu thỉnh thoảng sẽ xảy ra sai sót, nhưng là rất nhỏ, tỉ lệ thậm chí còn chưa đến một phần trăm.

Từ cực phẩm linh căn lại biến thành thiên phẩm linh căn, Đồ Tự hắn làm sao có thể ngờ được?

Thất thố là điều tất yếu.

Mà, đâu phải chỉ mỗi mình Đồ Tự, trên Trắc Thí Đài, sau bức tường kết giới vô hình, các vị trưởng bối của hắn cũng đang rất kích động đấy thôi…

“Ha ha ha…”.

Vui mừng hơn tất thảy, Lăng Thanh Trúc khoái chí cười to. Nàng quay sang bảo với người ngồi bên cạnh: “Ngọc Thường sư muội, muội thấy rồi chứ? Đây chính là “ngọc quý ẩn trong đá, trân kim tàng dưới đất” a”.

“Chậc chậc… Ngọc Thường sư muội, nhìn người không thể chỉ nhìn ở bề ngoài. Thằng nhỏ Chu Đại Trù này tuy hình tướng có hơi mất cân đối nhưng tư chất, tiềm lực thì…”.

Bấy nhiêu thì Lăng Thanh Trúc bỏ dở, chẳng tiếp nữa. Nàng biết vậy là đủ để sư muội của mình “hiểu ra” rồi.

Cực phẩm linh căn còn có khả năng bị nghi ngờ về thành tựu chứ bằng thiên phẩm linh căn… Dù cho tổ sư gia đội mồ sống dậy cũng tuyệt đối không thể phủ nhận đấy.

(*) Đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu: Bể đạo không bờ bến, cần cù cố gắng là con thuyền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.