Sau một thôi một hồi chăm chú lắng nghe, rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư cũng minh bạch một điều: vị sư huynh đứng bên cạnh hắn quả rất am hiểu. Không phải qua loa đại khái mà biết rõ từng chi tiết cụ thể. Đồ vật lẫn con người.
Khác với Lăng Tiểu Ngư hắn, Chu Đại Trù kết giao rất rộng, bằng hữu rất đông, lại còn khá thân thiết.
Chẳng ngoa, đấy là sự thật. Chính mắt Lăng Tiểu Ngư hắn đã chứng kiến.
Kể từ lúc tiến vào khu vực tổ chức Đa Bảo Hội, cứ cách vài bước chân là lại có người chạy ra hướng Chu Đại Trù chào hỏi. Ba chữ “Chu sư huynh” Lăng Tiểu Ngư hắn nghe đến mỏi hết cả tai…
“Phù… ù…”.
Tay quệt ngang trán, Lăng Tiểu Ngư cảm thán nói ra: “Đại Trù sư huynh, huynh quen biết tất cả họ sao?”.
“Đệ nói những người chào hỏi ta ấy hả?”.
“Vâng”.
“Hì hì…”.
Chu Đại Trù híp mắt, hạ thấp giọng: “Tiểu Ngư, đệ có điều chưa biết, cái đám bọn họ rất là kính nể ta đấy”.
“Kính nể? Tại sao bọn họ lại kính nể huynh?” Lăng Tiểu Ngư hơi nghi hoặc.
Vừa rồi, trong số những đệ tử chạy ra chào hỏi kia, ngoại trừ mấy người đồng trang lứa với Chu Đại Trù thì còn có cả một bộ phận lớn tuổi, râu ria dài ngoằng nữa. Hắn không hiểu tại sao tất cả đều tỏ ra niềm nở với Chu Đại Trù tới như vậy.
Vì Chu Đại Trù là đệ tử chân truyền ư? Có vẻ không đúng lắm.
Hiểu rõ nghi hoặc trong lòng sư đệ mình, Chu Đại Trù đắc ý tiết lộ: “Tiểu Ngư, cái này là do nhân phẩm a”.
“Ngươi không biết đấy chứ, thường ngày ta rất hay xuống khu vực của đệ tử nội môn và ngoại môn chơi. Thỉnh thoảng có cùng bọn họ uống rượu, rồi chỉ điểm tu hành…”.
“Nhắc đến đúng là làm ta cảm khái. Vốn lúc trước ta tưởng nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử cũng tu hành như chúng ta, nhưng mà thực tế lại khác xa lắm. Bọn họ không có được hướng dẫn tận tình như chúng ta…”.
“Nói vậy là sư huynh đã sắm vai trưởng bối giảng giải đạo pháp cho họ?”.
“Ừ. Mỗi khi cao hứng ta còn đem một ít linh thạch, đan dược tặng cho bọn họ nữa”.
Nghe tới đây thì Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn minh bạch, đã hiểu tại sao các đệ tử nội môn, ngoại môn của Trúc Kiếm Phong lại có thái độ niềm nở, kính trọng với Chu Đại Trù tới vậy. Một vị chân truyền đệ tử thân thiện, nhiệt tình giống như Chu Đại Trù, đừng nói Trúc Kiếm Phong, xét cả Thiên Kiếm Môn cũng khó moi ra được người thứ hai đấy.
“Đại Trù sư huynh thật tốt”.
“Có cái gì đâu, chỉ tiện tay thôi mà. Hơn nữa ta cũng đâu có chỉ điểm họ không không. Đám bọn họ rất hay tặng đồ vật cho ta a”.
“Được rồi Tiểu Ngư, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, mau đi dạo thôi. Ở đây có nhiều gian hàng như vậy, thể nào cũng phát hiện mấy thứ hay ho…”.
…
Kẻ trước người sau, Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư tiếp tục cất bước dạo quanh. Bọn họ di chuyển khá tùy hứng, chẳng theo một trình tự nào hết. Bốn hướng nam – bắc – đông – tây cứ luân phiên đổi dời, rất chi rối loạn.
Cứ thế, hai huynh đệ bọn họ đi mãi, xem mãi khắp các gian hàng, tận cho tới khi một sự cố nhỏ xảy ra.
“A…!”.
Giữa dòng người tấp nập qua lại, do nhất thời sơ ý, Lăng Tiểu Ngư đã va phải một người. Là một thiếu nữ mặc lam y, rất xinh đẹp, xem tướng mạo thì tuổi hẳn vẫn chưa quá mười tám.
Sau cú va chạm, Lăng Tiểu Ngư lập tức định thần. Hắn nhanh chóng xoay người lại, hướng thiếu nữ kia áy náy nói ra: “Xin lỗi. Vừa rồi ta không cố ý”.
Phía đối diện…
Lam y thiếu nữ chẳng hồi âm, cũng chẳng nhìn mặt Lăng Tiểu Ngư. Thay vì khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư, nơi ánh mắt nàng đang tập trung lại là gót giày hắn, bên dưới. Ở đó có một miếng ngọc bội màu trắng đã bị giẫm vỡ.
Mới đầu, Lăng Tiểu Ngư đúng thật còn chưa phát hiện, nhưng sau mấy lần cất tiếng xin lỗi mà lam y thiếu nữ vẫn cứ lặng thinh như cũ, quan sát lại thấy nàng cúi đầu nhìn dưới chân mình, lúc này hắn mới nhận ra.
Khom người nhặt lên miếng ngọc hiện đã vỡ làm hai nửa, Lăng Tiểu Ngư lại càng thêm áy náy: “Là của ngươi hả?… Ta… ta thật không phải cố ý. Xin lỗi ngươi. Ta sẽ đền cho ngươi”.
Lam y thiếu nữ vẫn y như cũ, chẳng hề đáp lại. Nàng chỉ đưa tay ra tiếp nhận hai mảnh ngọc bội, rồi sau đó…
“Chát!”.
… tát mạnh vào mặt Lăng Tiểu Ngư, làm hắn té ngã.
Bất ngờ nhận cái tát đau điếng, Lăng Tiểu Ngư ngây ra, trố mắt nhìn lam y thiếu nữ. Hắn đã không lường trước việc này, rằng nàng sẽ ra tay đánh hắn…
“Tiểu Ngư!”.
Vốn đứng ở một gian hàng gần đó, Chu Đại Trù phát hiện vị sư đệ của mình bị người đánh thì lập tức ném luôn món đồ vật đang cầm xem, vội vàng lao tới.
“Tiểu Ngư, ngươi không sao chứ?!”.
Vịn vào người Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư mau chóng đứng dậy, lắc đầu: “Sư huynh, đệ không sao”.
Nhận được câu trả lời, quan sát cũng không thấy trên người Lăng Tiểu Ngư có dấu hiệu gì bất ổn, lúc này Chu Đại Trù mới an tâm. Bỏ vị sư đệ của mình ra, hắn quay sang lam y thiếu nữ còn đang đứng nhìn chằm chằm, lớn tiếng hỏi: “Là ngươi đánh sư đệ ta?”.
“Đúng vậy.” Trái với tưởng tượng của một số người vây xem, lam y thiếu nữ vậy mà rất thẳng thắn thừa nhận. Thái độ còn có chút khiêu khích.
Vẻ kiêu căng ấy của nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý. Chính tại giây phút này, nhiều người mới vỡ lẽ một điều: Lam y thiếu nữ, nàng không phải đệ tử của Thiên Kiếm Môn.
Như một hệ quả tất yếu, mối ngờ vực nối nhau vang lên.
“Nàng ta là ai?”.
“Xem y phục thì không phải của đệ tử Thiên Kiếm Môn…”.
“Nàng chắc chắn không phải đệ tử Kim Kiếm Phong ta. Trong sơn môn ta chắc chắn chẳng có ai giống nàng”.
“Ta khẳng định nàng cũng không phải đệ tử Tương Kiếm Phong”.
“Mặc Kiếm Phong cũng không có ai như vậy…”.
…
Kim Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Liệt Kếm Phong, Tương Kiếm Phong, tất cả đều đánh tiếng không có mối quan hệ gì với lam y thiếu nữ. Riêng Trúc Kiếm Phong của mình, Chu Đại Trù cũng tuyệt đối khẳng định chẳng dính líu gì tới nàng. Những nữ đệ tử ở độ tuổi của nàng, Chu Đại Trù hắn há đâu lại xa lạ…
Sắc mặt âm trầm, Chu Đại Trù hướng lam y thiếu nữ nói rõ: “Ta không cần biết ngươi là ai. Ngươi đánh sư đệ của ta, nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích thì đừng hòng an ổn mà rời khỏi chỗ này!”.
Ngay khi lời Chu Đại Trù vừa dứt thì từ trên người hắn, một cỗ uy áp liền phát ra. Nó mạnh tới nỗi khiến cho phần lớn đám đệ tử nội môn và ngoại môn vây xung quanh phải liên tiếp thoái lui mấy bước.
“V-Vấn… Vấn đỉnh…” Trong số ít những người còn trụ vững, một vị trung niên lắp bắp bật thốt.
Tức thì, thêm một lần nữa, toàn trường biến sắc.
“Vấn đỉnh”, hai chữ này có ý nghĩa gì, phàm kẻ tu tiên luyện đạo ai lại chẳng biết?
Trong ba cảnh giới phàm nhân thì vấn đỉnh là cảnh giới thứ ba, cũng là cảnh giới cuối cùng, sau luyện khí và trúc cơ. Nói cách khác, dưới chân nhân, mạnh nhất chính là vấn đỉnh.
Xét theo lẽ thường, người tư chất bình phàm muốn tu luyện đến cảnh giới vấn đỉnh, suông sẻ lắm cũng phải mất năm mươi năm. Ấy vậy mà Chu Đại Trù…
Đành rằng tư chất của Chu Đại Trù rất cao, linh căn thuộc hàng thiên phẩm, thế nhưng tốc độ cũng không nên khủng bố tới như vậy. Nên nhớ Chu Đại Trù chỉ mới gia nhập tiên môn được mười năm. Năm nay hắn chỉ mới được mười bảy tuổi thôi đấy!
Mười bảy tuổi đã là tu sĩ vấn đỉnh, chuyện này…
Bất khả tư nghị. Quá là bất khả tư nghị.
Những người đang có mặt, từ hai lớp đệ tử nội môn – ngoại môn của năm chi mạch cho tới ngoại nhân là lam y thiếu nữ, tất thảy đều vô pháp suy luận ra nổi. Trong lòng mình, bọn họ đang cực kỳ rung động.
Hiện giờ, còn giữ được bình tĩnh thiết nghĩ cũng chỉ mỗi mình Lăng Tiểu Ngư. Hắn đặt tay lên vai Chu Đại Trù, nói: “Sư huynh, hay là bỏ qua đi. Đệ cũng chẳng bị sao…”.
“Không được!”.
Hiếm thấy, Chu Đại Trù vậy mà gạt bỏ ngay. Hắn bảo: “Tiểu Ngư, người khác đánh ta ta có thể cho qua, nhưng ngươi bị người đánh thì ta nhất định phải đòi lại công đạo!”.
“Sư huynh, lúc nãy là do đệ đụng phải nàng, vô tình làm vỡ ngọc bội của nàng. Đều là lỗi của đệ…”.
Mặc dù Lăng Tiểu Ngư đã cố dành hết phần lỗi về mình, nói hộ cho lam y thiếu nữ, thế nhưng Chu Đại Trù vẫn cứ bất bình như cũ, chưa chịu bỏ qua. Hắn nhìn lam y thiếu nữ, hừ lạnh: “Nữ nhân ngươi, sư đệ ta chỉ là vô tình đụng phải ngươi, cũng đã xin lỗi, vậy mà ngươi còn mạnh tay đánh hắn…”.
“Mặt sư đệ ta không phải là để cho nữ nhân ngươi đánh!”.
Vận linh lực để chống đỡ luồng uy áp cố tình nhắm vào mình, lam y thiếu nữ cuối cùng cũng chịu mở miệng. Thái độ chẳng có vẻ gì là hối lỗi, nàng đáp trả: “Mặt của sư đệ ngươi không phải để ta đánh, thế còn ngọc bội của ta thì sao?”.
Giơ lên miếng ngọc đã vỡ làm hai, nàng tiếp lời: “Làm hỏng ngọc bội của ta, hắn bị đánh là đáng!”.
“Được lắm…”.
Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, Chu Đại Trù dứt khoát không thèm nói thêm gì nữa. Hắn đem Lăng Tiểu Ngư đẩy ra, nhanh chóng bắt quyết.
Nháy mắt, nơi lòng bàn tay hắn, thanh quang bỗng chói loà. Tiếp đấy, một thanh kiếm to dày xuất hiện.
“Xú nữ nhân! Để Chu Đại Trù ta cho ngươi một bài học!”.