…
“Khè khè…”.
“Khè khè…”.
Thứ vừa mới được Ân Hồng gọi ra, như cũ vẫn là một con rắn lớn. Nhưng thay vì chỉ màu đỏ nhạt như trước thì con rắn này lại có màu đỏ đậm, giống hệt như máu.
Liếc xem đại xà đang nhe nanh bên dưới, Lăng Thanh Trúc cau mày, lẩm bẩm: “Là bí thuật à?”.
Với lịch duyệt của bản thân, Lăng Thanh Trúc nàng gần như có thể khẳng định đấy là một loại đạo thuật rất đặc biệt. Con rắn kia, nó tuy không do pháp bảo hiển hoá nhưng so với pháp bảo, uy lực tuyệt chẳng kém hơn. Ít nhất, lực lượng cuồn cuộn trên người nó, tính ra đã mạnh hơn cây xà tiên bị hủy đi ban nãy khá nhiều.
“Đây chắc là toàn bộ vốn luyến của xú bà nương… Hừm, coi bộ là quyết ăn thua đủ với ta…”.
“Tốt thôi. Nhục nhã là do ngươi tự chuốc, đừng trách ta”.
Trong lòng đã có quyết định, Lăng Thanh Trúc thôi không chần chừ thêm nữa, lập tức triển khai đạo thuật. Động tác mau lẹ, hai tay họp rồi lại li, nàng đánh lên hắc sắc cự kiếm một đạo pháp quyết. Tức thì, đại kiếm hoá thành tiểu kiếm, bay về phía nàng.
Tay phải cầm kiếm, tay trái vuốt dọc thân kiếm, theo một chữ “Loạn” thốt ra khỏi miệng, hai mắt Lăng Thanh Trúc cũng liền ngưng lại, sau đấy thì… Một biến thành mười, trong các tư thế khác nhau, những thân ảnh mà chẳng thể biết đâu là thật đâu là giả của nàng bỗng đồng thời vung kiếm đánh loạn.
Chém ngang, bổ dọc, từ trái qua, từ phải lại, từ trên xuống, từ dưới lên, đủ hình đủ loại, chỉ trong một cái nháy mắt đã có hơn một ngàn đường kiếm được tung ra.
Uy lực ư?
Miễn bàn. Cực kỳ kinh khủng!
Ngàn đạo kiếm khí gào thét hư không như muốn xé tan mọi thứ, hủy đi tất cả. Đấy đã chẳng phải cái uy của người nữa. Đấy là lực lượng của kẻ đã đứng trên đỉnh thế giới.
Lăng Thanh Trúc, nàng vậy mà đã tiến vào cảnh giới chí cực của tu sĩ…
“Chân nhân hậu kỳ!”.
Cặp mắt mở to, Ân Hồng kinh hãi thầm hô lên. Có nghĩ thế nào nàng cũng không sao tưởng tượng ra nổi. Lăng Thanh Trúc, đối phương vậy mà lại là một vị chân nhân hậu kỳ…
Trong lịch sử tu tiên giới, tự cổ chí kim, người có thể dẫn động ba lần thiên kiếp, thành công qua hết, tính ra nào được bao nhiêu? Rất là ít ỏi.
Không giống chân nhân sơ kỳ và trung kỳ, cảnh giới hậu kỳ là một cái gì đó rất xa vời, cực khó lĩnh hội. Thậm chí kể có là hạng tư chất trác tuyệt cực phẩm linh căn đi nữa, xác suất đột phá thành công cũng vô cùng thấp.
Chính vì lẽ đó mà trước nay, hễ phàm kẻ tu tiên luyện đạo, muôn người như một, ai nấy đều tôn kính chân nhân cấp bậc hậu kỳ, gọi họ là đại tu sĩ, những bậc đại năng. Trước mặt họ, dẫu chính hay tà, có ai lại không kiêng kỵ?
Ân Hồng nàng ư? Nàng bất quá cũng chỉ là một tên chân nhân trung kỳ mà thôi. So với cấp bậc hậu kỳ, đạo pháp của nàng hãy còn lâu mới đủ. Đối kháng, đấy căn bản là một việc làm rất chi ngu xuẩn.
Tiếc thay, chính nàng đã vô tri lựa chọn điều đó. Và bây giờ, nàng phải hối hận. Nhưng… ích gì đây? Nó quá muộn rồi.
Hàng ngàn đạo kiếm khí tựa cuồng phong bạo vũ kia đã đánh tới. Hồng sắc cự xà do nàng dùng bí thuật tạo ra chẳng cách nào có thể trụ vững được nữa. Nó đang bị kiếm khí cắt ngang xẻ dọc. Y như một tờ giấy.
Rất chóng vánh, chỉ khoảng vài giây thì cự xà liền tan biến. Trong dư âm thảm thiết kéo dài, kiếm khí chưa tán tiếp tục đánh về phía trước, tại vị trí của Ân Hồng.
Đứng trước nguy cơ sinh tử, Ân Hồng vội lấy lại năng lực phản ứng, khẩn trương tung ra một tấm thuẫn màu vàng kim hòng ngăn chặn.
“Rẹt! Rẹt! Rẹt…”.
“Rẹt! Rẹt! Rẹt!…”.
Và, giống như trước, lần này kim thuẫn cũng bị kiếm khí cắt như tờ giấy, chém như rau cải…
Nguy!
Lớp phòng hộ tan vỡ, Ân Hồng hãi hùng hô lên, toan chạy nhưng lại nhận ra rằng chẳng biết phải chạy đâu cho khỏi. Kiếm khí quá nhiều, phạm vi quá rộng, tốc độ thì càng kinh khủng vô cùng… Muốn tránh, căn bản là việc bất khả thi. Nàng không làm nổi.
“Ta sẽ chết thế này sao?”.
Trong sát na đối mặt cùng sinh tử, Ân Hồng bất giác tự hỏi. Một chút bất cam, một chút hối tiếc, một chút tự trách, rồi thì oán hận, luyến lưu,…, đủ loại tâm tình cùng trỗi lên. Có lẽ vì vậy, do tâm trí đã mất kiểm soát nên Ân Hồng chẳng còn làm ra được phản ứng nào nữa, chỉ biết đứng im nhìn kiếm khí chém về phía mình.
Đây… hẳn chính cái gọi là “tuyệt vọng”.
“Keng! Keng! Keng!…”.
“Keng! Keng! Keng!…”.
“Keng! Keng!…”.
Khi mà Ân Hồng đã vô phương né tránh, đứng im chịu trận, những tưởng chớp mắt thôi thì cơ thể nàng sẽ liền bị cắt thành trăm mảnh thì không, một bất ngờ đã xảy ra.
Từ đâu chả rõ, một thanh tiên kiếm bỗng nhiên xuất hiện, chắn ngay trước người Ân Hồng. Lấy tốc độ vượt ngoài năng lực chân nhân cảnh trung kỳ, nó cấp tốc xoay tròn, lần lượt đem những đạo kiếm khí cuồng loạn của Lăng Thanh Trúc ngăn chặn hết.
“Sư muội, không được hồ đồ!”.
Theo sau giọng nói uy nghiêm, từ hướng hậu sơn Kim Kiếm Phong, một đạo kim quang nhanh chóng bay tới.
Gần như cùng lúc, ở Mặc Kiếm Phong, một đạo lam quang khác cũng cấp tốc hướng bên này tiến lại.
Một trước một sau, hai đạo lưu quang lần lượt dừng giữa không trung, trên bầu trời Kim Kiếm. Đích thị Cơ Thành Tử – chưởng môn Thiên Kiếm Môn – và Lý Ngọc Thường – phong chủ Mặc Kiếm Phong.
Phẩy tay đem tiên kiếm thu hồi, trong bộ trường y màu vàng nhạt, Cơ Thành Tử đưa mắt nhìn Lăng Thanh Trúc, cau mày hỏi: “Sư muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sư muội tại sao lại ra tay với khách nhân của ta?”.
“Chuyện gì… Chẳng phải đã biết rồi còn hỏi…”.
Trong dạ thầm bĩu môi nhưng ngoài mặt, Lăng Thanh Trúc vẫn rất biết điều mà phối hợp với sư huynh của mình. Nàng bày ra bộ dáng của người chịu ủy khuất, đáp: “Bẩm chưởng môn sư huynh, sư muội nào dám vô cớ chạy đến Kim Kiếm Phong của huynh gây rối. Sở dĩ xuất thủ, hết thảy đều bởi cảm thấy quá bất bình, khó lòng nén nhịn”.
Không cần Cơ Thành Tử phải hỏi thêm, Lăng Thanh Trúc tiếp tục giải bày: “Chưởng môn sư huynh, số là hai đứa đồ nhi của muội có tới Đa Bảo Hội dạo chơi, trong lúc vô ý va phải sư điệt của Ân Hồng. Chuyện vốn chả đáng gì, ấy vậy mà vị sư điệt kia của nàng lại ra tay với đồ nhi của muội, mặc dù nó đã thành tâm xin lỗi”.
Nói tới đây, Lăng Thanh Trúc liếc xéo Tô Đông Vũ – người đã thông tri và vừa theo sau Cơ Thành Tử bay đến, khiến hắn phải cúi đầu lảng tránh. Xem ra đối với cái tên Tô Đông Vũ này, Lăng Thanh Trúc nàng đã bắt đầu lưu tâm rồi.
Nhận ra ánh mắt chứa đầy hàm ý nọ của sư muội mình, trong dạ Cơ Thành Tử không khỏi ngầm thở dài, thấy bất đắc dĩ. Đệ tử của hắn, nó quả đã xử lý không thoả rồi.
“Hừm…”.
Hắng giọng một tiếng, Cơ Thành Tử hỏi tiếp: “Nói vậy, sư muội chạy tới Kim Kiếm Phong của ta là vì muốn thay đồ nhi đòi lại công đạo?”.
“Vâng, chưởng môn sư huynh”.
“Thậm chí bất chấp ra tay phá hủy Kim Kiếm Phong của ta?”.
Đảo mắt ngó quanh đống đổ nát, Lăng Thanh Trúc hơi áy náy, cúi đầu nhận lỗi: “Sư huynh, là muội đây giận quá mất khôn, đã không kịp nghĩ nhiều”.
“Haizzz…”.
Cơ Thành Tử lắc đầu, thở dài: “Thanh Trúc, tính tình của muội… Thôi được rồi, phá thì cũng đã phá, giờ nói cũng chẳng được gì”.
“Tạ chưởng môn sư huynh đã rộng lượng bỏ qua”.
“Chậm đã”.
Trước vẻ nghi hoặc của Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử bảo: “Phòng ốc bị hủy, ta có thể cho qua, tuy nhiên… Thanh Trúc, muội thân là một vị phong chủ, nửa đêm nửa hôm lại chạy đến Kim Kiếm Phong ta, động thủ với Ân Hồng đạo hữu – khách nhân của ta, thêm nữa còn mạnh tay như vậy…”.
“Thanh Trúc, muội không cảm thấy là bản thân rất quá đáng sao?”.
“Sư huynh, là lỗi của muội.” – Lăng Thanh Trúc cũng chẳng nhiều lời, lập tức nhận sai.
Nàng quay sang nhìn Ân Hồng hiện còn chưa thể hoàn toàn trấn định, rất “thành tâm” cáo lỗi: “Ân Hồng đạo hữu, vừa rồi là Thanh Trúc đã không phải, nhất thời tức giận mà ra tay với đạo hữu, mong rằng đạo hữu đại nhân đại lượng, vui lòng bỏ quá cho”.
Vốn còn khiếp hãi, nay thấy kẻ đã suýt tí nữa thì đem mình cắt thành trăm mảnh cúi đầu nhận sai, Ân Hồng gan đâu mà dám lên giọng, tỏ vẻ hơn người. Thái độ rất chi hữu lễ, nàng hồi âm, nét mặt hơi thiếu tự nhiên: “Phong chủ đã quá lời. Ngẫm lại thì bản thân ta cũng có phần không phải”.
“Hừ, tất nhiên là xú bà nương ngươi không phải. Ta chưa đem ngươi dần cho một trận đã là may lắm rồi…”.
Trong bụng, Lăng Thanh Trúc đã hung hăng mà nói như vậy, thế nhưng ngoài mặt, được nàng bày ra lại là một diện mạo trái ngược hoàn toàn. Miệng nở nụ cười thân thiện, nàng nói: “Ân Hồng đạo hữu quả là người rộng lượng. Thanh Trúc thật cảm thấy hổ thẹn”.
“Lăng phong chủ quá lời”.
“Không quá không quá…”.
Ta một câu, ngươi một câu, trong lớp ngụy trang, dưới sự can thiệp của Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc và Ân Hồng cứ thế mà hoà giải với nhau. Thái độ đôi bên, từ hung dữ thù hằn, loáng cái đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên rất chi thân thiện dễ gần.
“Kỳ quái”, đấy là cảm giác của những người đang chứng kiến. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù và cả Lục Đan một mình một bóng ở phía xa xa, tất thảy đều thấy lạ lẫm…