Đan Phù Chí Tôn

Chương 28: Đấu võ



<!—->Đạo Chân Tông liên hợp với Bắc Huyền Tông, ước chừng hơn bốn trăm người, đằng đằng sát khí mà đến. Lần này, ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Đạo Chân Tông đây là muốn làm gì, thật muốn đuổi cùng giết tận, không sợ gây ra đại chiến tông môn sao? Bắc Huyền Tông cũng là ồn ào theo, đây là kết cấu với nhau cùng làm việc xấu!

Các đệ tử Nam Huyền Tông, toàn bộ đều cảnh giác. Ba người Phi Chiến, Phi Tỉ, Phi Phác cũng nhíu chặt ánh mắt, vung tay lên, tất cả đệ tử Nam Huyền Tông, toàn bộ tụ lại, trận địa sẵn sàng để đón quân địch.

– Bắc Thần của Nam Huyền Tông ở đâu, đi ra?

Miếu Cô của Đạo Chân Tông lần thứ hai quát hỏi, hắn cũng là tồn tại của Hóa Huyết đỉnh phong.

Ánh mắt Bắc Thần tối sầm lại, nâng bước muốn đi ra hàng ngũ, Chỉ Điệp cùng Giả Tuấn ở một bên đồng thời kéo bả vai của hắn lại.

Bắc Thần lắc đầu với hai người, vẫn là đi ra hàng ngũ. Nhìn thấy Bắc Thần, ba đạo ánh mắt lạnh thấu xương, đồng thời bắn về phía hắn, là ba người Miếu Chấn.

Miếu Cô nhìn thiếu niên phi thường non nớt trước mắt, trong lòng rung động khó hiểu.

– Chính là ngươi, đánh bại Miếu Hoàng sư đệ, trước trận tự sát, tránh xảy ra tông chiến!

– Cuồng ngạo!

Phi Chiến rống to một tiếng, thanh chấn trời cao, một ít đệ tử cấp thấp chỉ cảm thấy ù tai, như có tiếng trống đánh reo hò, tâm thần chấn động.

Bắc Thần chỉ cảm thấy trước người tối sầm lại, Phi Chiến đã đứng phía trước người hắn. Phi Tỉ sư tỷ, Phi Phác sư huynh, cũng đồng sự bay đi, giằng co với Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông.

Đạo Chân Tông có bốn tồn tại Hóa Huyết đỉnh phong, mà Bắc Huyền Tông cũng có hai người. Bắc Thần rất rõ ràng tình hình hiện tại, Nam Huyền Tông không chỉ là nhân số mà chiến lực đỉnh phong cũng là đánh không lại hai tông liên thủ. Đệ tử Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn còn không thấy đâu, không biết bọn họ có thể hay không đúng lúc đến cứu viện.

– Phi Chiến, không cần tự lầm tưởng, nói cho các ngươi, Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn nơi đó đã có người cản trở rồi. Các ngươi không có ngoại viện, không giao ra Bắc Thần, vậy chuẩn bị toàn bộ bị giết đi!

Một câu của Miếu Cô làm cho mọi người Nam Huyền Tông xôn xao lên. Nam Huyền Tông vốn đã ngã xuống một số lớn đệ tử, nếu Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn không thể tới cứu viện, kia bọn họ thật sự là không đủ khí lực để đối phó với liên thủ của Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông.

Phi Phác quay đầu lại nhìn nhìn Bắc Thần, quay đầu quát hỏi Bắc Huyền Tông:

– Sa Trần, Sa Thần, Bắc Huyền Tông các ngươi nói như thế nào?

Sa Trần, Sa Hải là hai Hóa Huyết đỉnh phong của Bắc Huyền Tông, ở thời kì đặc thù tại đây, bọn họ có thể thay thế Bắc Huyền Tông làm chủ.

– Huyền môn đã phân nam bắc, không còn liên quan gì, chúng ta chính là muốn một đệ tử Hóa Huyết tầng bảy của các ngươi, Phi Phác, ba người các ngươi cần phải cẩn thận hiểu rõ chứ!

Bắc Thần nghe được lời ấy, một cỗ lửa giận trong lòng, ba thi thần bạo khiêu rực lửa. Lúc đang muốn bùng nổ, một bàn tay nhỏ dài nắm lấy tay phải của hắn.

Kinh ngạc ngẩng đầu, Bắc Thần thấy được Chỉ Điệp, hai mắt trong suốt sáng trong, một cỗ cảm động không hiểu chạy loạn trong lòng. Lúc này, cả đám người Giả Tuấn, Phi Luyện, Phi Kính, Phi Ca đều đi tới bên người của hắn.

Hai mắt ửng đỏ, trong mắt Bắc Thần sung huyết, nhìn về phía đệ tử Bắc Huyền Tông cùng Đạo Chân Tông phía đối diện, sát khí bắn ra bốn phía.

Nơi Đệ Nhị Sơn, Trần Phi Lượng làm như phải mở miệng nói chuyện, Tiễn Phi Cốc bên cạnh hắn ra tay kéo hắn lại.

– Miếu Cô, Sa Trần, Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông các ngươi đã thực hiện tốt chuẩn bị khai chiến?

Phi Tỉ mở miệng, một câu quát hỏi, chấn động tất cả đệ tử Nam Huyền Tông, nguyên bản còn xao động và bất an, toàn bộ bị áp chế xuống, trầm tĩnh đi rất nhiều.

– Bắc Thần Nam Huyền Tông tự sát trước trận, miễn một trận khai chiến!

Lần thứ hai bị điểm danh, sát ý trong lòng Bắc Thần càng cao hơn, một cỗ bạo khí tràn ngập trong thần thức. Dù vậy, tâm thần của Bắc Thần vẫn là lắng đọng như biển, không có một tia xao động, hắn đang tự vấn đối sách đúng đắn trong lòng. Thật muốn khai chiến, tuyệt đối là kết cục lưỡng bại câu thương. Nam Huyền Tông, không thể nghi ngờ sẽ gặp phải tổn thất thật lớn. Nguyên phù thứ phẩm của hắn, chỉ còn lại hai lần cơ hội sử dụng, căn bản khó có thể tả hữu chiến cuộc.

Phi Chiến lạnh lùng trả lời:

– Miếu Cô, ngươi đánh ý kiến hay, nhân mã hai tông các ngươi nếu tập hợp lại cùng nhau, nghĩ đến không chỉ là nhằm vào Bắc Thần sư đệ. Nam Huyền Tông chúng ta chỉ có đệ tử đứng chết, không có đệ tử vì sống quên nghĩa.

Phi Phác rống lớn lên:

– Tất cả đệ tử Nam Huyền Tông nghe lệnh, cục diện hôm nay chỉ có một trận chiến. Để cho Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông biết, nam vực hiện giờ ai mới là đại tông chân chính!

– Nam Huyền Tông, chiến!

Theo đồng thanh rống to của ba người Phi Chiến, Phi Tỉ, Phi Phác, tất cả đệ tử Nam Huyền Tông tập thể rút ra binh khí, thực lực toàn bộ khai hỏa, phải ra sức chiến đấu một trận.

Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông liên thủ đánh tới, sự việc xảy ra tuyệt đối có nguyên nhân, rất có thể nói, cao tầng của Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông đã muốn bắt đầu liên hợp.

Có thể tu luyện đến Hóa Huyết hậu kỳ, tất cả mọi người cũng không phải là kẻ ngốc. Bọn họ ở bên trong tông môn, có thể lục đục với nhau, có thể tính kế lẫn nhau, nhưng là một khi ra khỏi tông môn, đều sẽ có dấu hiệu đánh lên Nam Huyền Tông.

Nhân mã của Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông có thể tập hợp lại cùng một chỗ, hơn nữa gây hấn đến, liền thuyết minh là trong lần mật cảnh Cực Đạo Cung mở ra này, nghĩ rằng Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông đã lập kế hoạch hoàn mỹ rồi.

Để cho Bắc Thần tự sát trước trận cũng chỉ là kế tuyệt tâm của đối phương mà thôi. Mặc dù là Bắc Thần tự sát, tùy theo mà đến, tuyệt đối là liên thủ tuyệt sát của hai đại tông môn.

Mắt thấy sư huynh đệ đồng môn bị buộc chết trước trận, đối với đệ tử của Nam Huyền Tông đều là tuyệt tâm. Tâm loạn, tắc thế nhược, tắc chiến tất bại.

Ba người Phi Chiến làm sao không thấy được điểm này. Thế cục trước mắt, đối với Nam Huyền Tông kì thực chính là phi thường hung hiểm. Một trận chiến chỉ có thể là duy nhất liều chết, chờ đợi đệ tử của Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn đến chi viện mới có sinh lộ.

Bọn họ tin tưởng vững chắc, Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn cho dù gặp phải phiền toái, cũng sẽ cật lực chạy tới tiếp viện.

– Bắc Thần, Phi Luyện, chiến!

Phi Tỉ khẽ kêu một tiếng, liên hợp hai người Phi Chiến, Phi Phác chống lại sáu gã Hóa Huyết đỉnh phong của đối phương. Chiến đấu hai đối một, thắng bại sinh tử chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ầm vang một tiếng, khi chín Hóa Huyết đỉnh phong khai hỏa toàn bộ. Tất cả đệ tử phía dưới cũng đều tự chém giết nhau. Thực lực cả thế lực của Nam Huyền Tông đều không đủ, trên cơ bản đều là cục diện mội đối hai.

Nhưng là không có một đệ tử của Nam Huyền Tông áp dụng sách lược phòng ngự. Giờ này khắc này, chỉ có tiến công giết địch, mới là đạo chiến thắng. Giết một đã đủ, giết hai chính là buôn bán lời.

Bắc Thần và Tôn Phi Luyện là người đầu tiên giết ra ngoài. Còn bên trong Đạo Chân Tông, ba vị tiểu kiếm chủ, mục tiêu nhất trí, liên thủ giết về phía Bắc Thần.

Sau khi liếc mắt với Tôn Phi Luyện, cả người Bắc Thần chấn động, lại là tám đạo hoàng phù thượng phẩm, liên tiếp bay ra, bốn đạo Hỏa Đạn Phù, bốn đạo Hàn Băng Phù.

Cắn răng, trong đan điền khí hải của Bắc Thần, khí huyết chấn động, một cỗ huyết khí phóng lên cao, tràn ngập tiến đến trước người bùng nổ trong tám đạo phù.

– Không tốt, hắn là chế phù sư, hắn đang thúc giục tinh huyết bản mạng của bản thân a!

Trên mặt Miếu Thương hoảng sợ, liên hợp cùng Miếu Chấn, Miếu Phong, ba kiếm đều tự hóa thành một đạo kiếm khí, đánh thẳng đến mặt Bắc Thần.

Chỉ Điệp, Giả Tuấn, Phi Luyện đều tự phóng ra, thay Bắc Thần đỡ một kích. Lúc này, Bắc Thần đã dẫn nhiên toàn bộ tám đạo phù.

Bốn quả hỏa cầu thật lớn, bốn cỗ hàn băng khí, nổ tung trên chiến trường. Toàn bộ nổ kích tại nơi tụ tập của đệ tử Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông.

Bốn đạo Hỏa Đạn Phù, bốn đạo Hàn Băng Phù đều là Bắc Thần tu hành luyện chế, trong đó có ẩn chứa ký hiệu, linh lực đều xuất phát từ tay của Bắc Thần. Lúc này, Bắc Thần chính là lợi dụng tinh huyết bản mạng của chính mình, cường thế tăng lên cực hạn của phù uy, đều là bộc phát ra công kích của Hóa Huyết đỉnh phong.

Chỉ vào lần này, Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông đã chết hơn hai mươi đệ tử.

Đám người Miếu Cô ở xa xa, nhìn đến hai mắt trừng trừng, trong lòng tích máu.

– Đáng chết a!

Mọi đệ tử của Nam Huyền Tông, còn lại là tập thể rống giận.

– Tốt!

– Bắc Thần, ngươi có thể có bao nhiêu phù chứ, chịu chết đi!

Quát chói tai một tiếng, là hai gã đệ tử Bắc Huyền Tông Hóa Huyết tầng chín Sa Tất, Sa Phiệt, trường kiếm giết đến đây.

Trong lòng Bắc Thần nghẹn một cỗ sát khí, mắt thấy hai người Sa Tất giết đến, cánh tay phải chấn động, Tẩy Mặc hóa quang mà đi, cùng thời gian đó, Lục Ngân Đao phía trên vai húc đầu đến.

Hai người Sa Tất, Sa Phiệt trong đệ tử của Bắc Huyền Tông cũng là thực lực cao tuyệt hạng, cơ hồ là tồn tại giống như kiếm chủ nổi danh của Đạo Chân Tông.

Hai người bọn họ nắm đúng thời cơ giết qua, Bắc Thần mạnh mẽ lợi dụng tâm huyết thúc giục tám đạo phù lực, khẳng định là thời điểm khí huyết suy yếu. Bọn họ đúng là thừa cơ Bắc Thần dùng hết lực cũ, tân lực chưa sinh ra, đánh hắn đến chết.

Một mặt khác, ba người Miếu Chấn đã muốn chống lại liên thủ của bốn người Chỉ Điệp. Phi Luyện cũng không có bùng nổ con bài chưa lật của tự thân, bốn đối ba, miễn cưỡng chống đỡ được.

Trong nội tâm của Bắc Thần biết, tình hình hiện nay nguy cấp, thập phần nguy cấp, phá cục sợ là phương pháp chỉ có hắn có thể đi.

Trong lòng hung ác, cũng không ngăn lại khí huyết bốc lên trong cơ thể. Sau khi Lục Ngân Đao, Tẩy Mặc đánh bừa lên sát chiêu của hai người Sa Tấn, miệng phun ra một đạo Hàn Sương Phù.

– Chờ chính là chiêu này của ngươi!

Sa Tất âm ngoan cười, hai tay thay đổi, liên hợp cùng với hai người Sa Phiệt lấy ra một đạo tấm chắn thật lớn.

– Huyền khí bảo hộ thứ phẩm!

So sánh với hai người Sa Tất với khuôn mặt tươi cười nắm hết thảy trong tay, ánh mắt của Bắc Thần lại dày đặc sương lạnh, không có chút rung động.

– Phi Luyện!

Hét lớn một tiếng, hai chân Bắc Thần vừa bước giữa không trung, thân mình cấp tốc phóng ra. Cùng thời gian, Giả Tuấn, Chỉ Điệp liên hợp phát lực, không muốn sống điên cuồng tấn công ba người Miếu Chấn.

Còn Tôn Phi Luyện, còn lại là một cước đạp phía trên con rối của Phi Kính. Pháp quyết của Triệu Phi Kính vừa động, con rối kia giống như lấy ra mãn cung bắn Phi Luyện ra ngoài.

Bắc Thần, Tôn Phi Luyện, đồng thời giết trên chiến trường Hóa Huyết đỉnh phong.

– Miếu Cô Đạo Chân Tông, đi tìm chết!

Một đạo Hàn Sương Phù, một huyền khí phi đao thứ phẩm, hung uy đồng thời bùng nổ, lưỡng đạo tương đương với công kích đỉnh phong của Cố Nguyên tầng một, toàn bộ nổ trên người của Miếu Cô.

– Không, đáng chết a!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.