Đan Phù Chí Tôn

Chương 31: Hung uy



<!—->Một chút lực lượng thần hồn cuối cùng, toàn bộ nhập vào trong phù, 4 tấm Hỏa đạn phù đều lột xác thăng cấp thành Nguyên phù hạ phẩm Liệt diễm phù.

Bắc Thần lúc này, hoàn toàn biến thành một người máu.

Mà một kiếm của Sa Trần, cũng đâm tới cách Bắc Thần ba tấc.

Hai mắt lóe tia sáng lạnh, Bắc Thần vừa động tâm thần, 4 tấm Liệt diễm phù đều chấn động. Hơi thở Nguyên phù ầm ầm bùng nổ, đánh bay Sa Trần.

Nguyên phù chấn động thành phù, 4 cái chồng lên nhau, ngay cả Sa Trần là Hóa Huyết đỉnh phong cũng không đỡ nổi. Còn chưa rơi xuống đất, đã phun ra ngụm máu.

Cùng với luyện chế thành công 4 tấm Nguyên phù, bên trong mật cảnh Cực Đạo Cung, toàn bộ tàn trận ngừng lại, bắt đầu lóe lên không ngừng. Đặc biệt là đại trận cấm đoạn bao phủ trên núi Cực Đạo, bị hơi thở dẫn dắt, bắt đầu xuất hiện một đợt gợn sóng.

Không chút chần chờ, không để ý thương thế trên người, Bắc Thần vừa động thần thức, 4 tấm Liệt diễm phù hóa thành 4 tấm phù to lớn, từ trên không đè xuống chiến trường.

– Không!

– Trời đánh, đây là muốn nghịch thiên mà!

– Má nó, đây là tiết tấu Nam Huyền Tông xuất hiện yêu nghiệt!

– Đệ tử Đạo Chân Tông, tất cả rút lui, rút lui!

Bốn ngọn lửa, một cái bay lên trời cao, một cái bay về phía Sa Trần, một cái bay về phía Miếu Thương, một cái bay về phía hậu phương Đạo Chân Tông. Ngọn lửa nóng cháy, ầm ầm thiêu đốt, nhuộm cả vòm trời đỏ như máu.

Miếu Minh đang đánh với Tôn Phi Luyện, nhìn thấy Bắc Thần luyện thành Nguyên phù, trong lòng biết đã không thể cứu vãn, trong lòng sầm xuống, há mồm phunr a một cái Hàn sương phù cách không đánh tới trước Miếu Thương, phát ra một cỗ khí lạnh, triệt tiêu ngọn lửa của Bắc Thần.

Miếu Thương bị hai tầng linh lực băng hỏa xâm nhập, người lui ra sau, bị thương không nhẹ. Trên trời cao, Liệt diễm phù của Bắc Thần đẩy lùi ba tên đệ tử Đạo Chân Tông, cứu Phi Tỳ lâm nguy.

Sa Trần trực tiếp bị một ngọn lửa bao bọc, đốt thành bụi bặm.

– Sa Trần, Bắc Thần, ngươi đáng chết!

– Đệ tử Đạo Chân Tông rút lui, trận chiến này đã không còn ý nghĩa nữa!

Hô một tiếng, khí thế toàn thân Miếu Minh chấn động, một mình xông lên, bắt đầu lùi lại. Ở mặt kia, đệ tử Bắc Huyền Tông trong tiếng quát của Sa Hải, bắt đầu lùi lại.

– Bây giờ muốn chạy, nằm mơ!

Bắc Thần giận dữ gầm lên, lại thúc đẩy linh lực trong người, một cỗ huyết khí vọt lên từ đỉnh đầu của hắn, toàn bộ nhập vào 4 cái Liệt diễm phù bay trở về.

Trong lòng Miếu Minh chấn động, Nam Huyền Tông tiểu bắc bá quả nhiên là kẻ hung ác, trong thời gian ngắn lại muốn liên tục thúc đẩy Nguyên phù hạ phẩm hai lần, hơn nữa còn là mỗi lần thúc đẩy 4 cái.

Cắn răng, đấm một cái vào bụng mình, Miếu Minh phun ra một ngụm tinh huyết bổn mạng, mạnh mẽ thúc đẩy một cái Liệt diễm phù cùng một cái Hàn sương phù, chống đỡ công kích của Bắc Thần.

– Các đệ tử, liên thủ phòng ngự!

Ba đệ tử Hóa Huyết đỉnh phong Đạo Chân Tông đã bay xuống, nhìn bốn ngọn lửa ở trên không đè xuống, trong lòng kinh hãi, mỗi người ngưng tụ một đạo linh lực bảo hộ ở trên cùng.

Ở mặt bên kia, Bắc Huyền Tông Sa Hải thấy chuyện không xong, lại trở về trận địa tông môn, thu gom đệ tử, đẩy lui đệ tử Nam Huyền Tông đuổi giết, bắt đầu toàn lực rút khỏi chiến đấu.

Ầm ầm, trời đất tối sầm, bụi mù lan tỏa, Đạo Chân Tông để lại xác của mười mấy đệ tử, thoát khỏi phạm vi tấn công của Bắc Thần. Đệ tử hai tông tụ tập, không dám ngừng lại, bắt đầu gấp rút lui đi. Bắc Thần cũng không truy kích, mà từ trên không hạ xuống.

Ngay lúc Bắc Thần chạm đất, trong đống xác chết, một đạo kiếm quang bắn vọt ra. Hắc kiếm Miếu Thương, trường kiếm đâm vào bụng Bắc Thần.

– Bắc Thần, đền mạng cho ca ca của ta!

Lần này, nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai ngờ tới Hắc kiếm Miếu Thương vì giết Bắc Thần, không tiếc nhân lúc bụi mù mà trốn vào trong đống xác chết.

Phía sau Bắc Thần, Cổ Tuấn cùng Triệu Phi Kính không dễ gì mới bò dậy, ánh mắt kinh hãi, muốn vội lên hỗ trợ, nhưng trong người kiệt sức, lại bị trọng thương, không thể động đậy được.

So với hai người giật mình, Bắc Thần lại là tỉnh táo nhất, ánh mắt không mang theo chút cảm tình gì, lạnh lùng nhìn thẳng vào Miếu Thương đang nhanh chóng tới gần.

Thần sắc Miếu Thương là điên cuồng, thậm chí linh lực quanh người nàng cũng tán loạn thê thảm. Làm một trong 11 tiểu kiếm chủ Đạo Chân Tông, quả thật không nên xuất hiện sơ hở như thế. Tốc độ cùng lực sát thương của một kiếm này, cũng không mạnh mẽ như nàng dự liệu.

Miếu Chấn chết, là đả kích quá lớn đối với nàng, làm nàng mất đi phán đoán. Miếu Thương là ôm lòng muốn chết, ở lại giết Bắc Thần. Nàng rất rõ ràng, coi như nàng đánh chết Bắc Thần, bản thân cũng đừng mong sống đi ra. Được ăn cả ngã về không, nàng đánh cược, không chỉ giết Bắc Thần báo thù cho Hồng Kiếm, Điện Kiếm, còn phải chém giết nhân tài mới nổi của Nam Huyền Tông.

Bắc Thần lật tay trái, lấy ra một cái mai rùa, dựng ở trước người, cản lại một kiếm của Miếu Thương.

Một kiếm tất sát bị Bắc Thần dễ dàng chặn lại, Miếu Thương tâm thần thê thảm, mặt ngọc tràn đầy không cam lòng cũng tuyệt vọng, mơ hồ có vài phần giải thoát. Ôm theo tâm tình phức tạp này, Hắc kiếm Miếu Thương hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Thu lại Tẩy Mặc, trên đầu Bắc Thần treo 4 cái Nguyên phù hạ phẩm, ánh mắt lạnh băng nhìn xung quanh. Những người Đạo Linh Tông, Đạo Huyền Tông, Tiên Cực Môn thức thời chọn rút lui.

– Nam Huyền Tông đi ra một Sát thần, tiểu tử này là ai?

– Không nghe bọn họ gọi hả, Bắc Thần, Tiểu Bắc Bá!

Thái Yên thè lưỡi, vỗ ngực vẫn còn sợ hãi nói:

– Thái Nhị sư tỷ, tiểu tử kia thật là một sát tinh, sao lúc gặp chúng ta lại nhìn không ra?

Thái Nhị sắc mặt không đổi, trong đôi mắt đẹp chớp động bóng hình, không biết đang nghĩ gì.

– Đi thôi, sau này có nhiều cơ hội gặp mặt, tiểu đệ đệ này thật là thú vị!

Ở một góc khác, Linh Mộc, Linh Nguyệt cũng kinh hãi vì Bắc Thần biểu hiện ra chiến lực cùng với hung bạo. Hai người nhìn nhau, đều tự lắc đầu thở dài, thầm hô may mắn.

Trải qua trận chiến này, Nam Huyền Tông may mắn còn lại chỉ hơn 90 đệ tử, hơn nữa phần lớn bị thương, trong đó hơn 20 người còn sử dụng Bạo Linh Nguyên đan, lúc này toàn bộ đều hôn mê. Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông thì để lại hơn 120 xác đệ tử.

Phi Phác trọng thương hôn mê, mất đi chiến lực, Phi Tỳ cũng bị thương toàn thần, lúc này cố gắng chống dỡ, bố trí đệ tử dọn dẹp chiến trường, di chuyển toàn bộ người hôn mê tới một chỗ tập trung chăm sóc.

Núi thứ tư, Cổ Phi Ca, Ngôn Phi Du, Phong Phi Kính, Điền Phi Mộc, bốn người tập thể dùng Bạo Linh Nguyên đan, toàn bộ đều nằm dưới đất. Núi thứ ba, Phi Hoàng trọng thương, Phi Sâm trọng thương, Phi Khai, Phi Chung tử trận, Phi Duyên trọng thương hôn mê.

Chết trận đa số là đệ tử Hóa Huyết tầng chín cùng Hóa Huyết tầng tám, ngược lại mấy chục đệ tử Hóa Huyết tầng bảy được bảo vệ ở sau cùng, may mắn sống sót, không xuất hiện thương vong lớn.

Phi Chiến rút nhỏ lại còn cỡ 3 thước, toàn thân trên dưới máu me lẫn lộn, suy sụp ngồi một chỗ, thất thần nhìn xung quanh là những xác chết nằm ngang dọc.

Chỉ Điệp bay đến bên cạnh Bắc Thần, sắc mặt nàng trắng bệch, vốn là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, lúc này lại trở nên yếu ớt thê lương. Tôn Phi Luyện cũng bay xuống, hắn là người còn nguyên lành nhất trong mọi người, chỉ là thiếu hụt khí huyết linh lực quá mức.

Chừng một canh giờ, đệ tử Nam Huyền Tông mới quét dọn sạch chiến trường. Còn xa xa, đại đội Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn cũng chạy tới. Có thể nhìn ra, đệ tử hai tông đều xuất hiện thương vong khác nhau, đệ tử còn lại còn tràn đầy mỏi mệt, có thể biết được, đã trải qua đại chiến.

Nhìn thấy tình hình chiến trường Nam Huyền Tông, đệ tử hai tông đều ngẩn ra. Bọn họ đoán bên Nam Huyền Tông nhất định là xảy ra tình huống, không ngờ tới thảm thiết như vậy. Phóng mắt nhìn qua, Nam Huyền Tông không còn mấy người có thể đứng, đều là chút Hóa Huyết tầng bảy.

Hư Cốc, Hư Linh, Chính Phong, Chính Tố, bốn người an trí xong đệ tử tông môn, liền nhanh chóng bay qua.

Phi Tỳ, Phi Chiến chỉnh lý lại, thay đổi quần áo tông môn, nghênh đón bốn người, Bắc Thần, Phi Luyện, Chỉ Điệp cũng đi qua

Hai bên trao đổi tình báo, đều tự sáng tỏ.

– Tử Khí Tông, Hoàng Minh Tông, không ngờ hai tông môn quanh năm tự do ở biên thuỳ Nam Vực, lại bị Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông thuyết phục, ra tay đối phó ba nhà tông môn chúng ta!

Khi nghe Miếu Cô, Miếu Chấn, Miếu Thương, Sa Trần, Sa Tất toàn bộ tử trận, sắc mặt bốn người Hư Cốc vô cùng đặc sắc. Khi biết mấy người này ngã xuống toàn là do Bắc Thần tạo thành, trong lòng lãi kinh hãi, ánh mắt nhìn Bắc Thần cũng kính trọng hơn nhiều.

Tôn Phi Luyện lên tiếng:

– Phi Tỳ sư tỷ, Phi Chiến sư huynh, kế tiếp các người có tính toán gì không?

Sắc mặt Phi Tỳ đắng chát, nói:

– Hiện tại Nam Huyền Tông chúng ta xem như mất đi tư cách quy mô lớn tiến vào Cực Đạo Sơn, mọi người đều đều bị thương, dù có thể khôi phục cũng là bốn năm ngày sau, huống chi còn có rất nhiều người sử dụng Bạo Linh Nguyên đan, sẽ suy yếu một thời gian.

Phi Chiến đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Bắc Thần:

– Bắc Thần sư đệ, ngươi cần bao lâu để khôi phục?

Bắc Thần không hiểu, vì sao Phi Chiến sư huynh quan tâm mình như vậy, thành thật trả lời:

– Sư huynh, lần này dù ta mạnh mẽ thăng cấp, nhưng dù sao tu vi cũng tăng lên một bậc, những thương thế này không tính là gì, có đan dược hỗ trợ, điều tức một ngày một đêm là có thể khôi phục được.

– Tốt, ngay mai ta cùng Phi Tỳ sẽ mở ra lối đi, cho ngươi cùng Phi Luyện đi vào Cực Đạo Sơn. Lần này chúng ta sẽ không đi vào, ở lại chăm sóc các sư đệ trọng thương. Sau khi hai người đi vào, làm việc cẩn thận, ba ngày cuối cùng, tới gần trận địa Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn, dựa vào bọn họ hành động.

– Ta cũng muốn đi!

Cổ Tuấn chạy tới, đằng sau hắn là Triệu Phi Kính mập mạp.

Phi Chiến nhìn hai người bị thương nặng, sắc mặt trầm xuống.

Lúc này, Chỉ Điệp bên cạnh cũng lên tiếng:

– Sư huynh, ta cũng đi vào, vẫn cứ ấn theo kế hoạch lúc trước, năm người chúng ta liên thủ hành động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.