<!—->Mắt thấy mọi người đều là mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói gì, ai cũng không rời đi, Giả Tuấn không nhịn được cười ha ha.
– Sư tỷ! Ta đã nói Nam Huyền Tông không có người bình thường, tỷ còn mắng ta! Nhìn tên ngốc kia, bộ dạng còn được, chỉ là có hơi ngu xuẩn!
Thái Yên thấp giọng thò thẻ bên tai Thái Nhị.
Giả Tuấn tai thính, Thái Yên nói một câu rất dài, hắn chỉ nghe được bốn chữ “bộ dạng còn được” này, liền nhìn về phía Thái Yên huýt sáo miệng một tiếng vang dội. Giả Tuấn nhướn lông mày lên, còn vuốt vuốt mái tóc đỏ rực.
Thấy Giả Tuấn đỏm dáng như thế, Thái Yên, Thái Mai hai người không có che miệng, bật cười ra tiếng. Chỉ là Thái Nhị, cũng khóe miệng mỉm cười, còn đưa mắt lườm Giả Tuấn một cái.
Chỉ Điệp, Phi Luyện, Phi Kính, ba người hết sức ăn ý bước một bước qua bên cạnh, tự động cách xa tên ngốc này một chút.
– Tiếng huýt sáo của ta này còn có kỹ năng cao vút!
Giả Tuấn còn không có đắc ý xong, liền thấy một bóng người đứng bên cạnh hắn, liền sửng sốt ngừng miệng.
Bắc Thần đứng bên cạnh Giả Tuấn như không có chuyện gì, còn đưa tay giúp hắn sửa sang lại tông phục.
Giả Tuấn u oán liếc nhìn Bắc Thần:
– Đại ca! Lúc ta chơi trò xuất sắc, huynh có thể cách xa ta một chút được không? Huynh ở chỗ này làm giảm giá trị nhan sắc của ta!
– Ngươi vừa rồi đang đùa xuất sắc à, sao ngươi không nói trước với ta một tiếng, ta lại nghĩ ngươi đang làm trò ngốc đây!
Bắc Thần nói một câu, Giả Tuấn cũng không có tức giận, đưa tay vuốt ngực, tự an ủi mình: “Đây là đại ca của ta, đây là đại ca của ta, ta đánh không lại hắn! Con bà nó, ta đánh không lại hắn, ta chịu đựng, ta chịu đựng!”
– Ta chỉ không quen nhìn các người, huynh nói xem nơi này có gì phải suy nghĩ, cùng nhau lên đánh phá tàn cấm này, người nào có thủ đoạn, đồ vật bên trong chính là bị hắn lấy toàn bộ, vậy con bà nó, coi như mạng hắn tốt!
Bắc Thần nhếch môi cười:
– Ừm, lời này không sai, ca đúng là thích ngươi thẳng thắn không tim không phổi này!
Tiếp đó, Bắc Thần nhìn lại mấy người Linh Hi:
– Đừng đứng đó nữa, chúng ta tự chọn đội đi!
Mọi người đều không nói gì, chỉ rất nhanh đứng ngay đội chọn.
Nam Huyền Tông, Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn đứng chung một chỗ; Đạo Linh Tông, Đạo Huyền Tông, Tiên Cực Môn đứng một chỗ; Đạo Chân Tông, Bắc Huyền Tông, Tử Khí Tông, Hoàng Minh Tông đứng qua cùng một bên.
– Hà hà… Cái này mới thú vị, không nghĩ tới còn chưa lên Cực Đạo Cung, đội ngũ này đã chia xong! Vậy coi như chúng ta bắt đầu diễn trước tiên!
– Dài dòng cái gì? Chúng ta nhìn chính là sở trường giỏi… Đừng nhiều chuyện!
– Đồ cặn bã ngươi này, đợi lát nữa đánh chết ngươi!
– Ta há sợ ngươi sao!
Mấy vị nhân vật dẫn đầu, từng người trao đổi ánh mắt, trong lòng sáng tỏ, lần lượt tế ra thủ đoạn. Sau khi Linh Hi hô quát một tiếng, mọi người lần nữa đồng loạt ra tay, bắn phá cho cấm chế bốn màu cuối cùng bao trùm mật thất.
Nói thì chậm lúc đó thì rất nhanh, quanh thân Bắc Thần như một làn khói toát ra mười Hỏa Đạn Phù, “ầm ầm ầm ầm” nổ vang liên tục, toàn bộ đập vào hai đội ngũ trước mặt hắn.
– Tiểu Bắc Phách! Biết trước ngươi lại sẽ dùng chiêu độc này!
Sau khi pháp kiếm, cự đao bổ ngang, bổ ra tất cả hỏa đạn, mấy người Linh Hi không lùi mà tiến tới, lần nữa vung múa binh khí trên tay.
Công kích không ngừng ào tới, lại lần nữa vọt tới công kích trên mật thất kia. Một gian mật thất tu luyện của cảnh giới Đạo Linh đang nguyên vẹn, lập tức bị mọi người đánh sụp, từ trong mật thất sụp đổ phun ra một luồng linh lực tinh thuần. Có mấy tên đệ tử tu vi hơi thấp bị cổ linh lực này ép nghẹt thở ho “xụ xụ”.
Tiếp theo, mấy chục linh quang các màu, từ bên trong nối tiếp bay ra.
Bắc Thần mắt sắc, cánh tay phải chấn một cái, Tẩy Mặc hóa thành ô quang bay ra ngoài, giữa không trung cuốn một vòng, thu lấy bốn đạo linh quang cách hắn gần nhất.
– Má nó, thật giảo hoạt!
Mọi người tức giận lên tiếng mắng, từng người hóa ra linh lực, tranh đoạt linh quang.
Linh Hi của Đạo Linh Tông đối chiêu cùng Miếu Minh của Đạo Chân Tông, cuối cùng một kiện pháp bảo loại phi kiếm, bị Miếu Minh thu lấy.
Thái Nhị, Thái Yên, Thái Mai của Tiên Cực Môn ba người xuất kiếm, bức lui Sa Hải, sau đó thu một kiện dạng cái bình ngọc vào tay.
Một mặt khác, Sa Phiệt đánh lui một đệ tử của Đạo Linh Tông, thu lấy một cái hộp ngọc.
Linh Mộc, Linh Nguyệt liên thủ xuất kích, thu vào túi trữ vật hai quả cầu bằng ngọc.
Huyền Thủy cùng Hư Cốc đối chiêu, một kiện lư hương bị một đệ tử Đạo Huyền Tông khác theo sau gia nhập thu đi.
Chỉ Điệp nơi đó, cũng đối chiêu với một đệ tử của Hoàng Minh Tông, cuối cùng một kiện trận bàn bị Chỉ Điệp thu lấy.
Phi Luyện kết hợp với Giả Tuấn, thu được hai khối hắc thiết.
Mấy chục đạo linh quang, chỉ không tới một lần hít thở, đã bị mọi người chia nhau thu lấy toàn bộ.
Bắc Thần cả người linh lực chấn động, đánh lùi mấy tên đệ tử của Đạo Huyền Tông, tiếp đó bước chân một cái, liền bay vào bên trong phế tích.
Bắc Thần vung tay phải lên, thu lấy mấy cái ngọc giản rải rác.
Mấy phương vị khác, Linh Hi, Huyền Thủy, Sa Hải, Hư Cốc, Chính Phong, trước sau đánh đi vào, thu đi một ít bộ sách, vật liệu, quả cầu bằng ngọc.
Đột nhiên, bụi mù tiêu tán, trước mặt bên trong phế tích, xuất hiện một bộ hài cốt ngồi ngay ngắn trước mặt mọi người.
Bắc Thần phản ứng nhanh nhất, Tẩy Mặc bay ra, định cuốn đi bộ hài cốt kia.
– Đừng mơ tưởng!
Linh Hi hét lớn một tiếng, đánh ra một kiếm, đánh bay Duệ Thiên Châm ra ngoài, duỗi ra tay phải định chụp lấy bộ hài cốt.
Lúc này, Miếu Minh đánh tới, há mồm hộc ra một cái Liệt Diễm Phù bức lui Linh Hi. Theo sát sau hắn, Sa Hải tung một kiếm, đẩy lui Huyền Thủy.
Thái Nhị cũng đánh tới, chọc một kiếm hướng trên người Miếu Minh, bức lui hắn ra xa hài cốt.
– Để lại đồ vật!
Chính Phong, Chính Tố liên thủ tung một kiếm, bức cho Thái Nhị liên tục lui ra sau.
– Này, đừng ăn hiếp sư tỷ ta!
Thái Yên, Thái Mai hai người cũng vung trường kiếm đánh tới, đối mặt với Chính Phong, Chính Tố.
Bắc Thần tinh mắt thấy Sa Phiệt lén lút đi tới, liền đánh một Hỏa Đạn Phù, nổ tung bên chân Sa Phiệt.
– Đều né tránh cho ta!
Giả Tuấn một đầu mái tóc dài đỏ rực dựng lên, cả người tràn ngập một khí tức ngoan độc, nâng lên Lục Ngân Đao, một đao liền bổ cho bộ hài cốt kia nát vụn.
– Má nó, ngươi muốn chết sao?
Linh Hi nổi giận gầm lên, cũng bất chấp Giả Tuấn, đưa tay định chụp một cái đai lưng từ trên hài cốt bay ra.
Linh Hi bắt được một đầu, liền thuận thế thu lại, đáng tiếc, một đầu kia của đai lưng bị Huyền Thủy chộp vào tay.
Hai người đồng thời sửng sốt, sau đó trên tay cùng một lúc dùng sức, tức thì một cái đai lưng nguyên vẹn bị bọn họ giựt đứt đoạn, mấy tia linh quang từ bên trong bay ra, bị mấy tên đệ tử các tông đuổi tới phía sau thu lấy.
Linh Hi mắng to một câu:
– Thật xui xẻo!
Huyền Thủy chau mày, liền bổ tới một kiếm hướng mặt Linh Hi.
Bắc Thần tung Tẩy Mặc bay ra đánh lui Sa Phiệt, Lục Ngân Đao quét ngang một cái bức lui Miếu Minh. Triệu Phi Kính từ phía sau hắn xông tới, một tay chụp lấy một chiếc nhẫn từ trên ngón tay hài cốt thu cất.
– Lui!
Bắc Thần mắt thấy thứ tốt hầu như đều có chủ, liền hô một tiếng, dẫn đầu đội ngũ Nam Huyền Tông định lui ra.
Miếu Minh, Sa Phiệt mang vài tên đệ tử tông môn từ phía sau đánh tới:
– Chạy đi đâu?
– Phi Luyện!
Bắc Thần hô một tiếng, Phi Luyện từ đầu luôn giữ lại thực lực, liền há mồm hộc ra một khẩu phi đao, còn cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ tưới trên phi đao kia, tức thì một thanh phi đao màu bạc đảo mắt liền trở nên đỏ như máu, liên tiếp đánh ra hai bóng đao, bức lui đám người Đạo Chân Tông cùng Bắc Huyền Tông.
Bốn người Hư Cốc, Chính Phong, mang theo đội ngũ Đạo Hư Môn cùng Chính Nhất Môn, cũng đánh đi ra, theo phía sau Bắc Thần bọn họ, bay đi hướng bên ngoài động phủ.
Sa Hải tóc tai bù xù, chật vật từ bên trong vòng chiến đánh ra, đáng tiếc chỉ kịp thấy bóng lưng của Bắc Thần bọn họ.
– Để bọn họ trốn thoát rồi! Đợi lên đỉnh núi tính sổ!
Bắc Thần dẫn đầu đội ngũ ba tông bay ra động phủ, không hề dừng lại, một đường bay đi hướng đỉnh núi.
Theo sau, đội ngũ bảy tông còn lại, các bên chém giết một trận, cũng lần lượt thoát khỏi vòng chiến, bắt đầu bay đi hướng đỉnh núi…