Vô Thiên Đế

Chương 15: Tàn thư các



Hắn dựa theo ngọc bài tìm được chỗ ở của mình nằm bên trong một khu biệt viện vô cùng sang chảnh, học viện nhìn tuy cũ nhưng chỗ ở lại không cũ chút nào, căn phòng hắn mọi thứ đều sáng bóng đầy đủ tất cả tiện nghi không thua gì khách sạn 5 sao ở địa cầu chỉ có thiếu mỗi internet, Lý Thiên Hành kiểm tra xung quanh một lần vô cùng hài lòng hắn vừa tính nghĩ ngơi thì bên ngoài có người kiếm.

– Có chuyện gì sao?

– Sư huynh viện trưởng muốn gặp huynh.

– Viện trưởng tìm ta làm gì?

Tên kia nghe hắn hỏi sắc mặt có chút khó tin.

– Sư huynh không biết mỗi đệ tử trọng điểm sao khi tiếng vào học viện đều phải đến gặp viện trưởng sao?

– À là việc này sao? Ta quên mất làm phiền vị huynh đệ đây dẫn đường.

– Không có gì.

Lý Thiên Hành vừa đi vừa quan sát chỉ biết cảm thán lắc đầu.

– Không hổ danh là học viện hoàng gia đi đâu cũng có thể thấy mỹ nữ.

Lúc hắn đi ngang qua một hành lang hắn nhìn thấy một tòa tháp vô cùng to lớn đứng sừng sững giữa học viện.

– Vị huynh đệ này đó là nơi nào vậy.

– Là tàn thư các của học viện.

Tên đệ tử nhìn tàn thư các giống như nhìn thấy mỹ nữ lõa thể bên trong đôi mắt bắn ra ham muốn mãnh liệt, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy liền ớn lạnh.

– Huynh đệ mau đi thôi đừng để viện trưởng đợi lâu.

Hai người mất gần nữa canh giờ đi bộ mới tới được chỗ của viện trưởng, Lý Thiên Hành vừa tới bên trong lại có một người đi ra, hắn nhận ra tên này chính là một trong hai tên có ngũ phẩm linh mạch, tên kia vừa thấy hắn chỉ mỉm cười sao đó bỏ đi, Lý Thiên Hành tiến vào trong phòng ánh mắt đảo xung quanh không phát hiện thứ gì đáng giá sao đó ánh mắt hắn chuyển đến trên người trung niên nam tử trước mặt.

– Tiểu tử ngồi đi.

Trung niên nam tử hứng thú nhìn Lý Thiên Hành mọi người tới chỗ này đều chào hỏi lão trước còn tên nhóc này coi như lão không có ở đây.

– Đa tạ viện trưởng.

Hắn tìm một chỗ ngồi xuống sẵn tay lấy một ly nước, hắc hắc bây giời lão tử ở kèo trên cảm giác đúng là không tệ.

– Tiểu tử người không muốn biết ta gọi người đến đây là có chuyện gì sao?

– Viện trưởng gọi đồ nhi tới đây nhất định là có chỗ chỉ bảo, đồ nhi xin rửa tai lắng nghe.

Hắn vừa nói vừa uống một tách trà thái độ vô cùng nhàn nhã.

– Tiểu tử người tại sao lại chọn luyện đan?

– Bởi vì lão tử muốn luyện siêu cấp xuân dược.

Trong lòng hắn nói vậy nhưng bên ngoài lại hoàn toàn khác.

– Bởi vì đây là mong ước lúc sinh thời của phụ thân đồ nhi.

– Là vậy sao?

Viện trưởng khẽ gật đầu ánh mắt đánh giá Lý Thiên Hành vài lần.

– Được rồi ta tôn trọng quyết định của người, nếu người cảm thấy luyện đan không thích hợp muốn đổi sang tu luyện vũ kĩ khi đó đến tìm ta.

– Vậy đồ nhi đa tạ viện trưởng.

– Còn nữa…

Đột nhiên cửa phòng mở ra một người từ bên ngoài tiến vào.

– Lãnh viện trưởng người làm như vậy là có ý gì?

Người tiến vào không ngờ lại là một mỹ nữ Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy nàng hai mắt sáng hẳn lên, mỹ nữ mặt trên người một bộ bạch y phối hợp với gương mặt lạnh lùng cùng khí chất băng lãnh cách người ngàn dặm của nàng tạo nên một băng sơn ngự tỷ hoàn hảo, hắn càng nhìn càng không rời mắt được.

Mỹ nữ nhíu mày ánh mắt liếc nhìn Lý Thiên Hành một cái.

– Hàn Tuyết ta làm vậy chỉ là muốn tốt cho con thôi.

– Không cần, hi vọng ngài tôn trong nguyên tắc của ta.

Viện trưởng khẽ lắc đầu.

– Được rồi nếu con không muốn nhận hắn làm đệ tử ta sẽ đổi đồ nhi cho con.

– Không cần làm phiền viện trưởng, ta có thể tự chọn đồ nhi cho mình.

Nàng nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn Lý Thiên Hành, nhiệt độ xung quanh hắn liền giảm xuống vài độ.

Viện trưởng nhìn nàng rời đi khẽ thở dài một cái sao đó quay sang nhìn Lý Thiên Hành ánh mắt có chút khó hiểu, lúc này hắn đang đứng bên cạnh lão, gương mặt nghiêm túc cuối đầu, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu.

– Người đang làm gì vậy.

– Đồ nhi đang lắng nghe viện trưởng dại dỗ, đồ nhi ngồi nơi đó sợ bỏ xót lời vàng tiếng ngọc của ngài nên đứng đây sẽ tốt hơn.(má ơi)

Hắn nói xong còn hành lễ một cái, viện trưởng khẽ đánh giá lại tên học đồ này sao khi quét vài lần mới chắc chắn tên này cùng tên lúc trước là một người.

– Tiểu tử không cần phải làm như vậy, ngồi xuống đi.

Lý Thiên Hành liên tục lắc đầu.

– Đồ nhi làm sao có thể cùng ngồi ngang hàng với viện trưởng đó là tội đại bất kính, đối với một công dân gương mẫu như đồ nhi sẽ không bao giờ làm những chuyện đó.

Viện trưởng nghe hắn nói thở dài một hơi.

– Được rồi hi vọng người có thể suy nghĩ lời của ta nói lúc nãy, người có thể về phòng được rồi.

– Đồ nhi cáo lui.

Lý Thiên Hành khom người cúi chào cung kính lui ra khỏi căn phòng, vừa ra tới bên ngoài hắn liền khôi phục dáng vẻ hằng ngày.

– Không ngờ lão lại có một nữ nhi xinh đẹp như vậy, hài… xem ra lão tử lại nằm kèo dưới rồi.

Hắn vừa đi vừa nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng lúc nãy trong lòng hưng phấn bừng bừng.

– Nhất định phải tìm cách cua nàng.

Lý Thiên Hành vừa đi vừa suy nghĩ về đến tới phòng mình lại gặp một người quen chính là tên lúc trước đã gặp ở phòng viện trưởng, đúng lúc tên kia cũng đang đi lại phía hắn.

– Xin chào ta là Lý Mục.

– Lý Thiên Hành.

Lý Mục nhìn Lý Thiên Hành nở nụ cười.

– Huynh đệ ta và người đều cùng họ xem ra cũng có duyên phận.

Lý Thiên Hành nghe hắn nói liền kinh bỉ trong lòng lão tử mà thèm có duyên với tiểu tử người sao?

– Vậy sao?

– Huynh đệ người mới từ phòng viện trưởng về sao?

– Đúng vậy.

– Viện trưởng có đồng ý cho người làm đệ tử của nàng không?

Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt hưng phấn mang theo chút dâm đãng kia sắc mặt có chút biến đổi, không lẽ lão tử thật sự cùng tên này có duyên?

– Người nói là Hàn Tuyết lão sư sao?

– Chẳng lẽ là còn người khác sao? Lúc nãy viện trưởng đã đồng ý lời đề nghị của ta, sao này ta sẽ làm đệ tử chân truyền của Hàn Tuyết lão sư.

Hắn nhìn Lý Mục vẫn còn yy trong đầu khóe miệng khẽ cong lên, tiểu tử người tiếp tục mơ đi.

– Thật là đáng tiếc ta lại đăng kí vào đan viện không có cơ hội làm đệ tử của Hàn Tuyết lão sư.

Lý Mục vỗ vai hắn mấy cái.

– Lý huynh đệ người cũng không cần thất vọng bên trong đan viện cũng có mỹ nữ không thua gì Hàn Tuyết lão sư.

– Thật sao?

Lý Mục nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn liền gật đầu.

– Tất nhiên, huynh đệ người không biết Như Nguyệt lão sư bên trong đan viện cùng với Hàn Tuyết lão sư chính là hai trong số tứ đại mỹ nữ của vương thành sao?

Lý Thiên Hành nghe hắn nói mờ mịt lắc đầu.

– Lý huynh đệ người là từ thế giới khác xuyên qua sao? Sao đến cả chuyện này người cũng không biết?

Lý Thiên Hành khẽ gật đầu sao đó lắc đầu.

– Ta là từ trên núi xuống.

– Thì ra là vậy, bây giờ ta đang muốn đi tàn thư các hay người cũng cùng ta đến đó trên đường đi ta sẽ nói cho người nghe thế nào?

– Được.

Trên đường đi Lý Thiên Hành nghe Lý Mục thao thao bất tuyệt giống như hắn đến đây để tìm mỹ nữ chứ không phải là tu luyện, cuối cùng hai người cũng tìm được một tiêu chung Lý Mục sẽ theo đuổi Hàn Tuyết còn hắn sẽ đi cưa Như Nguyệt hai tên này quyết tâm hái hai đóa hoa của Vương thành.

Lý Thiên Hành nhìn tòa tháp khổng lồ trước mặt lại nhớ đến mấy trăm quyển thiên cấp công pháp bên trong giới chỉ trong lòng lại thầm mắng tên sư phụ của mình.

Hai người đi vào bên trong tòa tháp khi đi qua cánh của liền gặp một lão giả đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Lý Thiên Hành nhì lão già khóe miệng khẽ cong lên.

– Đây rồi BOSS đây rồi.

Theo như kinh nghiệm mấy trăm quyển tiểu thuyết mà hắn đọc thì lão già trước mặt hắn mới là tên ẩn tàn sâu nhất chỉ khi kết thúc trận chiến thì mới chịu ra vét máng.

Hai người tiến lại đăng kí, mỗi một học đồ mới vào học viện có thể chọn cho mình một quyển công pháp hoàng cấp, riêng học đồ trọng điểm có thể chọn cho mình hai quyển công pháp Huyền cấp hoặc hoàng cấp, hai người đưa ngọc bài cho lão giả xác nhận sao khi lão giả gật đầu liền tiến vào bên trong.

– Lý huynh đệ người muốn tìm bên trên hai bên dưới?

– Bên dưới.

– Vậy ta lên trên tìm trước.

Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục rời đi liền bắt đầu tìm kiếm, theo như hắn nhớ mấy thằng ad thường viết mấy bộ vũ kĩ siêu cấp đều nằm ở bên dưới này càng cũ càng siêu cấp, hắn dựa theo giả thuyết này bắt đầu tìm kiếm sao nữa canh giờ ăn bụi cũng chẳng thấy gì.

– Tại sao lại không có?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.