Vô Thiên Đế

Chương 26



Hắn tiến vào bên trong căn phòng chẳng thấy quyển sách nào, trước mặt có ba dãy kệ bên trên có hơn trăm miếng ngọc bài, đều được cấm chế bao bộc, Lý Thiên Hành nhìn một tấm ngọc bài màu đỏ bên trên có ghi ba chữ liệt diễm quyết hẳn là tên của bộ công pháp này, hắn xem qua vài cái tên sao đó dừng lại trước một tấm ngọc bài.

– Phách thiên chưởng đây không phải thiên cấp thượng phẩm sao? Tại sao trên đây lại ghi địa cấp hạ phẩm? không lẽ là trùng tên.

Lý Thiên Hành cầm lấy tấm ngọc bài dùng thần thư quét qua mấy lần vẫn không có kết quả bên trên mãnh kim sắc chỉ ra chất liệu của tấm ngọc bài, hắn đặt tấm ngọc bài ở chỗ cũ sao đó tiếp tục tìm kiếm, bây giờ hắn cần là một bộ thân pháp, ẩn thân thuật tuy lợi hại nhưng lại không thể vận linh lực nếu bị đối phương phong tỏa sao đó dùng trò bắt cá trong chậu thì chỉ có thể tiến vào thần đồ mà thôi đến lúc đó mọi chuyện càng thêm rắc rối, hắn đi đến dãy bàn thứ 3 ánh mắt tập trung lên một tấm ngọc bài.

– Di lăng chi thuật, địa cấp trung phẩm thân pháp, có thể di chuyển đến nơi chỉ định trong thoáng chốc đẳng cấp càng cao khoảng cách càng lớn.

Lý Thiên Hành cầm lấy tấm ngọc bài đi lại chỗ lão giả đang ngồi.

– Tiền bối tiểu bối chọn công pháp này.

Lão giả vừa mở mắt bên trong ẩn hiện hai đạo thần quang.

– Đưa lệnh bài cùng ngọc bài cho ta.

Lão giả cầm lấy hai tấm lệnh bài sao đó nhập lại làm một.

– Mau đưa thần thức của người vào bên trong tấm ngọc bài.

Hắn làm theo lời lão sao khi thần thức tiến vào bên trong ngọc bài trong đầu hắn liền hiện lên một bộ công pháp.

– Đa tạ tiền bối.

Lý Thiên Hành khẽ cuối người chào lão giả sao đó rời đi, trên đường đi về hắn liên tục tìm hiểu di lăng chi thuật với cấp bật hiện tại của hắn nếu như luyện môn thân pháp này đến mức đại thành có thể di chuyển trong vòng 10 trượng.

– Như vậy cũng không tệ.

Hắn rời khỏi học viện đi đến vạn bảo các, lúc nãy khi hắn dùng thần thư lại không thể nhìn được công pháp nhưng bên trong thần thư lại có đan phương làm cho hắn vô cùng khó hiểu chính vì vậy nên hắn quyết định đi tìm hiểu vấn đề, Lý Thiên Hành vừa tiến đến vạn bảo các nơi đây đã buôn bán trở lại bình thường hắn đi một mạch vào bên trong tìm vị đại ca tiện nghi của mình.

– Này người có thấy Tống quản lý đâu không?

– Khách quan không biết người tìm Tống quản lý có chuyện gì không?

– Ta có vài món đồ muốn đưa cho lão.

– Khách quan có thể cho tiểu nhân biết danh tánh của người không, để tiểu nhân đi bẩm báo.

– Nói với hắn tiểu Lý đến tìm là được.

– Khách quan đợi chút tiểu nhân lập tức đi thông báo.

Tên nhân viên chạy đi một lúc liền quay trở lại mỉm cười khách khí.

– Khách quan Tống quản lý cho mời.

Lý Thiên Hành đi theo tiểu nhị tiến vào bên trong một căn phòng hắn nhìn thấy Tống Tiền đang ngồi uống trà sắc mặt của lão có chút tái nhợt giống như mới vừa bị thương vậy.

– Tống lão ca huynh bị thương sao?

Tống Tiền thấy Lý Thiên Hành tiến vào liền đứng lên chào hỏi.

– Tiểu Lý đệ đến gặp ta có chuyện gì không?

– À chỉ là một chút chuyện nhỏ nếu như huynh thấy không khỏe thì để lúc khác cũng được.

– Là chuyện gì đệ nói lão ca nghe thử xem?

– Huynh xem thứ này.

Lý Thiên Hành nói xong liền lấy ra một viên đan dược đặt lên bàn, Tống Tiền vừa nhìn thấy viên đang dược này ánh mắt liền sáng lên.

– Tiểu Lý viên cực phẩm đan dược này là của sư phụ đệ luyện chế sao?

– Cực phẩm đan dược? Tống đại ca huynh chắc chứ.

Tống Tiền đưa viên đan dược lên khẽ ngửi mấy cái gương mặt có chút kích động.

– Không sai thứ này chính là cực phẩm đan dược hồi thương đan ta làm giám định sư hơn trăm năm làm sao có thể đoán sai được.

Lý Thiên Hành lại lấy ra thêm một viên đan dược đưa cho lão.

– Tống ca huynh xem loại đan dược này đi.

Tống Tiền cầm lấy viên đan dược quan sát vài lần càng nhìn cắc mặt hắn lại càng kinh sợ.

– Dược liệu thật tinh thuần tuy chỉ là tam cấp đan dược nhưng đã có thể so sánh với tứ cấp đan dược, thần kì đúng thật quá thần kì.

Tống Tiền không thể kiềm chế kích động lão hưng phấn đến đứng dậy hai tay ôm lấy vai Lý Thiên Hành.

– Tiểu Lý đây là đan dược do sư phụ đệ luyện sao?

Tống Tiền hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lý Thiên Hành viên dược liệu lão vừa kiểm tra đã đạt mức tinh thuần tuyệt đối đảm bảo khi sử dụng không để lại di chứng, nếu như đổi viên đan dược này thành một viên tăng linh đan như vậy có thể yên tâm cắn thuốc mà tu luyện không phải sợ độc đan.

– Đúng vậy là do sư phụ luyện, Tống lão ca chỉ là một viên đan dược tam phẩm có cần phải kích động như vậy không? Nếu huynh thích thì hai viên đan dược này đệ có thể tặng cho huynh.

– Đệ nói thật sao?

Tống Tiền nghe hắn nói liền có chút kinh ngạc phải biết giá trị của hai viên thuốc này lên đến cả vạn trung phẩm linh thạch.

– Tất nhiên, thứ khác đệ không có nhưng đan dược thì đệ không thiếu.

Tống Tiền thấy vẻ mặt thản nhiên của Lý Thiên Hành nụ cười trên mặt càng thêm hòa ái.

– Vô công bất thọ lộc hay là như vậy đi lão ca ta sẽ tặng cho đệ vài khối đổ thạch đệ thấy được không?

Lý Thiên Hành nghe lão nói liền ngạc nhiên lão hồ li này hôm nay ăn chay sao?

– Nếu như vậy làm sao có thể chứng tỏ được tấm lòng của đệ đối với lão ca.

– Nên mà, nên mà nếu đệ không thích đổ thạch thì có thể mang về hiếu kính sự phụ đệ xem như là lão ca cảm ơn hai viên đan dược của lão nhân gia ngài, còn phần của đệ lão ca sẽ có quà khác, tiểu Lý đệ đứng đây đợi lão ca một chút.

Lý Thiên Hành nhìn Tống Tiền rời đi thầm mắng lão hồ li đúng là già không đổi nết, hắn đợi một lúc Tống Tiền từ bên ngoài tiến vào trên tay còn mang theo một chiếc hộp.

– Thứ này lão ca tặng cho đệ.

Lý Thiên Hành nhận lấy chiếc hộp mở ra xem bên trong là một tấm thẻ màu vàng kim.

– Tống lão ca thứ này là?

– Đây là thẻ khách quý đẳng cấp cao nhất của bản các hi vọng tiểu Lý đệ không từ chối.

– Nếu Tống lão ca đã nói như vậy đệ đành mặt dày nhận vậy.

Lý Thiên Hành cầm tấm kim tạp trong tay thích không nỡ buôn, hắn dùng thần thức kiểm tra, không gian bên trong còn rộng hơn túi chữ vật nhất cấp.

– Người đâu?

Tống Tiền hô một tiếng một tên nhân viên cung kính chạy vào.

– Tống lão có chuyện gì cần dặn dò?

– Người dẫn vị huynh đệ của ta đi lấy vài món đồ, tất cả chi phí do ta chi trả.

– Vâng.

Tống Tiền mỉm cười nhìn Lý Thiên Hành.

– Tiểu Lý thân thể của lão ca hiện tại không khỏe người không trách lão ca chứ?

– Tất nhiên là không, Tống lão ca cứ nghĩ ngơi tiểu đệ tự đi là được.

Tống Tiền nhìn Lý Thiên Hành rời khỏi căn phòng sao đó hắn cũng rời đi đến một căn phòng khác, nhìn căn phòng trước mặt vẫn đóng cửa lão khẽ thở dài.

– Tiểu thư vẫn chưa ra sao?

– Tống lão tiểu thư vẫn còn bên trong.

– Được rồi người tiếp tục ở đây canh chừng không cho bất kì ai tiến vào.

– Tiểu nhân tuân lệnh.

Tống Tiền nhìn căn phòng trước mặt thở dài một lần nữa sao đó quay đầu rời đi.

Lý Thiên Hành đi phía sao tên nhân viên đến đại sảnh liền quay sang hỏi.

– Ở đây các người có loại nữ trang có khả năng phòng ngự không?

– Tất nhiên là có mời khách quan đi theo tiểu nhân.

Tên nhân viên dẫn hắn đi vào một căn phòng bên trong giống như một tiệm nữ trang ở địa cầu.

– Khách quan cứ tự nhiên lựa chọn cần gì cứ gọi tiểu nhân.

Lý Thiên Hành đi một vòng sao đó chọn được một chiếc dây chuyền được thiết kế bằng tinh kim vô cùng tinh xảo có thể đỡ được một đòn công kích của cường giả kim đan trung kì.

– Lấy cho ta thứ này.

Hắn rời khỏi phòng tư trang sao đó lại tiến vào đổ thạch phường chọn lấy 5 khối đổ thạch tiêu tốn hơn 1 vạn trung phẩm linh thạch sao đó mới hài lòng rời đi.

Bên trong một khu nhà đồ sộ của đế thành một trung niên nam tử sắc mặt vô cùng phẩn nộ nhìn đám thuộc hạ trước mặt.

– Một lũ vô dụng các người ngay cả Kiếm nhi cũng không bảo vệ được.

– Lão gia lúc đó không hiểu tại sao Kiếm công tử lại chạy tới chỗ đó, thuộc hạ định đuổi theo nhưng bị mấy cường giả thần bí ngăn lại.

Nam tử trung niên nghe được khẽ nhíu mày.

– Các người có nhận ra lai lịch của bọn chúng không?

– Thuộc hạ có thể khẳng định bọn người này liên quan đến ma môn.

– Ma môn?

– Đúng vậy một người trong số thuộc hạ đã bị trúng phải ma khí.

– Được rồi các người lui ra bên ngoài đi.

Đợi bọn người hoàn toàn lui đi trung niên nam tử cố nén giận nói.

– Phụ thân không lẽ chúng ta lại bỏ qua như vậy sao?

Lão giả từ phía sao bức màng bước ra trên gương mặt vô cùng bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

– Nếu chuyện này thật sự là do bọn người ma môn làm thì mọi chuyện đến đây coi như chấm dứt.

– Phụ thân vậy còn Kiếm nhi?

– Hàn gia cũng không phải chỉ có một mình Hàn Kiếm.

Trung niên nam tử sắc mặt liên tục thay đổi cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Bên dưới một khu rừng, không ai có thể nghĩ lại có một tòa cung điện vô cùng lộng lẫy, bên trên mỗi vách đá đều được gắn dạ minh châu toàn bộ mặt đất đều được trãi linh thạch phản chiếu đủ loại ánh sáng.

– Tiểu thư môn chủ truyền tin tới nói nhiệm vụ lần này hủy bỏ sai thuộc hạ đưa người quay trở về.

Bên trên một chiếc ngai vàng lộng lẫy một thiếu nữ đang nữa nằm nữa ngồi bộ dáng lười nhát, trên người nàng được phủ một lớp tử sắc áo choàng được làm từ da của lục cấp yêu thú ám nguyệt hổ.

– Lần này không ngờ chúng ta lại bị yêu nữ kia dắt mũi, thù này bản tiểu thư nhất định sẽ ghi nhớ.

Ánh mắt nàng đảo qua mấy tên hộ vệ bên dưới trong con ngươi đen nhánh liên tục chớp động.

– Nếu như lần này môn chủ nghe lời bản tiểu thư nhất định sẽ không trúng kế của ả yêu nữ kia các người nói có đúng không?

Mấy tên áo đen nghe nàng nói đều không ai dám mở miệng chỉ biết cuối đầu nhận mệnh.

– Cho nên lần này bổn tiểu thư quyết định theo ý của mình nhất định phải trừng trị ả kia một lần, phải đánh ả đến hiện nguyên hình giống như lần trước thì bổn tiểu thư mới hả giận.

– Tiểu thư môn chủ đã dặn chúng ta đưa người trở về…

– Hừ các người nghe lời ta hay là nghe lời lão già đó?

– Cơ nhi từ khi nào lại dám bất kính như vậy?

Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào sao đó là một hắc y nữ tử lăng không bay đến, thiếu nữ vừa nhìn thấy người này sắc mặt kiêu ngạo lúc trước lập tức biến mất thay vào đó là vẻ mặt đáng yêu vô cùng vô tận.

– Sư phụ sao người lại đến đây?

Nữ tử áo đen bay đến chỗ thiếu nữ ngọc thủ giơ ra khẽ gõ lên tráng nàng một cái.

– Ui… sư phụ sao lại đánh Cơ nhi? Người biết không Cơ nhi ngày nào cũng nhớ đến người, ăn cũng không ngon miệng, người đánh Cơ nhi như vậy thật làm người ta đau lòng a.

Thiếu nữ vừa nói vừa ôm lấy cánh tay hắc y nữ tử liên tục làm nũng.

– Tiểu nha đầu nhà người đừng hồ nháo nữa, lần này vi sư đến đây là để bắt người trở lại trong môn tu luyện, không đạt đến hóa thần cảnh không cho rời đi.

– Sư phụ đồ nhi… á á sư phụ đồ nhi vẫn chưa nói xong…

Hắc y nữ tử tóm lấy eo thiếu nữ lăng không bay đi.

– Các người về nói với hắn Cơ nhi sẽ tạm thời ở chỗ ta.

– Tiểu nhân tuân lệnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.