Lý Thiên Hành mang theo tâm tình hưng phấn trở lại học viện, lần này hắn đến vạn bảo các mục đích không những làm rõ chuyện của Thần thư mà còn muốn bán đan dược đổi lấy linh thạch chuẩn bị đột phá trúc cơ đỉnh phong thật không ngờ mọi việc lại thuần lợi như vậy, hắn vừa đi đến trước cửa phòng thì nhìn thấy hai bóng người, một người thân hình nhỏ nhắn vận một bột bạch y trong vô cùng linh hoạt như một tiểu tinh linh, một người khác mặt y phục màu vàng trên người thoát ra khí chất điềm tĩnh, thanh nhã mang theo vài phần cao quý.
Bạch y nữ tử vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến chắn ngang trước mặt.
– Tiểu tử thúi cuối cùng người cũng trở lại nếu người về muộn một chút thì bổn tiểu thư đã phá cửa xong vào.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng đe dọa của nàng hắn khẽ mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh.
– Tại hạ Lý Thiên Hành không biết vị tiên tử đây là?
Bạch Tiểu Linh nhìn hắn không để ý đến mình lập tức nghiến răng một cái.
– Tiểu tử thúi bổn tiểu thư đang nói chuyện với người đó? Người bị điếc sao?
Hắn nghe nàng nói liền giật mình quay người lại vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
– Tiểu nha đầu người đến đây từ lúc nào vậy?
– Không được gọi ta là tiểu nha đầu.
Bạch Tiểu Linh hét lên một tiếng trong tay nàng xuất hiện một thanh trường tiên đỏ thẩm, nữ tử bên cạnh vừa nhìn thấy vội lên tiếng can ngăng.
– Tiểu Linh đừng nóng giận có chuyện gì từ từ hãy nói.
– Như Vân tỷ cũng nhìn thấy rồi đó chính là tên tiểu tử này chọc giận ta trước, hôm nay bổn tiểu thư nhất định đánh cho hắn hiện nguyên hình.
Bạch Tiểu Linh nói xong cầm trường tiên đánh tới, Lý Thiên Hành vội vận di lăng chi thuật tránh né.
– Tiểu nha đầu hôm nay cô tới kì sao? lại đột nhiên nổi điên như vậy?
– Tiểu tử thúi người có giỏi thì đừng né.
– Ta kháo, cô tưởng ai cũng thích SM như cô sao?
Bạch Tiểu Linh đánh một lúc phát hiện bản thân mình không làm gì được hắn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nàng dậm chân một cái thu hồi trường tiên lại, nữ tử áo vàng đứng một bên quan sát ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên.
– Tiểu Linh đừng tức giận nữa người quên một đích lần này chúng ta đến đây sao?
– Hừ.
Bạch Tiểu Linh hừ lạnh, ánh mắt sắc bén vẫn liếc nhìn Lý Thiên Hành.
– Tiểu tử thúi chuyện này bổn tiểu thư tạm thời bỏ qua, hiện tại ta có chuyện muốn nói với người còn không mau mở cửa mời chúng ta vào trong.
Lý Thiên Hành vừa nghe nàng nói lắc đầu liên tục.
– Không được nếu để cho người khác biết cô vào phòng của ta thì toàn bộ thanh danh của lão tử sẽ bị cô làm mất hết, sao này lão tử còn mặt mũi nào ở lại học viện.
Bạch Tiểu Linh nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn lại muốn nổi điên lên, nữ tử bên cạnh nhìn thấy không ổn liền đứng ra hòa giải.
– Lý đạo hữu không phải ở đây vẫn còn có tiểu nữ sao? tiểu nữ có thể lấy danh dự của mình cam đoan sao này sẽ không ai bàn tán.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói liền gật đầu đồng ý.
– Nếu tiên tử đã mở lời tại hạ tất nhiên không thể từ chối.
Hắn tiến tới mở cửa phòng mời hai người vào trong, Bạch Tiểu Linh nhìn bộ dáng thân sĩ của hắn trong lòng liên tục kinh bỉ.
– Tiểu tử thúi bổn tiểu thư cảnh cáo người không được có ý đồ với Như Vân tỷ nếu không sẽ biết tay ta.
Lý Thiên Hành không để ý đến nàng hắn đi lại một góc phòng cằm lấy hai tách trà.
– Như Vân tiên tử mời dùng trà.
– Đa tạ.
Lý Thiên Hành nhìn nữ tử trước mặt tướng mạo không thua gì tiểu nha đầu bên cạnh thẩm chí thân thể còn phát dục tốt hơn, tính tình điềm tỉnh, bên trong còn ẩn chứa khí chất cao quý, xem ra nữ tử trước mặt đúng thật là không bình thường.
– Tiểu tử thúi trà của bổn tiểu thư đâu?
Bạch Tiểu Linh thấy hắn đối xử bất công liền phản đối.
– Cô có chân có tay không biết tự đi lấy sao? Không lẽ còn đợi lão tử cúng cho cô?
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt tức giận của nàng trong không hiểu sao lại vui vẻ, cảm giác này đúng là không tệ chút nào.
– Người… hừ thứ trà không có phẩm cấp này bổn tiểu thư cũng không cần.
– Đỡ tốn.
Như Vân ngồi một bên quan sát hai người tranh cải chỉ biết cười khổ một tiếng.
– Tiểu Linh không phải muội có chuyện muốn nói sao?
Bạch Tiểu Linh từ bên trong túi trữ vật lấy ra một phong thư để lên bàn.
– Tiểu tử thúi người giúp ta đưa bức thư này cho biểu tỷ, bổn cô nương cảnh cáo người không được xem trộm nếu không sẽ cho người biết tay.
– Đây là thái độ cô nhờ vả người khác sao? Lão tử quyết không làm.
– Người… nếu người không làm bổn tiểu thư… bổn tiểu thư…
– Cô định là gì lão tử?
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt chế nhạo nhìn nàng một tay cầm lấy tách trà chậm rãi thưởng thức, bộ dáng vô cùng nhàn hạ.
Tiểu Linh hai mắt nổi lửa, tên này nàng đánh cũng không lại, cãi cũng không xong đúng là tức chết nàng mà.
– Nếu người không giúp, bổn tiểu thư lập tức chạy ra bên ngoài hô lên người cưỡng hiếp ta.
Hắn nghe nàng nói liền phun hết trà trong miệng ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
– Này này việc gì cũng có thể thương lượng, nếu để người khác biết lão tử đi cưỡng hiếp một người không ngực không mông như cô thà để lão tử chết còn hơn.
Lý Thiên Hành nói xong liền cầm lấy bức thư bỏ vào bên trong túi trữ vật sao đó thở dài một hơi bộ dáng giống như vừa mới thoát khỏi một chuyện gì đó khủng khiếp nhưng hắn vẫn chưa ngồi yên liền phát hiện trước mặt đang có một luồn tử sắc lóe lên phía sao còn mang theo âm thanh vô cùng tức giận.
– Lý Thiên Hành, tiểu tử người đứng lại cho lão nương, tiểu tử thúi người nói ai không ngực không mông hả?
Lý Thiên Hành chạy một lúc liền cảm thấy không đúng tiểu nha đầu này rõ ràng là trúc cơ trung kì làm sao lại phát ra thực lực trúc cơ hậu kì?
– Lão tử không đánh nữ nhân nếu cô còn đuổi theo nữa lão tử nhất định sẽ ra tay.
– Bổn tiểu thư lại sợ người sao? có giỏi thì đừng né.
Lý Thiên Hành đột nhiên đứng lại khí tức trúc cơ hậu kì trên cơ thể bạo phát.
– Lão tử không ra tay cô còn tưởng ta dễ ăn hiếp, xem ta đây huyền cấp thượng phẩm hóa cốt miên chưởng.
Lý Thiên Hành đánh ra một chưởng kình phong hiện lên cuống tới Bạch Tiểu Linh.
– Tiểu Linh cẩn thận.
Tiểu Linh nhìn thấy phong bạo đánh tới liền đạp bộ pháp né sang một bên ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
– Cái gì huyền cấp thượng phẩm theo bổn tiểu thư thấy chỉ là công phu mèo ba chân.
– Vậy sao?
– Hừ để bổn tiểu thư cho người biết cái gì mới gọi là huyền cấp công pháp.
Hai tay nàng vận linh lực đột nhiên phát hiện linh lực bên trong bản thân đang dần suy giảm sao đó biến mất, thân thể nàng cũng không còn sức lực, sắc mặt đại biến ánh mắt không tin nhìn vào nam tử trước mặt.
– Tiểu Linh.
Như Vân vội tiến lại đỡ lấy, nàng truyền một tia linh khí vào bên trong để kiểm tra sắc mặt vốn bình tĩnh bây giờ lại tràn đầy kinh ngạc.
– Tiểu nha đầu, thấy công pháp của lão tử như thế nào?
Lý Thiên Hành đứng một bên đắt ý nhìn nàng, nộ khí bị nàng hai lần rượt đánh tan đi phân nữa.
– Hừ, tiểu tử thúi người đúng là vô sỉ, cái gì mà huyền cấp thượng phẩm công pháp rõ ràng người dùng hóa linh phấn đánh lén bổn tiểu thư.
Nàng nhìn bộ dáng đắt ý kia thật muốn ăn tươi nuốt sống hắn còn Lý Thiên Hành bị nàng vạch trần sắc mặt có chút khó coi.
– Lão tử tu đan đạo đương nhiên là phải dùng đan thuật để đối phó địch nhân không đúng sao? với lại bản thân lão tử cũng chưa từng đánh nữ nhân bao giờ.
– Lý đạo hữu lần này quả thật là do Tiểu Linh không đúng, Như Vân thay mặt nàng tạ lỗi.
Nàng nói xong đỡ Bạch Tiểu Linh trở lại chỗ ngồi.
– Không biết Lý đạo hữu đối với chuyện của Thanh tỷ có biện pháp giải quyết hay không?
Lý Thiên Hành ánh mắt khẽ đảo qua chỗ Bạch Tiểu Linh.
– Người nhìn ta làm gì? cẩn thận bổn tiểu thư móc mắt người.
Như Vân nhìn biểu hiện của hắn mỉm cười nói.
– Lý đạo hữu yên tâm, Như Vân cùng Ngọc Thanh tỷ là bạn thân từ nhỏ, tình cảm hơn tỷ muội làm sao có thể hại nàng được.
– Tiểu tử thúi bổn tiểu thư có thể đảm bảo Như Vân tỷ không bao giờ hại Ngọc Thanh tỷ đâu.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói trong lòng có chút yên tâm.
– Tại hạ hiện tại vẫn không có biện pháp.
– Lý đạo hữu không biết có muốn nghe ý kiến của Như Vân hay không?
– Tiên tử cứ nói.
Như Vân khẽ suy nghĩ một chút liền nói ra ý nghĩ của nàng.
– Tuy Lý công tử có thể áp chế được bệnh tình của Thanh tỷ nhưng mà để lâu cũng không phải là cách nếu như có thể đưa Thanh tỷ đến chỗ Như Nguyệt lão sư thì bệnh tình của nàng mới có cơ hội.
– Làm sao để đưa đi?
– Lý đạo hữu an tâm việc này Như Nguyệt lão sư đã nói sẽ giúp đỡ, bản thân người đã là cường giả kim đan cảnh lại thêm danh hiệu luyện đan sư tam cấp hẳn là không có vấn đề.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói khẽ gật đầu nhưng sao đó lại lắc đầu.