Lý Thiên Hành trở lại phòng tu luyện thỉnh thoảng lại vào thần đồ thu gôm linh dược, hắn dùng mấy gốc linh dược khô trước đó để đổi mấy gốc linh dược của hắc sắc phi ưng mang về hiện tại vườn linh dược của hắn đã có gần trăm gốc.
– Xem ra phải đi đến vạn bảo các lấy thêm mấy viên linh thạch mộc thuộc tính.
Hai ngày sao Như Vân tới tìm hắn, lần này nàng mặt một bộ lục y trong vô cùng thanh nhã.
– Lý đạo hữu không biết hiện tại có rãnh không?
– Có chuyện gì sao?
– Như Vân muốn mời Lý đạo hữu đi gặp một người.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói khẽ nhíu mày, hắn liếc nhìn xung quanh không thấy tiểu nha đầu kia thầm nghĩ chẳng lẽ nàng lại muốn chơi mình?
– Không biết tiên tử muốn dẫn tại hạ đi gặp người nào?
– Là Như Nguyệt lão sư.
Hắn nghe nàng nói liền thở phào một hơi gật đầu đồng ý.
Lý Thiên Hành đi theo phía sao nàng, ánh mắt đảo tới đảo lui mấy vòng.
– Không ngờ tiểu nha đầu này lại phát dục tốt như vậy, hẳn là do luyện vũ kĩ thường xuyên.
Hắn nói đến đây trong đầu lại hiện ra hình ảnh của tiểu bạo nữ kia, thân hình của nàng chỉ phát triển bên dưới bên trên thì trống không.
– Chắc là do ăn ở, xem ra lão tử phải thường xuyên làm việc thiện nói không chừng có thể giúp tiểu đệ đệ phát triển.
Như Vân dẫn hắn đi đến một khu biệt viện, xung quanh khá tỉnh lặng, mọi vật nơi đây đều vô cùng bình thường hoàn toàn khác hẳn so với mấy nơi khác bên trong học viện.
– Như Nguyệt cô cô Vân nhi đã đưa Lý đạo hữu tới.
– Vào đi.
Như Vân khẽ đẩy cửa tiến vào, Lý Thiên Hành theo sao nàng, bên trong phòng khá rộng lớn, chỉ có mấy chiếc bàn với vài cái ghế, ánh mắt hắn đảo qua một vòng sao đó dừng lại trên người của một nữ nhân, ánh mắt hắn cứ như bị dính chặt lên người nàng làm cách nào cũng không thoát ra được.
Nữ nhân nhìn phản ứng của hắn chỉ mỉm cười.
– Người là Lý Thiên Hành sao?
– Tiểu tử thúi lão sư đang hỏi người kìa?
Lý Thiên Hành giật mình tỉnh mộng, hắn bây giờ mới để ý trong phòng còn có một người khác.
Bạch Tiểu Linh thấy hắn bây giờ mới phát hiện mình trong lòng tràn đầy tức giận, dù sao nàng cũng là mỹ nữ nổi tiếng của học viện vậy mà hắn lại không thèm để ý tới.
– Người bị câm hay sao mà không trả lời.
Sao một hồi mất phong độ hắn lập tức bài ra dáng vẻ cung kính cuối chào.
– Học đồ ra mắt Như Nguyệt lão sư.
Nàng khẽ gật đầu ánh mắt đáng giá Lý Thiên Hành vài lần.
– Nếu đã là học đồ của ta, sao này ta sẽ gọi người là tiểu Lý được không?
– Vâng.
– Được rồi tiểu Lý ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với người.
Lý Thiên Hành ngồi một bên cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt, nàng chỉ khoảng chừng 25 tuổi, mắt phượng mày tằm, ngũ quan đoan chính, mái tóc được búi lên cao để lộ chiếc cổ thon dài trắng mướt, dáng người thước tha, thành thục mê người, đặt biệt là cặp song phong kia không thua kém yêu nữ hắn từng gặp bên trong phòng đấu giá của vạn bảo các, từ trên người nàng phát ra một loại khí chất lãnh diễm, cao quý làm cho người khác chỉ muốn cuối đầu thuần phục nhưng lời nói của nàng lại ôn nhu, từ ái giống như mẫu thân quan tâm nhi tử của mình, Lý Thiên Hành càng nhìn càng cảm thấy ưa thích không thôi.
– Tiểu Lý chuyện hôm trước người nói với hai nha đầu này ta đã nghe bọn chúng nói qua, người có chắc sẽ nhận ra được bọn người kia không?
– Lão sư yên tâm chỉ cần đồ nhi nhìn thấy bọn chúng thì có thể lập tức nhận ra.
– Khoác lác.
Bạch Tiểu Linh nhìn bộ dạng của hắn liền kinh thường nói.
– Vương thành rộng lớn như vậy không biết bên trong có bao nhiêu người làm sao có thể vừa nhìn liền nhận ra?
– Nếu cô không tin liền để ta ngửi một cái cho dù nhắm mắt đi ngoài đường lão tử cũng có thể nhận ra được mùi của cô.
– Người…
– Tiểu Linh đừng nháo nữa nếu tiểu Lý đã tự tin như vậy thì lần này cứ làm theo kế hoạch của hắn.
– Sư phụ… nhưng làm sao có thể dễ dàng tin hắn được chuyện lần này liên quan đến nguy hiểm của Như Vân tỷ tỷ.
Như Nguyệt nghe nàng nói khẽ gật đầu ánh mắt nhìn sang Lý Thiên Hành.
– Tiểu Lý người có thể chứng minh lời mình nói là sự thật không?
– Tất nhiên.
Lý Thiên Hành tự tin gật đầu.
– Lão sư chỉ cần người lấy cho ta một mãnh nhỏ dược liệu để ta nhìn qua một lần sao đó trộn chúng vào những loại dược liệu khác đồ nhi nhất định có thể tìm ra.
Như Nguyệt nghe hắn nói khẽ gật đầu nàng từ bên trong giới chỉ lấy ra một mãnh nhỏ dược liệu để cho hắn nhìn qua sao đó để vào bên trong hỗn hợp mấy trăm loại dược liệu.
Bạch Tiểu Linh một bên đắc ý nhìn hắn nàng không tin trên đời này lại có người mũi thính như chó vậy.
– Lần này xem tiểu tử thúi người làm sao khoác lác.
Lý Thiên Hành đi đến bên cạnh đống dược liệu dùng thần thư quét qua một lần liền tìm thấy thứ mình cần, ánh mắt hắn liếc nhìn sang tiểu nha đầu đang đắt ý kia khóe miệng khẽ cong lên, hắn đi đến trước đống dược liệu cầm lên một miếng quay sanh nhìn Bạch Tiểu Linh.
– Bạch tiểu thư có dám đánh cượt cùng ta không?
– Cược cái gì?
– Nếu ai thua chỉ cần mời người thắng một bữa ăn là được tất nhiên địa điểm do người thắng cuộc quyết định.
Bạch Tiểu Linh nhìn vẻ tự tin của hắn khẽ do dự ánh mắt khẽ nhìn sang sư phụ mình chỉ thấy người gật đầu liền tự tin hẳn lên.
– Được bổn tiểu thư đồng ý.
Hắn thấy nàng đồng ý mỉm cười giơ lên mãnh linh dược trong tay.
– Miếng này tất nhiên… là không phải.
Lý Thiên Hành cầm lên miếng linh dược khác sao đó gật đầu.
– Chính là miếng này, lão sư không biết học đồ chọn có đúng không?
Bạch Tiểu Linh cũng hướng đôi mắt to tròn đầy chờ mong nhìn Như Nguyệt hi vọng nhìn thấy cái lắc đầu của nàng.
– Không sai chính là mảnh dược liệu này.
Bạch Tiểu Linh vừa nghe câu trả lời của nàng vẻ mặt liền sụ xuống trong vô cùng thê thảm, Lý Thiên Hành nhìn nàng bằng ánh mắt an ủi.
– Tiểu nha đầu nếu cô không muốn thì lão tử cũng không ép.
– Hừ bổn cô nương dám chơi dám chịu khi nào người muốn ăn thì tới tìm ta.
Như Nguyệt đánh giá Lý Thiên Hành lại lần nữa trong ánh mắt có chút thưởng thức.
– Tiểu Lý lần này trong cậy vào người, ba ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch.
Bên trong vạn bảo các Tống Tiền đứng trước một căn phòng vẻ mặt vô cùng phức tạp buồn vui lẫn lộn.
– Lão Tống vào đi.
Tống Tiền đẩy cửa vào bên trong, lão nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt, ánh mắt kinh ngạc, ngoài vẻ yêu mị vốn có bây giờ nàng còn ẩn chứa một khí tức băng lãnh đáng sợ.
– Tiểu… tiểu thư.
– Mấy hôm nay có chuyện gì quan trọng không?
– Không có mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường chỉ có buổi đấu giá lớn còn 7 ngày nữa là tổ chức.
– Người cứ làm mọi việc như bình thường là được buổi đấu giá đó vẫn do ta chủ trì.
– Lão nô tuân lệnh.
Tống Tiền lấy trong tay áo ra hai viên đan dược sao đó cung kính đưa cho nàng.
– Tiểu thư người xem thứ này.
Ngọc Mị nhìn hai viên đan dược nằm trong lòng bàn tay ánh mắt băng lãnh khẽ biến sắc.
– Cực phẩm đan dược cũng không hiếm nhưng phẩm chất cao hơn cực phẩm đan dược đây là lần đầu tiên ta thấy được, thứ này người lấy được từ đâu?
– Tiểu thư người còn nhớ tên tiểu tử có sư phụ là tứ phẩm luyện dược sư lão nô từng nói không?
– Viên đan dược này là của sư phụ hắn?
– Đúng vậy.
Nàng nhìn viên đan dược trong tay vài lần một lúc sao mới lên tiếng.
– Tạo nghệ luyện đan đạt đến mức này không thể là tứ phẩm luyện dược sư, ít nhất cũng phải là lục phẩm, Tống lão người hãy đi sắp sếp ta muốn gặp hắn.
– Lão nô tuân lệnh.
Lý Thiên Hành trở lại căn phòng liền phát hiện có người đan đứng đợi sẵn, hắn có chút ngạc nhiên tên này lại là người của vạn bảo các.
– Người tìm ta sao?
– Đại nhân cuối cùng cũng gặp được ngài, tiểu nhân phụng lệnh Tống quản lý mời ngày đến vạn bảo các có chuyện quan trọng cần thương lượng.
– Được rồi, đi thôi.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ không biết lão hồ li lần này kêu hắn đến để làm gì.
– Không lẽ là vì mấy viên đan dược của lão tử?
Lý Thiên Hành vừa tiến vào bên trong vạn bảo các đã nhìn thấy Tống Tiền từ bên trong đi ra trên mặt vẫn mang theo nụ cười thân thiện.
– Tiểu Lý cuối cùng lão ca cũng đợi được người.
– Tống lão ca bệnh tình của huynh thế nào rồi?
Tống Tiền vỗ vai hắn cười nói.
– Nhờ thần đan của tiểu Lý đệ thương thế của lão ca đã hoàn toàn khỏi hẳn nên hôm nay mới tìm đệ để đa tạ.
– Tống lão ca chúng ta là huynh đệ có cần phải khách sáo như vậy không?
– Được rồi chúng ta không nói chuyện này nữa, lão ca sẽ dẫn đệ đi gặp một người.
– Ai vậy?
– Hắc hắc đệ đi theo liền biết chắc chắn không làm tiểu Lý đệ thất vọng đâu.