Lý Thiên Hành nghe nàng nói có chút do dự, bộ dáng muốn nói lại thôi cuối cùng cũng nói.
– Lão sư đồ nhi có một thỉnh cầu không biết có được hay không?
– Là thỉnh cầu gì?
– Thật ra thì đồ nhi lúc nhỏ rất yêu thích kiếm thuật nhưng vì nguyện vọng của phụ thân nên mới bước lên con đường đan đạo, sao này lại phát hiện bản thân không phù hợp với đan đạo lại chuyển sang tu luyện vũ kĩ, đồ nhi tư chất ngu dốt cho dù cố gắn ngày đêm không ngừng luyện tập cũng không có được bao nhiêu thành tựu vì để giữ được cái mạng nhỏ của mình nên mới chuyển sang tu luyện thân pháp…
Lý Thiên Hành nói tới đây ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nàng.
– Đồ nhi muốn bái lão sư làm sư phụ không biết có được không?
Hàn Tuyết đối diện với ánh mắt có lực sát thương khủng bố kia trong lòng khẽ động.
– Ta không nhận nam đệ tử yêu cầu này ta không thể chấp nhận.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói cũng không vội buôn bỏ tiếp tục khẩn cầu.
– Nếu như vậy đồ nhi có thể làm đệ tử kí danh của lão sư được không?
– Ta có thể giới thiệu một cao thủ kiếm đạo cho người, cũng là một lão sư nổi danh bên trong học viện người thấy được không?
Hắn vừa nghe nàng nói liền dứt khoác lắc đầu, luyện kiếm với mấy tên đực rựa đó thà đi chơi cùng tiểu hắc còn sướng hơn.
Hàn Tuyết nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn trong lòng lại có chút không nỡ dù sao bản thân cũng từng được hắn cứu giúp làm sao có thể tuyệt tình như vậy được.
– Hay là người tìm một bộ kiếm thuật thích hợp để tu luyện khi nào không hiểu có thể đến tìm ta.
Lý Thiên Hành lập tức gật đầu, lần này hắn phải tìm một bộ kiếm thuật thật khủng bố ít nhất cũng phải là địa cấp như vậy không phải ngày nào cũng có thể gặp nàng sao?
Hàn Tuyết lấy ra một tấm ngọc bài đưa cho hắn, chỉ cần có ngọc bài bên người có thể tự do ra vào chỗ của nàng.
Lý Thiên Hành hỏi thêm một số thứ liên quan đến kiếm kĩ sao đó hưng phấn rời khỏi phòng, hắn vừa trở lại phòng mình liền thấy Lý Mục đang đứng đợi sẵn.
– Lý huynh nhìn tâm trạng của huynh hẳn là mọi chuyện tiến triển vô cùng tốt đẹp đúng không?
– Chuyện của người với Như Vân thế nào rồi?
Lý Mục thấy hắn lãng sang chuyện khác liền liếc mắt khinh bỉ.
– Này ta nói chuyện của huynh với Hàn Tuyết lão sư đã tiến triển tới đâu rồi? đừng giả vờ đánh trống lãng nữa.
– Ta với lão sư quan hệ vô cùng trong sáng như băng thanh ngọc khiết, nắng giữa trời quang thì có gì để nói chứ? ngược lại là người tiểu tử người với Như Vân có phải là đang dụng trộm yêu đương hay không?
– Cái gì mà dụng trộm ta với nàng là quang minh chính đại…
Lý Mục vừa nói xong biết mình lỡ lời liền kiếm cớ bỏ đi.
– Không nói với người nữa ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây.
Lý Thiên Hành tiến vào giới chỉ hắn dùng khốn hồn đan khống chế hắc y nhân, từ miệng đối phương biết được bọn người này là đệ tử của Ngọc Phong tiên môn được Diệp Chi Lăng phái đến ám sát.
– Người trở lại Ngọc Phong tiên môn theo dõi bọn chúng, khi nào có động tĩnh lập tức báo cho ta.
Ngày hôm sao đoàn người tiếp tục lên đường chỉ nữa ngày đã về tới học viện, chuyến đi thí luyện lần này hoàng gia học viện tổn thất vô cùng thảm trọng, để tử trọng điểm mất đi hơn 10 tên, trọng thương hơn phân nữa trong đó nặng nhất chính là Triệu Lâm đan điền hoàn toàn bị phế, kinh mạch đứt đoạn, không còn khả năng tu luyện.
– Tên này sống nhây thật, vậy mà vẫn không chết.
Đoàn người vừa tiến vào bên trong học viện thì một vị chấp sự đi đến trước mặt mọi người.
– Các vị lão sư viện trưởng cùng trưởng lão đang đợi bên trong, mời các vị đi theo ta.
Lý Thiên Hành nhìn mấy người rời đi thì kéo Lý Mục qua một bên hỏi chuyện.
– Lý Mục người biết viện trưởng gọi họ đến làm gì không?
– Không cần nghĩ cũng biết nhất định là trách tội, Thiên Hành người đan lo lắng cho Hàn Tuyết sao?
– Ta còn không rãnh như vậy nếu không có chuyện gì vậy thì ta về phòng nghĩ ngơi đây.
Lý Thiên Hành trở lại phòng của mình hắn vừa bước vào bên trong thì phát hiện Ngọc Thanh cùng tiểu nha đầu đang đàm luận chuyện gì đó, hắn vận ẩn thân thuật lén lại gần chỗ hai người.
– Thanh tỷ nói thật tới giờ muội vẫn không hiểu tại sao tỷ lại thích một tên vừa xấu vừa vô sỉ, hạ lưu như vậy?
– Tỷ cũng không biết, khi ở bên cạnh chàng tỷ cảm giác trong lòng bình yên, vui vẻ không cần phải suy nghĩ, lo sợ gì cả, khi không có chàng bên cạnh tỷ lại cảm thấy khó chịu nói chung đó là một cảm giác kì lạ có lẽ khi muội yêu một người nào đó muội mới có thể hiểu được.
– Thanh tỷ cái này muội cũng có thể làm được, lúc tỷ ở bên cạnh thì muội sẽ cho tỷ ăn vài viên thanh linh đan còn khi tỷ không ở bên cạnh thì cho tỷ nuốt vài viên loạn linh đan, Thanh tỷ muội vẫn cảm thấy tên lưu manh đó không xứng với tỷ hay là để muội giới thiệu cho tỷ vài vị công tử để tỷ làm quen sao đó hãy quyết định cũng không muộn.
Ngọc Thanh trừng mắt nàng một cái.
– Đừng tưởng tỷ không biết trong đầu muội đang nghĩ gì, muội sợ sao khi tỷ lấy Thiên Hành thì mỗi tháng phải hai lần bưng trà rót nước hầu hạ chàng có đúng không?
Tiểu Linh lập tức lắc đầu phủ nhận.
– Muội chỉ là muốn tốt cho tỷ Á… hắn… hắn…
Tiểu Linh đột nhiên đứng lên chỉ tay ra phía sao Ngọc Thanh vẻ mặt tràn đầy sợ hãy.
– Tiểu Linh muội làm sao vậy?
Ngọc Thanh xoay người nhìn phía sao mọi thứ vẫn như bình thường, ánh mắt mờ mịt nhìn tiểu muội mình.
– Muội… muội vừa thấy… thấy hắn…
– Muội nói Thiên Hành sao?
– Đúng… đúng vậy bộ dáng hắn rất đáng… đáng sợ toàn thân đều là máu…
Ngọc Thanh nghe nàng nói sắc mặt trở nên không tốt.
– Tiểu Linh nếu sao này muội còn đùa như vậy tỷ sẽ không nói chuyện với muội nữa.
– Không… không phải Á…
Tiểu Linh hét lên một tiếng phóng tới chỗ Ngọc Thanh ôm chặt lấy nàng.
– Tiểu Linh muội làm sao vậy?
– Thanh tỷ chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi, ở đây có ma…
Ngọc Thanh nhìn phản ứng của nàng không giống giả bộ ánh mắt nàng liên tục đảo xung quanh, đột nhiên tách trà trên bàn nhút nhít sao đó tự động xoay tròn… xung quanh yên tỉnh đến đáng sợ…
– Thanh… Thanh tỷ có… có ma… ma…
Đúng lúc này một luồn hàn khí truyền đến, hai nàng đều cảm giác được có ai đó đang ở sao lưng mình, cả hai ôm chặt lấy nhau không dám mở mắt…
– Hai nàng làm gì vậy?
– Á có ma…
Hai nàng đứng bật dậy phóng ra bên ngoài, Lý Thiên Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngọc Thanh dang hai tay ra, nàng không kịp đề phòng liền bị hắn ôm lấy, hắn ôm nàng xoay vài vòng trên không mới chịu đặt nàng xuống.
– Thanh nhi mấy ngày nay có nhớ phu quân không?
Ngọc Thanh vẫn còn đang không biết chuyện gì xảy ra đến khi nghe thấy giọng nói của hắn mới hoàn hồn trở lại.
– Thiên… Thiên Hành là chàng sao?
– Nói nhảm không phải ta không lẽ là tiểu nha đầu kia sao?
– Không phải chàng đi thí luyện sao?
– Nếu ta còn không trở về chỉ sợ nhà cũng bị người ta đốt mất.
Hắn ôm nàng trở lại trong phòng đặt nàng ngồi trên đùi mình sao đó còn hôn lên má nàng một cái làm Ngọc Thanh ngượng đến chính mặt.
– Thanh nhi vẫn chưa trả lời câu hỏi của phu quân, mấy hôm nay có nhớ ta không?
– Thiếp… thiếp…
Hắn nhìn nàng đỏ mặt cuối đầu liền thở dài thất vọng.
– Uổng công mấy hôm nay ta lúc nào cũng nhớ đến nàng ăn không ngon, ngủ không yên ngay cả nói chuyện cũng không muốn vậy mà ai đó lại không hề nhớ đến ta.
Ngọc Thanh ngẩn đầu nhìn bộ dáng chán nản của hắn trên gương mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, nam nhân này lúc nào cũng biết cách làm cho nàng vui vẻ, nàng vòng tay qua eo ôm chặt lấy hắn, gương mặt áp vào ngực hắn.
– Thanh nhi vẫn luôn nhớ chàng mỗi giờ mỗi phút đều nhớ đến chàng.
Ngọc Thanh ôm hắn được một lúc khẽ ngẫn đầu lên.
– Thiên Hành sao lần này chàng lại về sớm như vậy?
– Lần này bên trong di tích có biến nên rời đi sớm hơn dự định với lại để nàng ở đây một mình ta thật không yên lòng.
– Chàng không cần lo lắng không phải còn có tiểu Linh sao?
– Nha đầu đó bây giờ không biết chạy đến nơi nào rồi?
– Tiểu tử thúi dám nói xấu bổn tiểu thư sao?
Bạch Tiểu Linh tử bên ngoài đi vào ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xùng quanh.
– Tại hạ nói không đúng sao? không biết lúc nãy Bạch tiểu thư đã về đến Bạch phủ hay chưa?
Tiểu nha đầu nghe hắn nói gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đúng là lúc nãy nàng chạy đi một đoạn sao khi dừng lại thì không phát hiện biểu tỷ bên cạnh nên mới quay lại kiểm tra.