Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 41



Ánh nắng sớm mai những ngày tháng Sáu rọi qua ô cửa sổ, phủ khắp cả hành lang tòa nhà thí nghiệm. Đỗ Nhược đứng trước cửa phòng, tay siết chặt nắm đấm cửa, muốn mở ra lại cứ ngập ngừng mãi.

Điều nên nói đã nói hết rồi, cô phải cởi mở một chút, không cần thiết giấu giếm che đậy, như vậy vô nghĩa quá. Nghĩ như thế, cô hít sâu, định đẩy cửa ra.

“Làm gì vậy?” Phía sau có người bước đến, khiến cô giật mình. “Chưa tỉnh ngủ à?”

Đỗ Nhược lắc đầu ngay lập tức: “Tỉnh rồi.”

“Chuẩn bị họp.” Cảnh Minh vừa nói vừa bước đi.

Cô nhìn theo bóng lưng bình thản, ung dung của cậu, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Điều khác biệt duy nhất là trong thái độ và giọng nói đã bớt đi chút kiêu căng. Vậy cũng tốt, cứ xem như chưa từng có gì xảy ra, xem nhau như đồng đội hay cấp trên cấp dưới đều được.

Đỗ Nhược nhanh chóng chuẩn bị sổ sách họp hành.

Cuộc họp không có nhiều nội dung thảo luận, chỉ lên kế hoạch và chia sẻ thông tin cuộc thi sắp tới ở Thâm Quyến. Cảnh Minh phân chia nhiệm vụ cho mỗi tổ xong thì tan họp.

Đứng trước công việc, dường như cậu không có tâm trí băn khoăn việc khác và cô cũng thế. Cứ thế quên đi chuyện tối qua thật là tốt.

Hiện giờ đã là đầu tháng Sáu, một tháng nữa là nghỉ hè, cuộc đua xe hơi không người lái dành cho sinh viên toàn thế giới đang tới gần. Đây là cơ hội rất tốt cho dự án “Không người lái” của Prime thử sức. Tình hình giao thông trong cuộc đua sẽ đơn giản hơn trong cuộc sống rất nhiều, vì vậy không cần cả đội phải bố trí kỹ thuật theo quy cách cao nhất. Nhưng dù vậy, cả nhóm Prime từ trên xuống dưới đều cố gắng hết sức, không hề lơ là.

Biết bao công sức nghiên cứu dự án hơn một năm rốt cuộc sắp được đối mặt với thử thách. Ai cũng muốn đạt được thành tích tốt nhất nên tự nhiên cũng hăng hái hơn. Dù sao mọi người trong nhóm đều là những thanh niên thiên tài, quyết tâm cao ngất trời, đâu ai muốn tác phẩm của mình thua kém người khác chứ.

Cảnh Minh và Đỗ Nhược đều là kiểu người nghiêm túc trong công việc. Dường như giữa họ tồn tại một sự ăn ý vô hình nào đó giúp giữ mối quan hệ này ở mức bình thường, khi trò chuyện thảo luận sẽ không để lẫn cảm xúc cá nhân, tuyệt đối không nhắc đến chuyện nào khác ngoài công việc và chuyên ngành. Cứ như thế, hai người có thể bình thản tự nhiên trò chuyện ngang hàng với nhau, thậm chí khi bàn bạc vấn đề với Cảnh Minh, cô có thể nhìn thẳng vào mắt cậu, không bối rối né tránh như trước.

Lúc quay người đi, cô cũng thoáng nghĩ, thế này có được xem là một kiểu tiến bộ và hòa giải không nhỉ? Sau đó, cô lại chuyên tâm vào việc quan trọng nhất trước mắt là chuẩn bị cho cuộc thi.

***

Nửa tháng sau, Đỗ Nhược ngoại trừ việc lên lớp theo thời khóa biểu, thời gian còn lại đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nhà xưởng và khu công nghiệp. Cô đã sớm nhận được bản đồ đường đua từ phía ban tổ chức, việc cần làm lúc này chính là nâng cao “thị lực” cho xe, khiến nó tinh tường “thấy” rõ đường ranh giới, khúc cua, đối thủ cạnh tranh và trở ngại nhân tạo.

Đối với nhóm của Lý Duy và Đỗ Nhược, đây là chuyện nhỏ. Bất kể là đường ranh giới, thân xe kim loại hay mốc chướng ngại màu đỏ, lấy những mục tiêu cố định làm đối tượng cảm ứng để điều chỉnh bộ cảm biến đều thuộc phạm vi kỹ thuật điều khiển của Prime.

Chớp mắt đã đến giữa tháng Sáu, nhiệt độ ngày càng tăng cao, cái nóng giữa hè như thiêu như đốt. Cả nhóm lại họp với nhau lần nữa, Đỗ Nhược đưa ra phương án kế hoạch cặn kẽ và hoàn chỉnh: “Bốn góc và mui xe tổng cộng có 5 radar laser và 5 camera độ phân giải cao. Mui xe, thân xe và gầm xe có tổng cộng 11 bộ cảm biến sóng siêu âm, ngoài ra còn có con quay hồi chuyển, máy gia tốc và bộ cảm biến tốc độ quang học… Kế hoạch sơ bộ là vậy.”

Cảnh Minh xoay bút, nghe cô nói xong liền hỏi: “Có khó khăn gì không?”

“Không có.” Đỗ Nhược lắc đầu. “Kỹ thuật hiện tại của phòng thí nghiệm chúng ta đã có thể đạt đến yêu cầu của một chiếc xe đua không người lái.”

“Vậy chẳng phải trong thời gian này, tổ của cô quá nhẹ nhàng rồi sao? Cho cô thêm chút độ khó nhé!”

Đỗ Nhược nhún vai, thản nhiên chấp nhận thử thách: “Được thôi, Big Boss, cậu nói là được.”

Ngón tay đang xoay bút của Cảnh Minh hơi khựng lại. Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái của cô khi thốt ra hai chữ “Big Boss” này đúng là…

Cậu thoáng liếc nhìn Đỗ Nhược từ trên xuống dưới. Lúc này, cô đang ngồi đối diện, ánh mắt trong veo và tràn đầy tự tin nhìn thẳng vào cậu.

“Giảm bớt sức nặng cho xe, ít nhất hai cân.” Cảnh Minh đề ra yêu cầu.

Đỗ Nhược cụp mắt nghĩ cách đơn giản hóa phương án thiết kế, sau đó lập tức ngước mắt lên quả quyết: “Được.”

Cây bút trong tay cậu vô thức gõ lên bàn, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang nhóm Chu Thao: “Tốc độ 350km/h không vấn đề gì chứ?”

Chu Thao hắng giọng: “Yên tâm.”

Cảnh Minh nói với Hà Vọng: “Não bộ ít nhất phải đạt đến một trăm chín mươi nghìn tỷ thuật toán AI.”

Hà Vọng hưng phấn nhướng mày: “Cảm ơn Big Boss đã đưa ra yêu cầu nghiêm khắc. Thế mới kích thích chứ! Dễ quá thì chẳng có tính thách thức gì cả!”

Cảnh Minh không khỏi bật cười, nhìn hết một vòng, trên gương mặt mỗi người đều viết rõ hai từ tự tin và quyết tâm: “Tôi mặc kệ thực lực đối thủ thế nào, chúng ta phải đạt đến mức độ tốt nhất có thể. Nửa tháng sau bắt đầu lắp ráp xe, có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.” Cả nhóm đều hét to, cùng nhau vỗ bàn rầm rầm. Mấy tờ giấy trên bàn cũng bị chấn động mà rung rinh.

Đỗ Nhược nhoẻn môi cười.

“Tan họp.” Cảnh Minh nghĩ đến điều gì đó, bèn bổ sung: “Đúng rồi, còn một việc.”

“Thân xe, thiết kế kiểu dáng và sơn vỏ ngoài cần lóa mắt sang chảnh một chút. Tôi không muốn mang một chiếc xe vừa quê mùa vừa xấu xí đi thi đâu.”

Tiếng cười vang rền.

Đỗ Nhược xem bản vẽ bỗng phát hiện một vấn đề: “Ơ, sao trong này lại có thêm ghế?” Theo lý thuyết, để thuận tiện và bớt việc, xe đua không người sẽ không lắp ghế, thay thế bằng trí tuệ nhân tạo.

Cảnh Minh quay đầu lại nhìn cô, thản nhiên đáp: “Bởi vì chúng ta muốn tự chơi.”

“Đùa hả?” Đỗ Nhược nhìn sang Lý Duy, Hà Vọng và những người khác, cầu cứu: “Ai có thể can gián không vậy?”

Mấy người họ nhún vai: “Bọn mình cũng rất muốn chơi.”

Ôi thần linh ơi, cô đã gia nhập băng đảng gì thế này? Đỗ Nhược cầm bản thiết kế đi tìm thầy Lương Văn Bang hỏi ý kiến.

“Thầy đã cho ý kiến từ lâu rồi, nhưng bọn nó không nghe, thầy cũng không khuyên được.” Thầy Lương lắc đầu thở dài. “Chuyện lắp ghế vào thế này thật quá ngông cuồng. Cái thằng Cảnh Minh việc gì cũng tốt, chỉ là quá tùy hứng, giới hạn nào cũng muốn vượt qua. Tính cách này sớm muộn gì cũng ngã sứt đầu mẻ trán chứ chẳng chơi.”

Đỗ Nhược lo lắng: “Lắp ghế sẽ tăng tỷ lệ nguy hiểm ạ?”

“Dĩ nhiên. Nhét thêm một khối không gian vào, bắt buộc phải nâng cao yêu cầu chế tạo. Nếu kỹ thuật đạt chuẩn thì muốn hành hạ cỡ nào cũng được, nếu không thì sẽ xuất hiện tình huống như em nói.”

Đỗ Nhược ưu sầu nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra: “Em cho rằng không thành vấn đề. Prime của bọn em rất lợi hại.”

Lương Văn Bang bật cười, khẽ thở dài: “Xem ra, em cũng sắp bị bọn chúng tẩy não rồi. Thật là “ngưu tầm ngưu mã tầm mã” mà.”

Đỗ Nhược không hiểu mấy: “Là sao ạ?”

“Ai cũng bảo nhóm Prime là một đám trẻ sinh trưởng hoang dã, tự phụ ngông cuồng, hệt như nhóm trưởng của các em ấy, ha ha. Em ở trong nhóm lâu dài thể nào cũng giống hệt chúng cho mà xem.”

Đỗ Nhược sửng sốt, lần đầu tiên được nghe người ta dùng từ “tự phụ”, “ngông cuồng” để hình dung về mình. Nhưng nghĩ lại, hình như cảm giác cũng không tệ, nhỉ?

***

Những ngày tiếp theo, cả nhóm đều quay cuồng trong mớ công việc, tập trung cao độ. Đỗ Nhược không chạy đến thư viện thì sẽ đến phòng thí nghiệm, tìm kiếm sách vở, luận văn và phim tài liệu, vắt hết chất xám nghĩ ra tất cả phương án khả thi để giảm bớt sức nặng của hệ thống cảm biến, bận rộn đến nửa đêm là chuyện bình thường.

Bản thân cô đã chăm chỉ lắm rồi, nhưng không ngờ những người khác còn cố gắng hơn, chong đèn suốt đêm là chuyện cơm bữa mà không hề có một câu oán thán hay than vãn. Tất cả đều tận tâm tận lực, tự giác chủ động làm việc. Bình thường, cả tòa nhà đến khuya sẽ đen như mực, chỉ có phòng thí nghiệm của Prime là đèn đuốc sáng trưng.

Liều mạng nhất là Cảnh Minh. Nhiều khi cô đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, vậy mà cậu vẫn nán lại phòng thí nghiệm. Nghe thành viên khác nói cô mới biết, trong nhóm, cậu luôn là người ra về cuối cùng. Cũng chính lúc này, cô mới nhận ra cậu rất thông minh, chỉ số IQ cao ngất, nhưng lại nỗ lực nhiều hơn những người bình thường khác.

Đã quá nửa đêm, nhóm Hà Vọng, Vạn Tử Ngang vặn lưng xoay cổ đứng dậy, chuẩn bị trở về ký túc xá.

“Đỗ Nhược, còn chưa về à?”

“Để lát nữa.” Cô cũng hơi mệt, nhưng vẫn muốn làm xong việc còn dang dở.

“Về sớm chút đi.”

“Biết rồi.”

Mọi người lục tục thu dọn đồ đạc ra về, còn cô vẫn tập trung cho đến khi mắt hoa mày váng mới chuẩn bị “tan ca”. Cô ngẩng đầu lên, cả căn phòng thí nghiệm sáng sủa trống trải, chỉ còn mỗi Cảnh Minh đang ngồi trước máy tính.

Cô thu dọn xong định đi, nghĩ thế nào lại quay đầu nhìn cậu: “Một giờ rồi, cậu không về sao?”

Không có tiếng đáp lời. Cảnh Minh không hề ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn gõ lạch cạch trên bàn phím.

Cô biết cậu bận, chắc không nghe thấy, bèn đeo balo lên: “Tôi đi trước, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi nhé.”

Cô vừa rời khỏi bàn thí nghiệm thì Cảnh Minh từ từ ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn đăm đăm vào hư không giây lát như sắp xếp mọi chuyện trong đầu rồi quay sang nhìn cô: “Cùng về đi.”

Đỗ Nhược dừng lại: “Hả?”

Bên kia vang lên tiếng tắt máy tính, cậu đứng dậy, vừa dụi mắt vừa lấy chìa khóa từ túi quần ra: “Đi thôi.”

Cửa thang máy đóng lại, cậu ngửa đầu dựa vào vách, hai mắt nhắm nghiền, không biết đang nghỉ ngơi hay suy nghĩ gì. Lát sau, cậu đột nhiên cúi đầu hỏi cô: “Đói bụng không?”

Đỗ Nhược ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Đỗ Nhược không biết phía sau ký túc xá của sinh viên quốc tế có một quán cháo bán đến khuya. Không gian gọn gàng sạch sẽ, mặt tiền không lớn, bày bàn ở bên ngoài men theo dãy tường thấp leo đầy hoa bìm bìm.

Hai người chọn một chỗ ngoài trời có bày bàn ghế gỗ dưới giàn nho, ngoài ra còn có một dãy chậu hoa hướng dương, trầu bà và hoa cúc… Ngẩng đầu có thể thấy được bầu trời xanh đen của mùa hè và từng ngôi sao bé xíu tỏa sáng lấp lánh qua khe hở của giàn nho. Đỗ Nhược còn thấy được chòm sao Thất TInh Bắc Đẩu nữa.

Cảnh Minh gọi món, đợi nhân viên phục vụ rời đi rồi nhìn cô: “Đang ngắm gì vậy?”

“Sao.” Đỗ Nhược quay sang nhìn vào mắt cậu.

Đêm đó đã trôi qua hơn hai mươi ngày. Mấy ngày qua, hai người đều bận rộn. Đây là lần đầu tiên họ ngồi chung với nhau kể từ ngày đó, không phải vì công việc. Đỗ Nhược nghịch ngón tay mình, lại ngẩng đầu nhìn trời: “Sao ở Bắc Kinh ít quá, vẫn là sao ở trên núi nhiều hơn, ngợp cả bầu trời, giống như rắc một lớp kim tuyến lên tờ giấy đen vậy.”

Cảnh Minh cũng ngẩng đầu: “Không khí ở thành phố không tốt. New Zealand có thị trấn ngôi sao Tekapo, sao ở đó hệt như cô vừa nói.”

“Cậu từng đến đó à?”

“Ừ.” Cậu xoa mũi, quay đầu đi ngáp dài, mệt thật rồi.

“Mệt lắm hả? Khi nãy, lẽ ra cậu phải về ký túc xá ngủ ngay, đừng nên đến đây ăn mới phải.” Đỗ Nhược càu nhàu.

Cảnh Minh vừa ngáp xong, mắt ươn ướt, nhìn cô không nói gì. Đỗ Nhược mím môi, cúi người gãi mắt cá chân.

“Có muỗi sao?” Cậu nghiêng đầu nhìn xuống gầm bàn.

“Hình như có mấy con thôi.” Cô hỏi han: “Cậu từng đi rất nhiều nơi rồi à?”

Cảnh Minh gọi nhân viên phục vụ mang hương muỗi đến: “Lúc rảnh rỗi thì đi đây đi đó thăm thú ấy mà.”

Cô nghịch mấy sợi tua rua trên khăn trải bàn. “Trước kia, tôi chỉ nghĩ cậu là kiểu người lông bông, nghiện game thôi, không ngờ lại có tài như thế, chịu khó chịu khổ hơn rất nhiều người.”

Cảnh Minh không trực tiếp đáp trả vấn đề này. “Xem ra cô có kha khá thành kiến với tôi nhỉ?”

Đỗ Nhược vẫn cố chấp: “Có một số cũng không phải.”

Cậu cười khì, dường như lười giải thích hay biện minh, mệt mỏi quá nên không có nhiều hứng thú nói chuyện. Nhân viên phục vụ bưng hai bát cháo và món ăn kèm lên, sợi rong biển, cải muối dưa chua, lạc luộc. Cảnh Minh dụi mắt, ngồi thẳng dậy, gắp vài món bỏ vào bát cháo: “Chịu được cường độ làm việc cao ở Prime không?”

“Cũng được.” Cô dụi mắt. “Cậu bán mạng thật.”

“Vì đó là thứ tôi thích.”

“Nhìn ra rồi, cậu rất thích robot.” Có thể dành nhiều quyết tâm và nghị lực để làm một việc thì đương nhiên là đam mê rồi.

“Thích từ bé.”

Đỗ Nhược vừa ăn sợi rong biển vừa nhớ đến cậu là thiên tài thiếu niên, bèn tò mò: “Bước ngoặt là gì?”

Cậu thoáng nhớ lại. “Hình như hồi ba tuổi, ba dẫn tôi đi Mỹ đến nhà một người bạn là giáo sư. Nhà bác ấy có chiếc xe hơi nhỏ như món đồ chơi cực ngầu, chạy khắp nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy rất thần kỳ nên “mổ xẻ” nó ra xem.” Bởi vì mệt nên giọng cậu không lớn, nghe vừa uể oải vừa chân thật. “Tôi muốn xem thử trong đó lắp thứ gì? Sao nó có thể tự động chạy, rẽ cua, phát sáng, còn có thể kêu tu tu? Sau khi tháo ra thì càng thấy thần kì hơn, nào là bảng mạch nhỏ xíu, dây điện, linh kiện, từng cái một được sắp xếp ngay ngắn trật tự, hệt như đám lính chì. Có người bảo đó là tác phẩm nghệ thuật, nhưng tôi cảm thấy nó có sinh mạng, nó mang trong mình tất cả sự tận tụy của người sáng tạo.”

Nghe cậu miêu tả, Đỗ Nhược có đôi chút thất thần. Cảm giác này cô hoàn toàn hiểu được. Cô lẳng lặng nhìn cậu, nỗi xúc động nơi đáy mắt hiện rõ không cần bày tỏ bằng lời.

“Chú không mắng cậu sao, tháo xe của người ta ra á?”

“Không, bác kia rất thích tôi, dạy tôi rất nhiều điều.” Cậu không kể chuyện mình nữa. “Còn cô?”

Cô đang cho thìa cháo vào miệng, ú ớ đáp: “Hả?”

“Sao lại chuyên ngành Điều khiển cảm biến?”

Cô ngẩng đầu, thật thà chia sẽ: “Trước khi vào đại học, tôi thật sự không biết chuyên ngành này làm gì cả, chỉ vì thầy cô bảo dễ tìm việc nên chọn thôi.”

“Bây giờ thì sao?”

“Thích lắm.”

“Tại sao?”

“Khoảnh khắc đó là…” Cô hồi tưởng lại. “Có lần tôi làm ra bộ cảm biến trong phòng thí nghiệm. Trước khi làm đã mày mò đủ thứ, tốn rất nhiều công sức, nó nho nhỏ nằm trong bàn tay tôi.”

Cô giơ tay lên hình dung. Cậu nhìn khuôn mặt trắng nõn nổi bật trong màn đêm không chớp mặt, ánh sáng nơi đáy mắt cô lấp lánh như sao.

“Tôi sờ đầu nó, nó liền phát sáng. Thời khác đó, tôi cảm thấy tất cả những gì mình trao đi đều được hồi đáp. Cậu cho nó cái gì, nó sẽ trả lại cậu cái đó, tuyệt đối không phụ lòng.” Cô thở dài cảm thán. “Tại sao lại gọi là bộ cảm biến, là vì nó cảm ứng, tâm ý tương thông với mình, cái tên này nghe thật hay.”

Cậu chỉ khẽ nhếch môi, không khó hiểu việc tại sao cô lại cảm thấy buồn bã thay cho robot thua trận kia, trăm sông đều đổ về một biển thôi. Ăn một thìa cháo, cậu lại hỏi: “Trước khi lên đại học thì sao, có yêu thích gì không? Từ bé đến lớn ấy.”

“Không hẳn là yêu thích…” Cô che mặt quay đi ngáp rồi mới tiếp tục: “Nhưng tôi biết trộn phân hóa học và thuốc trừ sâu, trông rau nuôi gà, còn biết trèo cây nữa.”

Cảnh Minh thoáng sững người rồi bỗng bật cười sang sảng. Cậu chống trán cười không ngừng, đến mức bả vai run run, cơn mệt mỏi bay biến mất sạch.

“Cậu cười gì? Thật đấy.” Đỗ Nhược khẳng định. “Hoàn cảnh sống của tôi và của cậu chênh lệch nhau quá nhiều. Chắc cậu từ bé đến lớn không được tiếp xúc với nhiều thứ.”

Cậu cười lắc đầu: “Có bảo cô nói dối đâu… Nghe thấy vui thôi.”

“Chả vui gì cả, vừa mệt vừa khô khan.” Đỗ Nhược lại dụi mắt. “Ồ đúng rồi, nếu nói về yêu thích, chắc là hát sơn ca. Trước kia, đi trên đèo chán quá, tôi liền hát. Tiếng ca vang vọng trong khe núi nghe rất hay.”

Cậu dấy lên hứng thú, hào hứng đề nghị: “Vậy cô hát một cậu đi.”

“Không được. Sơn ca vùng chúng tôi chỉ hát cho người yêu nghe thôi.”

Lời này thốt ra, không khí bỗng trở nên huyền diệu. Cậu nhìn cô với ánh mắt sâu hút, giống như bản thân nó có sức mạnh và nhiệt độ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan biến, như thể lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Cô cũng không nói nhiều nữa, cúi đầu xuống ăn cháo. Đêm đã khuya, trời không có gió, cảm giác nóng ran trên gò má không tài nào xua đi được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.