Hạ Sốt

Chương 1-1: Tiết tử



Edit: Tiểu Hương

Beta: Tiểu Miêu

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~

Tháng hai, đầu mùa xuân.

Thành phố Lan Giang, mưa nhỏ, nhiệt độ 5℃~10℃.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lộ.

Lộ Vô Khả đã dành một ngày ở ngôi chùa trên núi.

Khi cô từ trên núi đi xuống, thành phố đã lên đèn rực rỡ như pháo hoa thổi trên trời, cả thành phố xa hoa ẩn hiện trong màn mưa và sương mù, chỉ còn lại ánh sáng và bóng đen mờ ảo.

Lại là một đêm rực rỡ lạ thường trong sự hỗn độn, tha hồ ăn chơi.

Lộ Vô Khả cầm chiếc ô đen đi trên con đường lầy lội, phía bên kia, đối diện con sông là thành phố sáng rực, thành phố không bao giờ ngủ.

Vào lúc này, A Thích gọi điện thoại đến.

Cả ngày hôm nay điện thoại không đổ chuông, người quen của Lộ Vô Khả đều biết hôm nay là ngày gì.

Trên đường quốc lộ không một bóng người, tiếng chuông điện thoại vang lên hơi đột ngột.

Cô dừng ở bên đường, đưa điện thoại di động lên tai.

Giọng A Thích phát ra từ ống nghe: “Cậu xuống núi chưa?”

Thời tiết rất lạnh, Lộ Vô Khả thở ra, một đám sương trắng hình thành trước mặt cô. Cô nói: “Đang xuống”.

“Đúng rồi, tớ sắp đến rồi, đợi tớ”.

Lộ Vô Khả hỏi cô ấy: “Không phải tối nay cậu đi họp lớp sao?”

“Bọn họ đi chơi chỗ tiếp theo, tớ không đi”, A Thích nói, “Khoảng thời gian bọn tớ ăn cùng nhau cũng đủ để ôn lại chuyện xưa. Nếu tiếp tục nữa cũng không biết nói thêm chuyện gì, không lẽ ngồi đó rồi giương mắt nhìn nhau đầy xấu hổ.”

Đứng ở trên đường trong chốc lát, vài giọt nước mưa mang hơi lạnh theo cổ áo chui vào bên trong người Lộ Vô Khả.

Cô hỏi A Thích: “Đến chỗ nào rồi?”

A Thích liếc mắt nhìn bảng hướng dẫn chỉ đường, trầm ngâm một chút nói: “Gần tới, cậu cứ đứng đó chờ tớ. Chỗ của cậu không có người, lát nữa thấy có xe có lẽ là của tớ”.

A Thích nói không sai, cho đến khi chiếc Toyota màu đen xuất hiện ở phía bên kia đường quốc lộ, khoảng thời gian này Lộ Vô Khả không thấy bóng dáng của những chiếc xe khác.

Cô đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn hai chùm ánh sáng đang tiến đến. Những sợi mưa phùn lất phất trong tia sáng.

A Thích đã sớm thấy cô.

Phía trước, cách kính chắn gió là người con gái với những đốt ngón tay trắng đứng dưới chiếc ô đen trong mưa.

Cô có mái tóc đen và mặc chiếc váy đen nhưng làn da của cô lại trắng đến chói mắt, như bông hồng trắng nở trong đêm.

Chiếc xe lao qua vũng nước trên đường, văng tứ phía. Tốc độ của chiếc xe chậm lại, sau đó từ từ dừng trước mặt Lộ Vô Khả.

Lộ Vô Khả gập ô lại. A Thích qua bên ghế phụ, giúp cô mở cửa xe: “Vào đi, bên ngoài mưa lạnh thấu xương đấy.”

Gần đây, loại thời tiết này ở Lan Giang đã diễn ra hơn mười ngày, mưa phùn liên miên không dứt, không mãnh liệt nhưng lại làm người ta lạnh thấu xương, không tan đi được. Trong thời tiết kiểu này mà ở ngoài trời đúng là rắc rối.

Lộ Vô Khả lên xe. A Thích đưa một cái cốc cho cô. Lộ Vô Khả nhận lấy, hơi nóng bốc lên: “Cái gì đây?”

A Thích khởi động xe, trả lời: “Mới vừa tiện đường mua cho cậu cốc trà sữa, buổi sáng lên núi đến bây giờ còn chưa có ăn đi, uống trước đồ nóng lót bụng, chị đây hiện tại đưa cậu đi ăn đồ ngon.”

– —————–

A Thích và Lộ Vô Khả là bạn cùng phòng đại học. Nói chính xác hơn, họ không tính là bạn học đại học. Một người học thiết kế chế tạo và tự động hóa máy móc, người kia học tiếng Anh. Họ biết nhau vì tình cờ được phân đến cùng ký túc xá.

Vào thành phố, A Thích hỏi cô: “Muốn ăn cái gì?”

Lộ Vô Khả dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Trong đêm, phía xa núi cao lại thấp, thấp lại cao.

Cô im lặng, an tĩnh đến nổi A Thích cho rằng cô tùy tiện ăn bất cứ gì cũng được. Cô mở miệng: ” Đồ nướng đi.”

A Thích quay đầu nhìn cô: “Cậu thích ăn món này từ khi nào vậy?”

Lộ Vô Khả thu hồi tầm mắt từ cửa sổ xe: “Đã mấy năm rồi tớ không ăn qua”.

“Tớ còn tưởng rằng cậu mấy năm nay ở nước ngoài ăn đồ của người nước ngoài “. Một tấm bùa hộ mệnh màu đỏ treo trên gương chiếu hậu, lắc lư qua lại.

Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng ở phía trên bùa hộ mệnh, khi nó lắc qua lần thứ tư, cô nói: “Tớ muốn ăn đồ bình dân.”

A Thích từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái.

Nam ăn ngọt, Bắc ăn mặn. Lan Giang – một thành phố phía Nam được bao quanh bởi núi và sông, cũng không ngoại lệ, ẩm thực thanh nhẹ và khẩu vị ngọt. Nơi này có đầy đồ ngọt và đồ ăn nhẹ, thịt nướng ở đây không chính thống.

Lộ Vô Khả thích khẩu vị thanh đạm, không thích vị nặng. Sao đột nhiên cô lại muốn ăn đồ nướng.

Nhưng cuối cùng A Thích không nói gì.

Sau bốn năm chung phòng, không ai biết rõ Lộ Vô Khả hơn cô ấy. Thời đại học, Lộ Vô Khả không ít lần được ai đó dắt đến tiệm nướng.

Con trai thích tụ tập ở chỗ đó, rủ mấy bạn gái, gọi mấy cốc bia, ăn uống nói chuyện cùng nhau.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Lúc đó Lộ Vô Khả thường xuyên được ai đó mang theo bên người.

Nháy mắt, đã bốn năm trôi qua.

A Thích là người địa phương, lớn lên ở khu vực này, nơi nào ăn ngon và chơi vui cô ấy đều thông thuộc đường xá. Đến thành phố thì rẽ trái rẽ phải, vòng qua vài con phố rồi nhanh chóng dừng lại trước quán thịt nướng ngoài trời.

Vào những ngày mưa, bên ngoài tiệm dựng một vài chiếc lều màu xanh lam bốn góc, trong cửa hàng cũng không có khách.

Một người đàn ông mặc áo khoác ngồi ở cửa, đầu trọc lóc, đang phì phèo điếu thuốc.

Nhìn hai người bước xuống xe, người đàn ông bỏ điếu thuốc xuống, đuổi khách: “Hôm nay ở đây không mở, mời các cô tìm chỗ khác”.

Không phải người địa phương, nói giọng miền Bắc.

A Thích đang cầm điện thoại để trả lời tin nhắn, ngẩng đầu nhìn lên.

Mặc dù người đàn ông đó sắc mặt không tốt, nhưng giọng điệu bình thường và thái độ không tính là xấu.

Bầu không khí có chút ngưng trệ, đột nhiên tiếng hét thảm từ trong quán truyền ra phá vỡ bầu không khí im lặng.

Quỷ dị, khiếp người.

Người đàn ông ở cửa thờ ơ giống như nghe tiếng chó sủa, hút một điếu thuốc, nhàn nhạt nhìn họ.

“Dạy một con chó không biết nghe lời”.

Bình tĩnh đến dọa người.

A Thích nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn về phía Lộ Vô Khả bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh.

Cơn mưa phùn giống một bức màn mỏng, mông lung che khuất tầm mắt. Lông mi Lộ Vô Khả rất dài, nước mưa nhỏ vụn trong suốt rơi trên mặt cô.

“Ồ.” Cô nhìn người đàn ông ở cửa với giọng điệu nhàn nhạt,” Xin lỗi đã quấy rầy, các anh tiếp tục đi”.

Thờ ơ, lạnh nhạt, không phải việc của cô.

Cô rõ ràng mang một khuôn mặt xinh đẹp và vô hại.

Cô nói với A Thích: “Đi thôi”.

Nói xong, cô quay người mở cửa xe.

Chờ tới lúc Lộ Vô Khả ngồi lên xe, A Thích mới phản ứng, liếc nhìn người đàn ông rồi theo lên xe.

Trở lại xe, Lộ Vô Khả ngồi chống cằm, nghịch bùa hộ mệnh màu đỏ trên gương chiếu hậu.

A Thích hỏi cô: “Cậu nghĩ có cần báo cảnh sát không? Nghe không giống như đang đùa.”

Lộ Vô Khả dừng lại, chỉnh lại tư thế rồi ngả người vào ghế. Cô nghiêng đầu quét mắt ra ngoài cửa sổ: “Không cần.”

“Người của Thẩm Ngật Tây.”

Gọi cảnh sát cũng vô ích.

A Thích sững người, lập tức nghẹn họng không nói nên lời.

Lộ Vô Khả không nói gì thêm, cúi đầu không biết bấm cái gì ở trên điện thoại.

Như thể câu vừa rồi chỉ là nói về thời tiết.

Đã không nói về người này quá lâu, A Thích nhất thời không biết bắt đầu từ đâu. Một lúc lâu, chỉ có thể khô khan nói: “Đi thôi, tìm một quán thịt nướng khác.”

Lộ Vô Khả nói: “Đến chỗ tổ chức họp lớp đi.”

“Cậu không ăn thịt nướng nữa à?”

“Đi chỗ nào uống rượu không phải đều như nhau sao”, Lộ Vô Khả nói, “Còn có, từ nãy đến giờ, trên đường cậu nhìn điện thoại tổng cộng hết mười lăm lần.”

A Thích: “……”

“Lộ Vô Khả, cậu gắn máy theo dõi trên người tớ hả?”

“Cậu nhìn điện thoại chằm chằm, sao trách tớ?”

“Làm sao có thể, tớ đem cậu sủng thành tổ tông còn không kịp.” A Thích nói xong hơi nghiêng người qua một bên, cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cô: “Bất quá cậu nói đúng, tại thời điểm ăn cơm tớ có gặp một anh đẹp trai, liền xin được phương thức liên lạc.”

Lộ Vô Khả quét mắt nhìn màn hình di động.

Có rất nhiều đoạn đối thoại trong khung chat, A Thích đặt cho người ta là “mọt sách”.

A Thích ngả người vào ghế, nói: “Không phải ai cũng nói đàn ông đến tuổi trung niên nhất định sẽ phát tướng sao? Anh chàng mọt sách này như thế nào càng lớn lên càng đẹp trai như vậy.”

Nói xong chắc có người nhắn tin đến, A Thích cúi đầu trả lời.

Không khí nhất thời có chút an tĩnh.

Qua cửa kính ô tô, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ tiệm thịt nướng nhỏ.

Lộ Vô Khả mặt không đổi nghe.

A Thích từ điện thoại ngẩng đầu lên, hỏi: “Đi nhé?”

Lộ Vô Khả quay đầu lại, gật gật đầu: “Đi thôi.”

Hôm nay không thích hợp với một người.

A Thích để điện thoại trở lại hộp đựng đồ ở bảng điều khiển trung tâm: “Được.”

A Thích thắt dây an toàn, nhấn ga phóng xe rời khỏi.

Tiếng động cơ nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, người đàn ông ở quán thịt nướng thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

– ———-

Bữa tiệc này được tổ chức bởi lớp đại học của A Thích.

Một nhóm đông người sau khi ăn xong, đến hội quán đặt một phòng bao.

Giao chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, A Thích cùng Lộ Vô Khả lên lầu.

A Thích học thiết kế chế tạo và tự động hoá máy móc, trong lớp nam sinh thành đàn, nữ sinh không nhiều lắm. Lần này là buổi tụ họp cùng các bạn học cũ, không ít người mang theo người nhà, càng đông càng vui.

Lầu bốn sảnh Tây

Dọc theo đường đi, cả hai gặp thoáng qua mấy đợt người đi qua, đều đã say đang nói chuyện với nhau.

Không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu người say.

A Thích đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng ánh đèn màu lưu chuyển, xen lẫn vào nhau một cách lộn xộn.

Mọi người ngồi thành nhóm nâng ly cạn chén, hàn huyên ôn chuyện, còn có âm thanh của các quả bida.

Ánh sáng hành lang đột nhiên chiếu vào, thực nhanh có người nhận ra, giơ tay ra hiệu với A Thích, A Thích mỉm cười nhìn lại, đưa Lộ Vô Khả đi vào.

Có thể là thời gian trôi qua đã lâu, Lộ Vô Khả liếc mắt một cái đảo qua những gương mặt trong phòng, đều là những gương mặt lạ.

Một người phụ nữ với mái tóc uốn gợn sóng đi lên hỏi A Thích: “Mới vừa rồi không phải nói có việc đi trước sao?”

“Các cậu không phải yêu cầu mang thêm người, thêm náo nhiệt à?” Cô ấy ôm bả vai Lộ Vô Khả:

“Xem này, mình quay lại mang cho các cậu một người không phải đây sao.”

Vừa rồi Lộ Vô Khả vào cửa, ánh mắt của cô ta đã chú ý tới, khí chất cùng khuôn mặt của cô đều quá mức xuất chúng.

Chỉ là ánh mắt đầu tiên không nhận ra, hiện tại đứng gần, lại thêm chuyện của Lộ Vô Khả cùng nhân vật phong vân của lớp bọn họ trước kia, hai ba chuyện ghép lại, người phụ nữ nhanh chóng nhận ra, ngạc nhiên nói:”Lộ Vô Khả?”

Lộ Vô Khả chuyển sự chú ý vào người trước mặt.

Thấy vẻ mặt cô xa lạ, người phụ nữ hỏi: “Cậu không nhớ bọn mình à? Trước kia từng học lớp 4 tự động hóa.”

Chuyên ngành tự động hóa máy móc chỉ có vài cô gái, tất cả đều tập trung ở đây.

Nhưng Lộ Vô Khả thật sự không ấn tượng, cũng không nhớ ra những kí ức liên quan đến các cô gái này.

Không biết không có nghĩa là cô không thể giả vờ. Cô cười đáp lại: “Đã lâu không gặp.”

Có người hỏi:”Mình có nghe nói rằng sau khi tốt nghiệp cậu đã ra nước ngoài. Gần đây mới trở về phải không?”

Thấy mọi người muốn bát quái, A Thích cười ngăn cuộc trò chuyện lại: “Đúng rồi, vì cậu ấy nhớ mình quá, không thể ở lại đó nên quay về.”

Nói xong, A Thích liền ôm vai Lộ Vô Khả dẫn cô vào hướng quầy bar: “Mới vừa đi lên có chút khát, chúng ta đi trước uống ly rượu.”

Nửa chừng A Thích thì thầm vào tai cô: “Tớ cá với cậu. ”

” Cái gì? ”

” Ở đây khẳng định có người thích —— ” Nói được một nửa, A Thích đột nhiên phản ứng lại.

Cô ấy vốn là muốn nói ở đây chắc chắn có người thích Thẩm Ngật Tây thời đại học, nếu không thì làm sao mà nhớ rõ tiền nhiệm* đến như vậy, phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất.

*tiền nhiệm: ở đây là nói bạn gái cũ của Thẩm Ngật Tây.

Mỗi khi có chuyện phiếm, A Thích thường ở bên tai Lộ Vô Khả buôn chuyện, hầu như không lựa lời.

Lần này cũng là bởi vì Thẩm Ngật Tây chưa từng tới mấy buổi tụ tập lớp kiểu như thế này, cô ấy mới dám dẫn Lộ Vô Khả đến.

A Thích đột ngột kết thúc chủ đề:”Không có gì.”

Ngay cả khi A Thích biết rằng một người thông minh như Lộ Vô Khả nhất định hiểu cô ấy định nói gì.

Lộ Vô Khả không nói gì, như thể cô nghe không hiểu.

Tại quầy bar, một nhân viên pha chế với áo trắng và vest đen, mỗi người gọi một ly rượu.

A Thích nhận lấy rượu, nói: “Tớ đến bên đó trước.”

Lộ Vô Khả không cần nhìn cũng biết cô ấy đến bắt chuyện với ai.

Người phục vụ rót rượu, rượu trượt vào thành ly, lạnh lùng đơn điệu, ly bị đẩy đến trước mặt Lộ Vô Khả.

Cô nhận lấy nó rồi bước đến ghế sô pha.

Người con gái khoác trên mình một chiếc áo tây trang sẫm màu lớn, và một chiếc váy dài màu đen có dây bên trong. Dây vai mỏng buông hờ hững trên vai.

Đôi vai mảnh khảnh, nhưng bộ ngực không nhỏ, con mương* mờ ảo trong bóng đêm.

*mình định sửa từ “mương” thành “rãnh ngực”, mà thấy để bản gốc hay hơn, không bị thô.

Đám đông trong phòng đang tản ra, mỗi người trò chuyện rôm rả.

Lộ Vô Khả hoàn toàn không cảm thấy cô đơn, cũng không ai phát hiện ra cô đang ngồi ở đây.

Một người biết chơi nhạc ngồi trên ghế cao với cây đàn guitar trên tay.

Giọng nữ sạch sẽ không thiếu phong tình, như đang kể lại một chuyện xưa.

Si tình, triền miên.

Lộ Vô Khả chậm rãi uống rượu và lắng nghe.

“Khi chúng ta bên nhau rồi rời đi,

không có gì là vĩnh viễn,

nhưng có đôi khi

ta thà chọn lưu luyến hơn là buông tay……”

Âm thanh trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay vang lên.

Khi bài hát đang diễn, cánh cửa phòng bao bị đẩy ra.

Ánh sáng ùa vào, Lộ Vô Khả vô thức nâng tay lên để che mắt.

Một cơn gió mang theo giọng nam phấn khích từ ngoài cửa thổi vào: “Nhìn xem tôi mang vị Đại Phật nào đến đây?”

Sau đó, trong phòng một trận náo nhiệt.

Lộ Vô Khả bỏ tay xuống, nửa tia sáng rơi vào trên mặt, cô hơi nheo mắt.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô sững sờ ngoài ý muốn khi nhìn thấy người ở cửa.

Người đàn ông đứng ở cửa, sau lưng có ánh sáng, tay đút túi quần.

Mang theo vẻ mặt bất cần đời.

Đầu tóc ngắn, đường nét mượt mà, đôi mắt hai mí kéo theo nếp gấp sâu trên mí mắt.

Làn da trắng, sống mũi cao tôn lên một vòng cung ẩn hiện dưới ánh đèn.

Đôi môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên, giữa những ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.

Lộ Vô Khả như bị đình chỉ ngồi yên một chỗ.

Mấy người cười cười nói, nói cái gì mà cuối cùng cũng có cơn gió nào đưa người tới đây, đêm nay nhất định không say không về.

Người đàn ông bị vây quanh giữa phòng cười nói, được rồi, tối nay ai không uống rượu là cháu của anh ta.

Nói xong, hình như anh ta cảm thấy có một ánh mắt quá mức nóng rực, uể oải nâng mi.

Lộ Vô Khả không né tránh, ánh mắt của họ chạm nhau.

Thời gian dường như trôi chậm lại.

Anh ta nhìn cô.

Cuối cùng, đôi mắt kia tìm không thấy sự dung túng cùng trêu chọc của ngày xưa.

Chỉ có sự lạnh lùng, lãnh đạm được sinh ra.

Giây tiếp theo, Thẩm Ngật Tây lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác.

(≧▽≦)(≧▽≦)(≧▽≦)

Xin chào tất cả các bạn, tụi mình đã quay trở lại rồi đây. Chúc mọi người đầu tháng 8 vui vẻ, bình an, hanh phúc nhé. Hiện tại đang trong mùa dịch mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ mang khẩu trang và đứng cách nhau 2-4m nhaaa!!!!

Các tình yêu nhớ hái sao chỗ góc trái phía cuối màn hình, cmt thật nhiệt tình, và follow Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm) để nhận thông báo, xem tình tiết phía sau nhé:3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.