Hạ Sốt

Chương 1-2: Tiết tử (tiếp theo)



Edit: Tiểu Hương

Beta: Tiểu Miêu

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~

Gần đây, đoàn xe của Thẩm Ngật Tây giành được một giải thưởng. Nhóm lớn đông người về lập tức tổ chức tiệc, nói là ăn mừng nhưng thực chất là viện cớ uống rượu.

Mọi người ngồi xuống ghế cười nói chuyện phiếm, trong chốc lát sô pha đã chật kín người.

“Dùng cách nào tìm đem người tới thế? Lớp trưởng nhìn không ra cậu có chút tài năng đó nha.”

Lớp trưởng là nam sinh mang mắt kính, cao cao gầy gầy.

“Gặp lúc đi toilet, ngày thường người này rất khó hẹn, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.”

Tâm trạng Thẩm Ngật Tây dường như không bị ảnh hưởng, tựa lưng vào ghế, nhếch mép cười.

“Không tới, các cậu còn có thể uống ít đi, đây chính là vì các cậu nhọc lòng, còn không vui?”

Trước sau như một, kiêu ngạo, tùy ý.

Đề tài giữa mấy người đàn ông vài câu là liên quan đến chuyện phân thắng thua, còn nói muốn chờ xem đêm nay ai uống ít, sẽ trở thành cháu của Thẩm Ngật Tây.

“Cậu đừng nói, Phàm Tử, cậu chưa từng uống rượu cùng với Ngật ca, tôi nghĩ cậu không thể thoát khỏi tiếng “gia”* này tối nay đâu.”

*tiếng “gia” ở đây có thể hiểu là ai không uống rượu chính là cháu của Ngật ca, gọi Ngật ca một tiếng “ông”.

Thẩm Ngật Tây thả người trên ghế sô pha, nghe xong chỉ mỉm cười. Anh nhướng người kéo gạt tàn trên bàn, bóp tàn thuốc: “Đừng kêu tôi già như vậy, tiếng “gia” này các cậu cứ giữ trong lòng, tự mình xưng “cháu” là được.”

“Mẹ nó, Ngật ca thật là kiêu ngạo” Mấy người đàn ông cười lớn.

Lộ Vô Khả ngồi đối diện với Thẩm Ngật Tây, dưới ánh đèn màu tối, cô nhìn anh không chút ngại ngùng.

Bao nhiêu năm trôi qua tính người này vẫn như vậy.

Làm chuyện gì đều cà lơ phất phơ, như là không có việc gì khiến anh để bụng, khi người khác nói về tình yêu ở cái tuổi còn hồn nhiên thì anh đang mê luyến từng nụ hôn.

Một tên lưu manh xấu xa, xấu từ trong xương.

Mọi người vĩnh viễn không biết anh có thể xấu xa đến trình độ nào.

Sau khi gạt tàn thuốc, anh ngả người ra sau, không nhìn cô nữa, như thể chưa từng quen biết.

Dường như ánh mắt vừa rồi chỉ là thản nhiên, cô đối với anh chỉ là một người xa lạ.

A Thích không biết mình đến bên cạnh Lộ Vô Khả từ bao giờ.

Cô ấy có chút lo lắng, tại sao Thẩm Ngật Tây sớm không đến, muộn không đến, cố tình hôm nay lại đến.

Lộ Vô Khả nghe thấy tiếng thở dài của cô ấy, không nói gì.

A Thích ngập ngừng hỏi cô: “Cậu muốn đi về không?”.

Lộ Vô Khả cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi Thẩm Ngật Tây, cụp mắt xuống.

Những ngón tay trắng trẻo và mảnh mai tương phản rõ với những chất lỏng trong ly, xanh xao và ốm yếu.

Cô lắc nhẹ ly rượu: “Không về, cứ chơi đi.”

Trong lời nói của cô không có một tia khổ sở cùng yếu ớt.

Chính sự cứng đầu quật cường này nên trước kia mới thu hút được ôn thần Thẩm Ngật Tây, A Thích nghĩ. Cô ấy dựa lưng vào ghế sô pha, thoải mái nói: “Được rồi, tốt nhất là cậu nên uống nhiều vào, về nhà liền bất tỉnh nằm trên giường.”

Lộ Vô Khả liếc cô ấy một cái.

A Thích nói đùa: “Đừng ôm tớ mà khóc.”

“Ồ, đêm nay cậu đợi đấy, không ôm cậu khóc hai tiếng đồng hồ là không được”, Lộ Vô Khả nói.

A Thích cười.

Bất quá Lộ Vô Khả quyết định không đi thì cô ấy không có gì để nói.

Một lúc sau, có người đề nghị chơi trò chơi, chỉ uống rượu thôi sẽ chán.

Bạn bè cũ gặp nhau, nói dễ nghe đó là họp lớp, nói thẳng ra đó là một cuộc hội ngộ bát quái. Vòng tròn các bạn cùng lớp chỉ lớn như vậy, việc nhỏ như hạt mè cũng có thể nói say sưa, trong lòng vô cùng tò mò, hiện tại có cơ hội để hỏi, có ai mà không hứng thú chứ?

Mỗi người đều tò mò về cuộc sống của người khác.

“Được rồi, các cô gái tửu lượng không lớn, vậy cùng các cậu chơi một lát đi.” Các bạn nam sảng khoái đồng ý, lấy một chai rượu rỗng dưới đất đặt lên bàn.

Kiểu chơi sáo rỗng này đã quá quen thuộc với mọi người, khi quay chai, chai dừng trước mặt ai thì người đó xui xẻo.

Chọn một trong hai, nói thật lòng hoặc là mạo hiểm lớn.

Ở vòng quay đầu tiên, miệng chai rượu nhắm vào một cô gái, chọn mạo hiểm lớn, hôn bạn nam bên cạnh.

Nghiêm túc, không dây dưa lằng nhằng.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Mọi người rồi sẽ khác khi họ bước ra khỏi khuôn viên trường.

Lộ Vô Khả nghe thấy tiếng la hét ngày càng lớn vang trong phòng, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn Thẩm Ngật Tây đối diện.

Anh tùy tiện duỗi hai chân dài, nhìn cảnh này mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên cười.

Cô đảo mắt sang chỗ khác

Mấy người chơi càng ngày càng hăng, một trò chơi nhàm chán cũng trở nên thú vị, qua mấy vòng mọi người đều chọn mạo hiểm lớn, các mánh khóe ngày càng lớn hơn.

Lộ Vô Khả hoàn toàn đứng ngoài cuộc mà xem náo nhiệt, lại quên mất chai rượu quay quanh, mọi người trong phòng ai cũng có thể dính, bao gồm chính mình.

A Thích phỏng chừng cũng không đoán trước được, chờ phản ứng lại đã không còn kịp rồi.

Chai rượu không nghiêng không lệch quay thẳng vào Lộ Vô Khả.

Lộ Vô Khả không nói lời nào, sự hiện diện rất thấp, hơn nữa ánh sáng trong phòng bao tối mờ mịt, hầu hết mọi người không nhận ra.

“Lộ…Lộ Vô Khả?” Khi nhìn thấy đó là Lộ Vô Khả phía sau, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên xấu hổ.

Lộ Vô Khả không thuộc lớp này, nhưng không ai trong lớp không biết cô.

Không ai trong lớp 4 tự động hoá máy móc không biết nhân vật này, hoặc nói toàn bộ đại học Lan Giang hiếm có ai không biết.

Trước kia vừa quy củ vừa đơn thuần, một khi đã phá vỡ những quy tắc sống một cuộc sống phóng đãng, khó có ai không bị thu hút.

Thẩm Ngật Tây chính là một người như vậy.

Không thiếu những cô gái xinh đẹp thích phong cách của anh, chỉ cần gương mặt đó thôi cũng có thể ghẹo hoa vô số.

Nhưng cố tình lại coi trọng Lộ Vô Khả khó trị này.

Lúc ấy Thẩm Ngật Tây sủng Lộ Vô Khả biết bao nhiêu, lớp 4 không ai không biết.

Nghe đồn, sau Thẩm Ngật Tây bị Lộ Vô Khả đá.

Lúc ấy oanh liệt bao nhiêu, hiện tại đối lập, lãnh đạm bấy nhiêu.

Bên kia bàn, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Ngược lại hai vị đương sự thoạt nhìn giống như người không có việc gì.

Thẩm Ngật Tây vẫn như cũ, thư thái thả mình trên sô pha, sắc mặt tự tại nghịch bật lửa trong tay.

Anh dường như không quan tâm đến bất cứ ai.

Lộ Vô Khả cũng tỏ vẻ thờ ơ.

Chu Bân, lớp trưởng lớp 4 ngay khi muốn hòa giải bầu không khí, định nói ván này không tính, Lộ Vô Khả đã lên tiếng.

Cô nghiêng người về phía trước, sảng khoái nói: “Đến đây đi.”

A Thích nhìn cô một cái.

Trong phòng nhất thời im lặng, lớp trưởng vội vàng tiếp chuyện, cười gượng vài tiếng để phá tan sự ngượng ngùng: “Được rồi, cậu chọn nói thật lòng hay là mạo hiểm lớn?”

Anh ta nhắc nhở Lộ Vô Khả: “Đối với mạo hiểm lớn, tất cả những người trong phòng đều không phải hiền lành, tốt bụng gì, có nhiều ý tưởng ma quái, có thể không an toàn lắm nhưng nếu đã chọn nói sự thật thì phải 100% là thật lòng. ”

Ai cũng chọn mạo hiểm lớn sau mấy vòng chơi. Ở tuổi này sợ nhất là tâm sự. Lúc niên thiếu đều mạnh miệng không để ý, sau khi thành niên, ngược lại cái gì cũng để ở trong bụng.

Sợ nhất sự quan tâm và những câu hỏi đột nhiên đến.

Có những pha mạo hiểm lớn khó chơi không phải ai cũng chịu được, lớp trưởng liền thuận tiện đề cập đến.

Huống chi, có Thẩm Ngật Tây ở đây, dù sao cũng là bạn trai cũ, nếu thực sự chọn mạo hiểm lớn thì chỉ làm tăng thêm sự ngượng ngùng.

Lộ Vô Khả nhìn như nghe lọt tất cả, mở miệng lại mười phần dứt khoát: ” Mạo hiểm lớn.”

Lớp trưởng: “……”

Cô gái này vẫn cứng đầu như ngày nào.

Thẩm Ngật Tây giống như không nghe thấy.

Cuối cùng mọi người vẫn không làm quá, có người bày trò, phạt rượu.

Đây có lẽ là mạo hiểm lớn nhàm chán nhất đêm nay.

Lộ Vô Khả không nói gì, cầm lấy chai rượu rót đầy ly.

Nhìn một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn thanh tú, lại không chút nào lằng nhằng, trực tiếp ngửa đầu uống cạn ly.

Mãi đến tận lúc này, Thẩm Ngật Tây mới có vẻ có phản ứng.

Anh lười nhác nâng mi.

Lộ Vô Khả hơi ngẩng đầu lên, rượu lạnh tràn vào môi.

Vòng này đã kết thúc.

Đại khái vừa rồi uống rượu có chút gấp, nên bây giờ đầu của Lộ Vô Khả có chút mê mang, tiếng ồn bên tai của cô dường như bị ngăn cách bởi các lớp màng.

A Thích ghé bên tai cô: “Không sao chứ?”

Cô nhẹ lắc đầu.

“Thật sự không cần trở về?”

“Không cần.”

Chai bia quay qua quay lại, mọi người càng ngày càng chơi náo nhiệt

Cổ họng của Lộ Vô Khả có chút rát.

Giữa chừng, Thẩm Ngật Tây đi vào toilet nghe điện thoại, khi quay lại người có mùi khói thuốc.

Người này vẫn giống như trước đây, Lộ Vô Khả nghĩ.

Rồi lại cùng trước kia không giống nhau.

Vừa ngồi xuống, Thẩm Ngật Tây vô tình bị chai rượu đối diện quay trúng.  

Có người cười nói vận khí này nên đi mua vé số, không chừng trúng giải độc đắc.

Người đàn ông dừng hành động châm thuốc, ngước mắt lên.

Thẩm Ngật Tây vẫn đang cắn điếu thuốc giữa môi, nhìn chai rượu trước mặt, bất giác nở nụ cười.

Anh chỉ đơn giản ném chiếc bật lửa lên bàn, ngắt điếu thuốc giữa môi, hất cằm lên: “Theo luật thường, tôi chọn một trong hai phải không?”

“Thẳng thắn vậy Ngật ca”. Những người đàn ông sau khi uống rượu đã quên nơi đây còn có người nào.

“Mau lên, mau nghĩ cái gì giày vò ấy, người này khó gặp, cuối cùng đêm nay cũng tới, không thể để người đến vô ích.”

Mọi người la hét.

Bên kia đám đông, Lộ Vô Khả nhìn anh.

Thẩm Ngật Tây tùy mọi người bàn cách chỉnh anh, ung dung lắng nghe.

Không bận tâm cũng không thèm để ý.

Lộ Vô Khả cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác.

A Thích ở bên cạnh chú ý tới, muốn nói lại thôi. 

Sau khi mọi người bàn bạc và cuối cùng nảy ra một ý tưởng không chê vào đâu được, Thẩm Ngật Tây liền tạt một gáo nước lạnh: “Ai nói với các người là tôi chọn mạo hiểm lớn?”  

Mọi người ngay lập tức phản ứng, phát hiện bị anh chỉnh.

Thẩm Ngật Tây cười đến bả vai hơi run.

Cuối cùng chọn nói sự thật.

Xát muối vào tim, để xem việc nói thật có vui hay không.

Lòng dạ phụ nữ tinh tế nhất am hiểu mấy thứ này, vài người ở bên ra chủ ý, khuyến khích lớp trưởng hỏi cái gì đó bất ngờ.

Lớp trưởng bị cuốn lấy không có cách, lại cố kỵ Lộ Vô Khả ở đây, hạ giọng hỏi Thẩm Ngật Tây: “Cái gì cũng có thể hỏi?”

Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn anh ta cười: “Cứ hỏi đi.”

“Tôi hỏi thật đó.” lớp trưởng hắng giọng, căng da đầu hỏi: “Có người nào mà cậu không thể buông tay được không?”

Sau câu hỏi này, có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt, nghe xong câu hỏi, nhìn Thẩm Ngật Tây rồi lại nhìn về phía Lộ Vô Khả.

Lộ Vô Khả không nhìn bên này, dựa vào trên sô pha, cúi đầu nghịch ly rượu trong tay.

Đầu cô trống rỗng, như thể cô không thể giữ mọi thứ trong đầu.

Thẩm Ngật Tây không trả lời ngay lập tức.

Khoảng lặng lan tỏa trong phòng bao, thời gian trôi qua đặc biệt chậm.

Có ai mà không buông được.

Một lúc sau, Thẩm Ngật Tây cuối cùng cũng lên tiếng.

Không biết anh nghĩ đến cái gì cười một cái, thanh âm lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không có.”

Lộ Vô Khả vẫn luôn suy nghĩ, đột nhiên tê dại đến chết lặng.

Cô lấy lại được cảm xúc.  

Trong giây phút ấy, mũi Lộ Vô Khả vô cùng chua xót.

Sau đó, cô không biết bầu không khí diễn ra như thế nào, trong phòng đang chơi cái gì.

A Thích có vẻ tức giận, nói vào tai Lộ Vô Khả rằng cô không tự dày vò mình đến chết là chịu không được phải không.

Dạ dày cồn cào dâng lên từng đợt khó chịu, cuối cùng cô cũng chịu đứng dậy rời đi.

Thẩm Ngật Tây, người này…

Sẽ không bao giờ yêu thương cô nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Có gì sai sót thì mọi người hãy cmt nhiệt tình để hai đứa tụi mình chỉnh nhé!!!!

Mọi người cũng đừng quên hái sao cho tụi mình nhaaa.

ლ(・3・ლ)ლ(・3・ლ)ლ(・3・ლ)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.