Lộ Vô Khả giả chết.
Thẩm Ngật Tây lại đá đá ghế cô.
Động tác này gây ra tiếng vang không tính là nhỏ trong lớp học yên tĩnh này, ngay cả giáo viên đang giảng bài cũng hướng về phía bọn họ nhìn.
Thẩm Ngật Tây căn bản không sợ giáo viên.
Lộ Vô Khả rốt cuộc có chút phản ứng, cúi đầu không biết trên giấy viết cái gì, viết xong đem giấy vo thành viên ném về phía sau chỗ anh.
Thẩm Ngật Tây dựa lưng vào ghế, cánh tay duỗi ra nhặt lên viên giấy.
Anh mở tờ giấy ra, thản nhiên liếc nhìn.
Có hai chữ được viết bằng bút đen.
Không cho.
Cái tính khí này.
Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng, cười.
Ngón tay anh cầm mảnh giấy, nhìn hai chữ này.
Rất đẹp, giống người cô.
Trên giấy còn vẽ một cái bảng, bên trong khoanh vùng mấy cái vòng tròn, dấu gạch chéo.
Thẩm Ngật Tây nhìn nửa ngày mới phát hiện cô đang tự một mình chơi trò này.
Anh nhếch mép cười, liếc nhìn bóng lưng cô, tay để trên bàn học rồi cúi người.
” Này, học sinh giỏi.”
Anh nói: “Trên lớp đang giảng cái gì vậy.”
Giọng anh cơ hồ như ở bên tai, Lộ Vô Khả đang ghi bài, nghe vậy đầu bút dừng lại.
Cô rũ mắt, sau một lúc bất động tiếp tục viết bài
Việc cô không để ý đến người không phải là chuyện ngày một ngày hai, Thẩm Ngật Tây sớm đã quen nên cũng không để bụng.
Anh chính là coi trọng cô.
Quên đi, bây giờ đang trong lớp học, tha cô vậy.
Anh ngả người ra sau ghế, cầm mảnh giấy trong tay thưởng thức.
Nhìn những vòng tròn và dấu gạch chéo ở trên, không biết anh nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng cười một tiếng.
Hai người gần như vậy, Lộ Vô Khả tự nhiên nghe được động tĩnh từ anh.
Tiếng cười tựa như hơi thở, nghe rõ ràng tâm tư bất chính.
Lộ Vô Khả nghĩ về những thứ cô đã vẽ trên mảnh giấy đó.
Khả năng cái gì ở trong đầu nam sinh cũng đều có thể biến thành bậy bạ đi.
Ngoài ý muốn người nọ phía sau thật trật tự, không phá cô nữa.
Rõ ràng là ngồi cách nhau một cái bàn nhưng cảm giác tồn tại của người đó quá mạnh mẽ đến mức không có cách nào bỏ qua.
Cho dù anh cái gì cũng không nói, không làm.
Ngay cả khi anh ghé vào trên bàn nằm ngủ, Lộ Vô Khả đều nghe được rõ ràng.
Rõ ràng Thẩm Ngật Tây vừa vào lớp không bao lâu, lười phải cùng người khác nói chuyện.
Trong tiết học, nữ sinh trong lớp cũng không biết bao nhiêu lần quay đầu nhìn người kia.
Anh chỉ cần dựa vào gương mặt là có thể hấp dẫn các cô gái.
Giáo viên giảng trong bao lâu, anh liền ngủ trong bao lâu.
Chuông tan học reng cũng chưa thấy anh dậy.
Tiết tiếp theo học ở phòng khác, Lộ Vô Khả thu dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị đến môn chuyên ngành tiếp theo.
Trong phòng học người đã đi ra gần hết, người nọ vẫn là không nhúc nhích.
Lộ Vô Khả cũng không có ý định chờ người nên kéo khóa túi lại, muốn đứng dậy ra khỏi lớp.
Mới vừa đứng dậy từ chỗ ngồi để đi ra ngoài, đỉnh đầu người nọ giống như có mắt, anh nhấc tay túm chặt cổ tay của cô.
” Đi đâu?”
Lộ Vô Khả dừng bước.
Thẩm Ngật Tây chậm rãi từ từ ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ ánh nắng có chút chói mắt, anh híp mắt lại.
Lộ Vô Khả rũ mắt nhìn anh: ” Tôi muốn đi học, anh buông ra.”
Lời này nói với Thẩm Ngật Tây chính là vô dụng, anh không có khả năng sẽ buông ra.
Quả nhiên, anh nâng mắt nhìn cô: “Em cảm thấy lời này đối với tôi có tác dụng sao?”
Nhưng như nhau, lời này đối với cô cũng vô dụng.
Lộ Vô Khả dùng sức xoay cổ tay muốn thoát khỏi tay anh.
Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng, tay nắm càng thêm chặt.
Chút sức nhỏ bé này chẳng là gì đối với con trai cả.
Lộ Vô Khả căn bản tránh thoát không được.
Anh nhìn cô, hỏi: “Thật sự không cho?”
Lộ Vô Khả phản ứng một lát mới biết được anh đang nói cái gì.
“Không cho.”
Thẩm Ngật Tây lười nhác gật gật đầu, buông tay cô ra: ” Được rồi.”
Nói xong từ trên ghế đứng dậy.
Lộ Vô Khả không nhúc nhích.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô: ” Không đi?”
Lộ Vô Khả: ” Anh muốn làm gì?”
Thẩm Ngật Tây cười: “Không phải không cho tôi à?”
” Tôi đây chỉ có thể đi theo em đi học, xem em mỗi ngày học cái gì.”
Thẩm Ngật Tây cho rằng cô sẽ cùng anh cãi nhau.
Kết quả liền thấy cô đang nhìn anh với đôi mắt to tròn ngấn nước, ngoan đến rối tinh rối mù.
“Anh không cần lên lớp sao?”
Gương mặt này không cần nói lời nào đều mẹ nó cũng có thể mê hoặc người.
Cô ngoan ngoãn đến mức không ai chịu được.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm đôi mắt kia, sau một lúc lâu cười: ” Fuck.”
Ai nói bộ dáng kia của cô đối với anh không có tác dụng chứ.
Anh nhìn cô, hỏi: ” Muốn tôi đi học sao?”
Anh chưa bao giờ thấy cô phản ứng nhanh như vậy, cô gật đầu: ” Là chính bản thân anh.”
Thẩm Ngật Tây rũ mắt, đôi mắt mới vừa tỉnh ngủ thâm thúy ủ rũ không ít, cứ như vậy nhìn cô.
Lộ Vô Khả cũng nhìn anh.
Trong lớp thực mau chỉ còn bọn họ.
Thời gian lâu đến mức Lộ Vô Khả cho rằng không có khả năng anh sẽ đồng ý, anh liền gật gật đầu: ” Được.”
Anh như vậy sảng khoái đồng ý khiến Lộ Vô Khả sửng sốt.
Thẩm Ngật Tây thấy vậy muốn cười: “Như thế nào, không tin tôi?”
Lộ Vô Khả dời tầm mắt, nhỏ giọng nói câu: “Đi đây.”
Anh một chân để lên bàn học chặn đường cô
” Em đồng ý yêu cầu của tôi,” anh nói, ” Tôi liền nghe theo em.”
Lộ Vô Khả biết ngay anh không có làm người tốt như vậy mà, hỏi anh: ” Yêu cầu gì?”
Thẩm Ngật Tây đem chân thả xuống dưới: “Hiện tại chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Lộ Vô Khả thu hồi ánh mắt, đi qua trước người anh.
Nam sinh vóc người rất cao, từ trước mặt anh đi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ bị anh che hơn phân nửa.
Tầm mắt Thẩm Ngật Tây vẫn luôn dừng ở trên gương mặt cô.
Lộ Vô Khả không nâng mắt, nhanh đi qua.
Thẩm Ngật Tây tay bỏ túi, đứng chỗ đó, nghiêng đầu nhìn cô đi ra ngoài phòng học.
Bị một cô gái quản.
Này mẹ nó vẫn là lần đầu tiên.
Lộ Vô Khả từ phòng học đi ra ngoài đã lâu.
Thẩm Ngật Tây bật cười, từ cửa sau phòng học rời đi.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
– —————
Ngày đó giữa trưa Lộ Vô Khả với A Thích hẹn nhau ăn cơm trưa.
A Thích vẫn luôn không thích ăn ở căn-tin lắm, ngại cơm khó ăn sàn nhà còn dơ, liền lôi kéo Lộ Vô Khả ra tiệm ngoài trường ăn.
Kinh doanh quán ăn mở gần trường học rất phổ biến, học sinh sau khi lên đại học sẽ không mỗi ngày quy quy củ củ đi căn-tin trường ăn cơm, luôn ra bên ngoài tìm chút đồ ăn uống, giống A Thích người này chính là một trong số đó, thật sự chú ý việc cái bụng được lấp đầy, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài.
A Thích hôm nay muốn ăn mì sợi, dẫn Lộ Vô Khả đến tiệm mì Lan Châu.
Lúc này mọi người vừa tan học đi kiếm ăn, trong tiệm không còn chỗ ngồi, cũng may A Thích bình thường hay mở mồm cùng người giao tiếp, thường xuyên tới chỗ này ăn cơm cùng chủ quán qua lại liền quen biết, trên lớp học được nửa buổi nhắn tin cho ông chủ, bảo ông giữa chỗ cho các cô.
Hai người gọi hai tô mì sợi và một ít đồ ăn kèm, A Thích ăn rất nhiều nên chút đồ ăn này không sợ ăn không hết.
Lúc ăn cơm miệng A Thích cũng không im lặng được, vừa ăn vừa nói chuyện, có thể là từ buổi sáng cô nàng gặp phải chuyện gì đó nói gần đây cô nàng thấy một nam minh tinh rất tuấn tú, quyến rũ mới nổi lên.
Hai người ăn đến một nửa ngoài ý muốn gặp người quen.
Tưởng Thanh hẳn là với bạn cùng nhau tới, ba nữ sinh từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
A Thích nhìn các cô, mặt đầy nghi hoặc: “Tưởng Thanh từ khi nào có bạn thân vậy?”
Trước khi cùng các cô chào hỏi, Tưởng Thanh thấy các cô chào hỏi trước, không biết tại sao, thoạt nhìn cô ấy giống như không được vui cho lắm, khóe miệng gượng gạo cười.
Không biết cô ấy cùng hai nữ sinh kia nói gì đó, hai nữ sinh hướng các cô liếc mắt, rồi đi đến quầy.
Tưởng Thanh hướng bên này đi tới: “Các cậu hôm nay cũng tới chỗ này ăn cơm?”
A Thích gật gật đầu, hướng quầy bên kia hỏi: “Đó là bạn cậu sao?”
Tưởng Thanh hướng bên kia nhìn, lại thu hồi tầm mắt, gật đầu cười cười: “Đúng vậy, bạn học cao trung.”
Tưởng Thanh tính cách không tệ, với ai cũng đều hợp, nhưng cũng vì như vậy, bình thường bên cạnh cô ấy thật sự không có đến một người bạn thân thiết.
Cho nên A Thích mới có thể cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa Tưởng Thanh bình thường sẽ không ra bên ngoài ăn cơm, thời gian cô ấy đều dùng để học tập.
Tưởng Thanh cùng các cô nói chuyện xong liền hướng chỗ hai cô bạn đi qua.
A Thích cắn cắn đũa nhìn bên kia, nói: “Kỳ thật bên cạnh Tưởng Thanh có một hai người bạn thân cũng tốt, tuy rằng luôn cảm thấy cậu ấy nói nhiều hơn cậu một chút, nhưng thật ra rất là hướng nội.”
Không biết làm sao có thể giao tiếp ngôn ngữ với người hướng nội, chỉ có thể tự mình cảm nhận ra.
Lộ Vô Khả lúc này mới hướng đến bên kia nhìn qua.
Chỉ là lơ đãng thoáng nhìn, lại nhận ra một người bên trong.
Mấy ngày hôm trước nữ sinh kia theo đuổi Thẩm Ngật Tây cư nhiên lại là bạn Tưởng Thanh, nữ sinh kia nhìn vẫn là điềm đạm nhỏ nhẹ, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Cũng không biết là vì bị Thẩm Ngật Tây từ chối hay là thân thể không thoải mái.
Lộ Vô Khả thu hồi ánh mắt.
A Thích hỏi cô: “Nhận ra ai à?”
Lộ Vô Khả lắc đầu: “Không quen.”
A Thích cuốn mì vào đũa bỏ vào miệng: “Thật ra mình có nhận ra một người.”
” Thấy không?” cô ấy chỉ chỉ, “Người mặc váy trắng, lớn lên còn rất xinh đẹp, cậu ta mỗi ngày hay chạy đến lớp mình, theo đuổi Thẩm Ngật Tây, có điều hình như gần đây không có đến nữa.”
Nói đến chỗ này A Thích lại bắt đầu nghi hoặc: “Có điều lần trước Thẩm Ngật Tây cùng bạn gái chia tay là từ khi nào nhỉ, sao gần đây cũng không nghe được một chút tin đồn gì cả, lại không thấy bên người hắn có cô gái nào, kỳ lạ.”
Lộ Vô Khả tay đang lấy ly nước dừng lại.
A Thích hoàn toàn không phát hiện.
Cũng không biết cách đây bao lâu, cô ấy còn cùng Lộ Vô Khả đánh cược, nói Thẩm Ngật Tây không tới một tuần sẽ có bạn gái mới bên cạnh.
Kết quả hiện tại không biết đã qua bao lâu rồi.
Nếu không phải hôm nay nhắc tới A Thích thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Cô ấy nói: “Lộ Vô Khả, mình cư nhiên còn nợ tiền cậu.”
Lộ Vô Khả không rõ nguyên do, A Thích đem chuyện này kể lại cho cô, cuối cùng nói: ” Cửa sổ kỳ này của Thẩm Ngật Tây khá dài.”
Lộ Vô Khả nghe xong không nói gì, chỉ yên lặng ăn mì.
Đều nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lộ Vô Khả cùng A Thích hai người ăn cơm đều rất chậm, hai người ở trong tiệm một hồi lâu mới từ bên trong bước ra đi về.
A Thích vừa xoa xoa bụng nói phải về ký túc xá ngủ thật ngon, đã bị một cuộc điện thoại của chủ nhiệm câu lạc bộ gọi đến.
Lộ Vô Khả chỉ có thể một mình về ký túc xá.
Kết quả trở về ở dưới ký túc xá gặp Thẩm Ngật Tây.
Anh đang đứng dưới gốc cây, châm điếu thuốc.
Đây là ký túc xá nữ có đông nữ sinh nhất, ký túc xá đều có người ra vào, có mấy người đi ngang qua anh đều lưu luyến mà quay đầu nhìn lại
Thẩm Ngật Tây giống như không nhìn thấy, bật lửa nhét lại trong túi.
Ánh mắt Lộ Vô Khả từ trên người anh rời đi, lập tức đi vào ký túc xá.
Mấy nữ sinh đi thoáng qua bên người nói bạn nam này thật đẹp trai, có nữ sinh táo bạo hơn nghĩ muốn đi đến xin số điện thoại.
Thẩm Ngật Tây người này đến chỗ nào đều thực khiến cho các bạn nữ yêu thích.
“Em cho là tôi mù đúng không, Lộ Vô Khả.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giọng điệu không nhanh không chậm.
Lộ Vô Khả dừng chân.
Lời kia nói ra nghiêm túc có tác dụng, đây là lần đầu tiên anh kêu tên cô.
Thẩm Ngật Tây đã đi tới bên cô.
Lộ Vô Khả không đi nữa, anh đứng lại trước mặt cô, hỏi: “Giữa trưa không đi căn-tin ăn cơm sao?”
Lộ Vô Khả vừa nghe anh hỏi lời này liền biết anh giữa trưa đi: “Anh đi à?”
Thẩm Ngật Tây không trả lời cô đi hay không đi, cười cười không có ý kiến.
Anh đem thuốc lá từ trên miệng xuống, nói sang chuyện khác: ” Tôi nghĩ ra yêu cầu rồi.”
Lộ Vô Khả sửng sốt mới phản ứng lại là chuyện buổi sáng.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cô.
“Không có gì, chỉ có một cái thôi.”
“Không được trốn tránh tôi.”