Tuy rằng bị cắn một cái, nhưng Thẩm Ngật Tây có thể cảm nhận được tâm tình cô đã dịu xuống.
Vết thương trên mặt Thẩm Ngật Tây không sâu, miệng vết thương hơi rỉ máu nhẹ.
Bình thường đánh nhau không chớp mắt, cho dù bị thương cũng lười để ý, giờ phút này lại nhét bao thuốc to vào tay Lộ Vô Khả.
“Có cần tôi chỉ không?” Người này vừa nhìn chính là tay già đời thường xuyên tự xử lý miệng vết thương của bản thân.
Lộ Vô Khả muốn đi: “Tự anh làm được.”
Thẩm Ngật Tây bắt lấy tay cô: “Nếu tôi tự làm được thì chờ tới bây giờ làm gì?”
Một lúc lâu sau Lộ Vô Khả nhướng mày nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt xuống, hướng cô nâng nâng cằm, bắt đầu nói tào lao: “Nhanh lên, nếu không máu chảy hết chừ.”
Lộ Vô Khả biết nếu mình không bôi thuốc cho anh, có khả năng bị anh giữ lại đây cả đêm.
Cô lấy tăm bông với thuốc sát khuẩn Povidone trong bao, nhỏ giọng lẩm bẩm máu chảy nhiều thì càng tốt.
Thẩm Ngật Tây cười: “Đang mắng người à?”
Cô không nói chuyện, chấp nhận là đang mắng anh.
Cô trút giận, Thẩm Ngật Tây chiều cô, để cô xả hết lên người anh, nhưng chuyện xử lý miệng vết thương cho anh không được thương lượng.
Anh cúi đầu nhìn mặt cô, cố ý chọc cô: “Ai lấy thuốc vậy?”
Lộ Vô Khả cầm tăm bông chấm vào Povidone, nghe vậy cầm tăm bông đè mạnh vào miệng vết thương của anh.
Thẩm Ngật Tây giống như thịt không phải trên người mình, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, ngược lại cười cười nhìn cô.
“Còn có thể ngây thơ hơn chút không?”
Lộ Vô Khả không lên tiếng, sát trùng miệng vết thương cho anh.
Cho dù là vào ban đêm ánh sáng tối tăm, làn da Lộ Vô Khả vẫn như cũ trắng đến chói mắt.
Lại thêm gương mặt khiến người ta không thể lớn giọng với cô.
Cũng không biết tại sao mà Lộ Trí Viễn có thể xuống tay với gương mặt này được.
Tầm mắt Thẩm Ngật Tây dừng trên mặt bên trái, Lộ Vô Khả da thịt non mịn, cái vết đỏ ở trên mặt cô đặc biệt chướng mắt.
Mỗi lần nhìn cô nhiều thêm một chút, đều hối hận sao lúc ấy không đem người đánh ác hơn nữa.
Tâm địa cô cũng cứng rắn kiên cường, cho dù bị bố cô đánh thành cái dạng quỷ gì cô cũng mặc kệ.
Một người như vậy, hiện tại đang cầm tăm bông giúp anh xử lý miệng vết thương.
Hai gương mặt cách gần nhau, hơi thở hòa bên nhau.
Hơi thở người con trai ấm áp, mạnh mẽ.
Lộ Vô Khả nâng mắt.
Trong bóng đêm mơ hồ mặt mày Thẩm Ngật Tây sắc bén, vẻ mệt mỏi hiện trên mí mắt anh.
Trông anh như không chút để ý, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Bị cô thấy anh đang nhìn cô, anh không chút ngượng ngùng, vẫn quang minh chính đại nhìn tiếp.
Lộ Vô Khả dời mắt.
Cô lấy băng dán vết thương trong bao.
Thẩm Ngật Tây chưa từng dán qua thứ này, cô xé giấy ngoài ra, cầm miếng băng định dán lên mặt anh thì anh né mặt đi.
“Không dán thứ này.” Anh nói.
Lộ Vô Khả cầm băng dán vết thương trong tay, dáng vẻ nghiêm túc nhìn anh: “Vẫn còn chảy máu.”
Mắt Thẩm Ngật Tây đối diện đôi mắt cô.
Lộ Vô Khả cố chấp nhìn anh.
Bốn mắt đối diện thật lâu, Thẩm Ngật Tây quay mặt lại.
Được rồi, thật là không có cách với cô.
Anh đưa mặt qua.
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái.
Anh hướng cô nâng cằm: “Không phải em muốn dán à? Dán đi.”
Lộ Vô Khả cũng không khách khí, đem băng dán vết thương dính vào đầu ngón tay xé nửa lớp giấy ngoài còn lại xuống, dán lên vết thương trên mặt anh.
Băng dán vết thương dán trên mặt anh cùng với cái giọng lưu manh này không hề có cảm giác không hợp.
“Vừa lòng chưa?” Anh hỏi cô.
Lộ Vô Khả chui ra khỏi lòng ngực anh, muốn chạy: “Tự lo cho tốt, tôi đi về đây.”
Ồ, còn chưa dỗ được.
Thẩm Ngật Tây duỗi tay túm chặt cánh tay cô: “Còn giận à?”
Lộ Vô Khả ném đồ vào cái thùng rác sắt ven tường: “Không có.”
Thấy cô vứt đồ đi, Thẩm Ngật Tây nói: “Em mặc kệ vết cắn trên vai phải không?”
Đến bây giờ trong miệng Lộ Vô Khả vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt, cô có chút chột dạ, dù gì cũng là cô cắn.
Còn chưa kịp trả lời, đã nghe Thẩm Ngật Tây như suy tư mà nói một câu.
“Hay là tính để nó lưu lại dấu?”
Trong lòng Lộ Vô Khả nhảy dựng lên.
Cô không có ý đó, theo bản năng phủ nhận: “Không có.”
Nói xong khom người muốn lấy đồ đã ném vào thùng rác.
Thẩm Ngật Tây kéo cô lại: “Được rồi, biết em không có.”
Trên vai gần xương quai xanh chỗ đó bị cô cắn phát đau, nhưng anh không muốn để cô xử lý miệng vết thương này.
Thẩm Ngật Tây lấy điếu thuốc trong túi ra bỏ vào miệng, nhìn đến cô, bật lửa đang lấy ra nửa chừng nhét vào lại, cứ như vậy ngậm trong miệng.
Điếu thuốc trong miệng anh lên lên xuống xuống mỗi khi anh mở miêng nói chuyện.
“Lộ Vô Khả, tôi đi mua cho em một thứ.”
“Mua về không được giận nữa biết chưa?”
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây cũng không có ý nếu cô không đồng ý anh sẽ không đi, giống như đã sớm quyết định ý định muốn đi mua cho cô cái gì đó.
Anh thẳng người dậy, giọng nói trong đêm mang chút lười biếng: “Ở đây chờ tôi.”
Căn bản anh không lo Lộ Vô Khả bỏ chạy, bởi vì điện thoại cô còn ở trong túi anh, nói xong đi ra khỏi con hẻm.
Đầu ngõ thường hay có người đi ngang qua, tiếng nói chuyện vừa gần vừa xa.
Rất nhanh Thẩm Ngật Tây biến mất trong đám người.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn, các loại hương vị đồ ăn hòa lẫn vào nhau.
Thẩm Ngật Tây tìm được cái xe khoai lang nướng ở góc đường kia.
Hiện tại đã không còn sớm, ông lão đang dọn đồ bỏ lên cái xe ba bánh, thấy có người đứng trước xe đẩy, lớn giọng thét to: “Chàng trai trẻ dọn hàng rồi, không bán nữa.”
Thẩm Ngật Tây nhìn đống chai lọ trên xe, hỏi: “Không thể nướng một cái à?”
Ông lão đầu tóc đã trắng, vẫy vẫy tay: “Mấy thứ này đã dọn hết rồi, bây giờ bày lại ra nướng quá mệt.”
Chủ yếu là một củ khoai lang kiếm được bao nhiêu tiền chứ, mở cái lò cũng không đủ hồi vốn.
Thẩm Ngật Tây cầm một tờ tiền màu đỏ bỏ lên xe: “Nướng cho một cái đi.”
Ông lão buôn bán lâu như vậy còn chưa gặp qua vị khách kiểu này, nếu đưa 10 đồng 20 đồng ông cũng có thể đồng ý, lần này đưa hẳn 100, ông lão là dạng người thành thật, nhịn không được hảo tâm nhắc nhở anh một câu: “Chàng trai, cậu đưa 100 chỉ mua 1 cái không có lời đấy, thực sự muốn ăn thì ngày mai tôi vẫn còn ở đây, không cần gấp vậy đâu.”
Thẩm Ngật Tây đã châm điếu thuốc trong miệng, ý tứ rõ ràng là sẽ đứng đợi.
Anh nhìn ông lão cười cười: “Rất gấp, ông nướng cho một cái đi ông lão.”
Trong xã hội ai cũng phải kiếm sống lúc thấy tiền mắt sao lại không sáng chứ? Người đầu thai đến thế gian hành tẩu một chuyến, đều là sinh hoạt bằng tiền, từ khi sinh ra đến khi chết cũng không thể tách ra khỏi tiền bạc thứ đồ tầm thường này.
Có đôi khi ông lão ở chỗ này bày quán bán cả một buổi tối cũng không kiếm được mấy chục đồng, thấy tờ trăm nói không động tâm là giả, nhanh chóng thu tiền rồi bày đồ ra nướng.
Thẩm Ngật Tây đứng ven đường vừa hút thuốc vừa chờ.
– ———
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả ở hẻm nhỏ chờ không bao lâu thì Thẩm Ngật Tây đã trở lại.
Cô không thấy rõ thứ đen thùi lùi trong tay anh là cái gì, nhưng ngửi ra mùi trước.
Nóng hổi mềm mại, mang theo vị ngọt của than nướng.
Ngửi được mùi hương Lộ Vô Khả sửng sốt.
Thẩm Ngật Tây đứng trước mặt cô, đưa bao giấy trong tay cho cô, ý bảo cô nhìn một chút.
Tầm mắt Lộ Vô Khả rời khỏi bao giấy, hướng lên trên dừng lại trên mặt anh.
Cô không biết sao Thẩm Ngật Tây lại biết cô thích khoai lang nướng.
Thẩm Ngật Tây nói: “Lúc nãy xuống xe mắt em đều dính đến đó, không ăn à?”
Tầm mắt Lộ Vô Khả lại rời khỏi mặt anh, rơi xuống bao giấy, sau một lúc lâu mới duỗi tay cầm.
Bình thường nhìn không dễ chọc, lấy chút đồ ăn là có thể hối lộ được cô.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười.
Bao giấy vang lên tiếng sột soạt, đầu ngón tay cô không cẩn thận đụng phải ngón tay anh, cầm bao giấy.
Tay Thẩm Ngật Tây bỏ trong túi, hỏi cô: “Còn giận không?”
Lộ Vô Khả được tiện nghi còn khoe mẽ, cầm khoai lang do anh mua, trợn mắt nói dối: “Tôi không có giận.”
Thẩm Ngật Tây hừ cười: “OK, chính là không có giận.”
Lộ Vô Khả: “……”
Anh cầm điện thoại xem giờ, hỏi cô: “Muốn về nhà không?”
Lộ Vô Khả đương nhiên nghe hiểu được ý trong câu hỏi.
Thẩm Ngật Tây không nhìn điện thoại nữa, nhìn về phía cô: “Dẫn em đi chơi nhé?”
Lộ Vô Khả hỏi anh: “Đi tiệc sinh nhật Tề Tư Minh sao?”
Lộ Vô Khả cơ bản bình thường sẽ không nhắc tới nam sinh, tên Tề Tư Minh từ miệng cô nói ra quả thực phá lệ.
Thẩm Ngật Tây nghe vậy híp mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Lộ Vô Khả cố tình không giải thích, đi ra khỏi hẻm: “Tôi muốn đi.”
Sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng điệu biếng nhác của người phía sau, đi theo: “Được.”
– ——–
Tiệc của Tề Tư Minh được tổ chức tại quán bar Đông Giao, sinh nhật hắn là ngày mai, về phần vì sao hôm nay tổ chức là vì muốn chờ tới 0 giờ đêm.
Cùng đám bạn xấu tụ tập uống rượu chém gió vừa đến 0 giờ thì các tin nhắn chúc mừng sinh nhật tới liên tục trong điện thoại.
Lúc Thẩm Ngật Tây mang theo Lộ Vô Khả đến quán bar đã qua 0 giờ.
Cả đêm Tề Tư Minh gọi Thẩm Ngật Tây vô số cuộc điện thoại cũng không thể gọi được người tới, gọi anh không được liền gọi cho Hứa Tri Ý, hỏi anh ấy có phải Thẩm Ngật Tây đang đua xe với anh ấy không. Lúc đó chắc Hứa Tri Ý đang ăn cơm ở ngoài, đầu bên kia điện thoại có tiếng con gái nói chuyện, anh ấy nói với hắn không có, hôm qua Thẩm Ngật Tây mới đua xe cùng anh ấy.
Chuyện này so với trước kia quả là hiếm lạ, trước kia Thẩm Ngật Tây ngoại trừ chơi xe, dù là bạn gái anh, anh không đi uống rượu cũng không có khả năng đi cùng người ta.
Nhưng hiện tại Tề Tư Minh không cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ dựa vào em gái trà sữa kia, trình độ để tâm của Thẩm Ngật Tây dành cho cô còn nhiều hơn so với mấy cô bạn gái trước cộng lại nữa.
Hắn khó có khi thấy được chút tình người trên người Thẩm Ngật Tây, trước đây mặc dù Thẩm Ngật Tây phóng túng, nhưng trong mỗi cuộc tình đều không dùng tâm, giống như với anh mà nói thứ này có cũng được không có cũng không sao, chẳng qua cho đã ghiền.
Hiện tại so với ngày trước quả thật đã thay đổi.
Quả nhiên Thẩm Ngật Tây mang người cùng tới buổi tiệc.
Tuy rằng tối nay là sân nhà của thọ tinh Tề Tư Minh, nhưng khẳng định không ít cô gái ý không ở trong lời, biết Tề Tư Minh với Thẩm Ngật Tây quan hệ tốt, tới đây nhìn Thẩm Ngật Tây.
Em họ của Tề Tư Minh cũng vậy, ngồi đây chờ mòn con mắt. Tề Tư Minh nói với cô ta tối nay có khả năng Thẩm Ngật Tây không đến, nhưng cô ta cũng không muốn đi.
Một đám đều ưa thích Thẩm Ngật Tây.
Hiện tại Thẩm Ngật Tây mang người đến.
Được, một đống con gái ở đây đều thất tình.
Thẩm Ngật Tây mới vừa dẫn người vào, Tề Tư Minh đã dẫn đầu ồn ào, đem chai rượu gõ lên bàn vang trời, chỉ kém bắt hai người bọn họ hôn môi nữa thôi.
Đám người này đều là bạn nhậu, bình thường vui đùa với nhau, cái gì cũng có thể nói ra được.
Thẩm Ngật Tây che trước người Lộ Vô Khả, cười mắng câu: “Được rồi.”
Âm nhạc rock and roll sắp làm thủng màng nhĩ Lộ Vô Khả, còn có giọng nói đầy ý cười của anh.
“Ngật ca, tới trễ nha, phạt rượu phạt rượu.”
Thẩm Ngật Tây rất sảng khoái: “Được.”
Lộ Vô Khả mới vừa đi vào đã nhìn thấy A Thích, A Thích con nhỏ ngàn ly không say đương nhiên cũng nhìn thấy cô, hướng cô vẫy tay.
Lúc Thẩm Ngật Tây muốn dẫn cô qua ngồi, cô níu níu áo Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây chắc là cảm nhận được, thuận thế hơi cúi đầu nghe cô nói chuyện.
Đèn màu sặc sỡ, chiếu qua mặt mày thâm thúy với cái mũi cao thẳng của anh, con ngươi màu đen chìm trong các màu sắc đa dạng.
Lộ Vô Khả quên luôn nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây nâng mắt nhìn về phía cô.
Lộ Vô Khả đối diện tầm mắt anh, nói bên tai anh: “Tôi muốn đi qua chỗ A Thích.”
Thẩm Ngật Tây chắc không có ấn tượng gì với cô ấy, hơi nhíu nhíu mày.
Lộ Vô Khả chỉ chỉ chỗ A Thích cho anh: “Bạn tôi.”
Thẩm Ngật Tây nhớ người không nhớ tên, anh nhận ra A Thích là bạn cô.
Anh thu tầm mắt lại, hỏi: “Chuyện tiệc sinh nhật Tề Tư Minh là bạn em nói cho em?”
Vậy là giải thích được vì sao cô biết chuyện sinh nhật Tề Tư Minh.
Anh không nhắc tới Lộ Vô Khả cũng quên mất vụ này, ngẩng đầu thấy được ánh mắt cười như không cười của anh.
Chuyện sinh nhật Tề Tư Minh đúng là A Thích nói với cô, nếu không làm sao cô biết được.
Thẩm Ngật Tây khá đồng ý với cái lý do này, anh nói: “Được rồi, qua đó đi.”
Anh chỉ bọn Tề Tư Minh ý bảo: “Tôi ở bên cạnh, có việc gì thì qua tìm tôi.”
Chỉ mới đi vào một lúc mà Lộ Vô Khả không biết bị bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm.
Tò mò, tìm tòi nghiên cứu, ghen tị.
Lộ Vô Khả không giống các cô gái khác, đối mặt với mấy ánh mắt đó sẽ luống cuống, cô không sợ hãi một chút nào, hoặc căn bản là cô hoàn toàn không để mấy ánh mắt đó vào mắt.
Cô đi qua chỗ A Thích.
Mới vừa ngồi xuống đã bị A Thích lôi kéo, lời lẽ chính đáng khiển trách: “Được lắm Lộ Vô Khả, nói với tớ không đi cuối cùng đi với trai tới, cậu trọng sắc khinh bạn.”
Thẩm Ngật Tây ngồi xuống chỗ bọn Tề Tư Minh, mấy tên con trai uống rượu vào lại không biết đang nói gì với anh, vài người mang theo ý cười mắt liếc qua bên này.
Ánh mắt Lộ Vô Khả cách một bàn đầy chai rượu đối diện với Thẩm Ngật Tây.
Người bên cạnh chắc nói gì quá đáng, anh dựa vào ghế cười đạp người nọ một cái.
Lộ Vô Khả dời mắt, A Thích còn đang lải nhải không ngừng bên tai.
Cô ấy chắc uống không ít, nói nhiều hơn bình thường, cuối cùng mơ màng hồ đồ ôm cô khóc, nói cải trắng nhà cô ấy bị heo ủi rồi.
Lộ Vô Khả không nhịn được cười: “Nè, Hứa Uyển Nhu, Thẩm Ngật Tây nghe được kìa.”
“Má.” Vốn dĩ A Thích không say, chỉ đang đùa giỡn, vừa nghe lời này sợ tới mức giật mình, ngẩng đầu mới biết mình bị Lộ Vô Khả chọc.
Trong nháy mắt cô ấy muốn đi thọc lét Lộ Vô Khả: “Lộ Vô Khả, cậu phiền chết người.”
Thẩm Ngật Tây bên kia nhìn nụ cười trên mặt cô, đưa thuốc lên miệng hút một hơi.
Quan hệ Tề Tư Minh với Ưng Tử cũng không tệ lắm, sinh nhật lần này Ưng Tử cũng tới, lúc nãy Thẩm Ngật Tây dẫn người vào hắn liền nhận ra đó là em gái trà sữa.
Giờ phút này Ưng Tử vô cùng hối hận lúc ấy đầu óc bị gì lại đi theo đuổi người ta.
Theo đuổi ai không theo đuổi, cố tình theo đuổi người Thẩm Ngật Tây coi trọng.
Tề Tư Minh bên cạnh cực kỳ vui vẻ, như phát rồ mà rót rượu cho anh, Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh giống như không liên qua đến mình tiếp tục hút thuốc, nhìn giống như cái gì cũng không biết, trên thực tế chính là chấp nhận hành động này của Tề Tư Minh.
Mấy tên con trai ồn ào, có những việc chỉ cần một hai ly rượu là có thể giải quyết.
Nhóm người này đều biết gần đây bên cạnh Thẩm Ngật Tây không có ai, đêm nay thấy anh mang theo một cô gái tới, lại có đề tài, mỗi người một câu chọt anh.
Nói nói khó tránh khỏi nói đến chuyện lên giường, một tên đã ngà ngà say nhét một thứ vào tay Thẩm Ngật Tây.
Một miếng vuông nho nhỏ, góc cạnh hơi cứa vào tay.
“Ngật ca,” người nọ cười xấu xa, “Cái này xài cực sướng, đêm nay thử xem?”
Tay Thẩm Ngật Tây kẹp điếu thuốc cúi đầu liếc bao cao su một cái, rầu rĩ nở nụ cười.