Sau khi Lộ Vô Khả tan làm Thẩm Ngật Tây dẫn cô đến chỗ bọn Tề Tư Minh.
Lần này ngoại trừ đám bạn xấu Tề Tư Minh, còn có mấy người con trai của lớp 4 tự động hóa máy móc, đều mới cùng từ tiệm net về. Không phải ký túc xá nam không có máy tính, chỉ là cấu hình chơi game không được tốt lắm, cũng không có kích thích như chơi với nhau ở tiệm net.
Bọn Tề Tư Minh đã uống qua một vòng, thấy Thẩm Ngật Tây dẫn gái tới liền sôi nổi ồn ào, một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu gọi rất hăng say.
Thẩm Ngật Tây chọc cô: “Không trả lời đám cháu trai đó một tiếng à?”
Lộ Vô Khả ngầm trộm nhéo anh một chút.
Thẩm Ngật Tây cười cười, dẫn cô qua, đá đá chân bàn: “Được rồi, tiết kiệm hơi sức uống bia đi.”
Tề Tư Minh ném viên đậu phộng vào miệng: “Cái này cần sức chỗ nào chứ, động động miệng là được rồi.”
Hắn nhìn Lộ Vô Khả ở phía sau Thẩm Ngật Tây: “Ngật ca, chị dâu ngại ngùng sao?”
Thẩm Ngật Tây dùng chân kéo cái ghế ra, cười: “Mấy người đem người ta gọi già đi, giận rồi.”
Lộ Vô Khả ở sau lưng lại nhéo anh một chút.
Bọn Tề Tư Minh chính là người miệng xấu, không sợ thiên hạ loạn: “Không phải con gái thích huynh đệ bạn trai gọi như vậy à? Mấy người trước của Ngật ca không phải là ——”
Còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Ngật Tây đạp một cái, cười: “Được rồi, người ta giận chạy mất cậu đi tìm về cho tôi được không?”
Tề Tư Minh cười né tránh: “Tôi không thể, tôi không thể.”
“Thì không thể mà.” Anh kéo Lộ Vô Khả đang đứng phía sau ngồi xuống, bản thân ngồi xuống bên cạnh.
Tề Tư Minh nói: “Hôm nay đồ nướng ăn không được ngon lắm, là người mới trong quán làm, vẫn là tay mới, làm không ngon như người trước.” Hắn vừa nói vừa lấy chai bia đưa cho Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây nhận lấy, quay đầu nhìn, đúng là gương mặt mới.
Anh đập nắp chai bia xuống mép bàn lạch cạch một tiếng đã khui được, ném cái nắp lên bàn, để miệng chai đối diện miệng chậm rãi uống một ngụm.
Thấy Tề Tư Minh nhân tiện muốn đưa cho Lộ Vô Khả một chai, anh cầm chai bia chặn lại, chai bia màu xanh giữa không trung đụng vào nhau vang lên tiếng thanh thúy: “Cô ấy không uống.”
“Mẹ nó,” Tề Tư Minh tới gần tai anh, “Ngật ca, sao bây giờ anh chiều bạn gái ghê vậy?”
Thẩm Ngật Tây cười cười mắng hắn một câu: “Cút.”
Kết quả quay đầu lại nhìn Lộ Vô Khả, thấy cô ánh mắt trông mong mà nhìn anh, anh hỏi: “Muốn uống à?”
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Tề Tư Minh đang đưa tới giữa chừng, muốn cái gì đều viết hết lên trên mặt, cô không chỉ biểu hiện ra cô còn nói: “Em muốn uống.”
Khóe mắt Thẩm Ngật Tây nhìn cô một cái.
Đối diện hồi lâu, anh thu chai bia đang chặn Tề Tư Minh lại, nhìn cô, nâng cằm chỉ chỉ chai bia Tề Tư Minh đưa qua.
Lộ Vô Khả cũng không khách khí, duỗi tay nhận lấy.
Ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ tương tác hiểu rõ nhau như vậy Tề Tư Minh bỗng nhiên hơi biết vì sao Thẩm Ngật Tây thích cô gái này. Lúc trước hắn còn tưởng rằng Thẩm Ngật Tây ham thích mới mẻ, chưa từng thử qua kiểu này nên muốn đổi khẩu vị, hiện tại vẫn chưa chia tay là do chưa hết cảm giác mới mẻ mà thôi.
Bây giờ thấy bầu không khí hài hòa giữa hai người bọn họ, Tề Tư Minh phát hiện em gái trà sữa không giống mấy người bên cạnh Thẩm Ngật Tây trước đó. Trên người cô loáng thoáng có chút gì đó giống Thẩm Ngật Tây, đúng vậy, cho dù cô là con ngoan trò giỏi đi chăng nữa.
Lộ Vô Khả không lấy cái khui nắp chai, mà học theo Thẩm Ngật Tây, kết quả đập hai lần xuống mép bàn cũng không mở được.
Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh nhàn nhã uống rượu, không giúp cô, như ông lớn nhìn cô ở đằng kia lăn lộn, thấy cô lại mở không ra, hỏi cô: “Chơi đủ chưa?”
Lộ Vô Khả lại đập thêm lần nữa, nắp chai lệch một chút, nhưng vẫn mở không ra.
Rốt cuộc cô cũng chịu đưa chai bia cho Thẩm Ngật Tây.
Được rồi, cuối cùng cũng chơi đủ rồi.
Thẩm Ngật Tây để chai bia của mình xuống, cầm lấy giúp cô mở ra, đưa cho cô: “Đã từng uống chưa?”
Cô nhận lấy: “Chưa.”
“Chưa từng uống mà em dám nói với anh em muốn uống sao?”
Lộ Vô Khả nhìn anh uống một ngụm, đúng tình hợp lý nói: “Đã từng uống rồi.”
Thẩm Ngật Tây bó tay với cô, chỉ cô: “Ăn chút đồ nướng đi.”
Lộ Vô Khả nói biết rồi, nhưng không duỗi tay lấy.
Cô lại uống một ngụm bia.
Thẩm Ngật Tây thấy cô như vậy, hỏi cô: “Dễ uống không?”
Lộ Vô Khả thật thà nói với anh: “Hơi đắng.”
“Trà sữa cho em lại không uống đi uống thứ đắng?”
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, rồi dời mắt đi.
Thẩm Ngật Tây cười không ngừng, lại hỏi cô: “Còn muốn uống nữa không?”
“Nữa chứ.” Cô trả lời dứt khoát.
Thẩm Ngật Tây cầm chai bia lên uống một ngụm, nói: “Anh không hứa em uống say sẽ đưa về ký túc xá đâu.”
Không đưa về ký túc xá, đưa đi chỗ khác.
Lộ Vô Khả giả bộ nghe không hiểu, chai bia đặt trên bàn nhỏ, hai tay cô cầm chai bia: “Không đưa thì thôi, em tự về.”
Thẩm Ngật Tây cũng không vạch trần cô, nhẹ nhàng dời mắt, hơi lắc lắc chai bia.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad:@huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Trên bàn có các loại thịt nướng, mì sợi nướng*, còn có mấy đồ nhắm ăn kèm.
Lộ Vô Khả nhớ rõ Thẩm Ngật Tây từng nói qua con trai ăn rất được, lời này đúng là thật. Bọn Tề Tư Minh chưa được một lúc đã quét hết mấy dĩa, lại kêu quán nướng thêm mấy dĩa nữa.
Trên bàn không phải không có con gái, bên cạnh Tề Tư Minh có một người, còn có mấy cô gái khác không uống bia, chỉ ăn từng miếng từng miếng đồ nướng nhỏ.
Chỉ có Lộ Vô Khả là khác, một que xiên nướng cô cũng không đụng vào.
Lộ Vô Khả không thích đồ nướng, cũng có thể là do từ nhỏ bị ảnh hưởng từ Chung Ánh Thục, bà ấy luôn nói đồ nướng là đồ không sạch sẽ. Chung Ánh Thục bề ngoài dịu dàng, tính cách dễ ở chung, trước kia hàng xóm quê bà đều khen bà thùy mị hiền thục, là người mẹ rất hiền, nhưng thực tế Lộ Vô Khả biết mẹ cô cũng có một mặt rất cứng rắn.
Mấy thứ đồ nướng này Chung Ánh Thục không bao giờ để cô đụng vào một miếng, đồ ngọt cũng không cho cô ăn. Nhưng bà không cho cô ăn trong nhà còn có bà nội cho cô ăn, người già rất yêu thương cháu trai cháu gái, cô thích ăn kẹo bà sẽ mua kẹo, thèm ăn đồ nướng bà nội cũng mua cho cô. Lúc còn nhỏ, có buổi chiều bà cụ dắt cô ra ngoài đi chơi, khi trở về đi ngang qua quán nướng đầu phố mua cho cô hai cái cánh gà nướng, kết quả trùng hợp bị Chung Ánh Thục đang đi đổ rác bắt được.
Tối hôm đó người luôn dịu dàng Chung Ánh Thục nhốt cô vào phòng, không cho cô ăn cơm, khi đó Lộ Vô Khả mới có mấy tuổi, ở trong phòng nghe tiếng bà nội cãi nhau với mẹ. Nói là cãi nhau, nhưng thực tế chỉ có mình bà nội nói, Chung Ánh Thục không cãi nhau với bà cụ.
Rất nhiều người già với con dâu không hợp nhau là vì thế, người già chỉ cần cháu trai cháu gái muốn ăn gì thích ăn gì liền mua cho, mà người mẹ thì cho rằng đây là cho con cháu ăn bậy bạ, do đó không ngừng bất đồng với nhau.
Chẳng qua Chung Ánh Thục không cho cô ăn đồ nướng ngoài nguyên nhân không sạch sẽ, còn có nguyên nhân khác.
Từ lúc đó về sau Lộ Vô Khả không ăn qua đồ nướng nữa, thói quen này vẫn luôn giữ đến bây giờ.
Thẩm Ngật Tây đã uống hết hai chai bia, Lộ Vô Khả còn chưa uống được nửa chai.
Một lát sau Thẩm Ngật Tây đứng dậy, đi qua tiệm lẩu cay nhỏ bên cạnh.
Mấy người Tề Tư Minh đều là ma men, đã uống mấy chai rồi mà chưa say, dưới chân ghế một đống chai rỗng.
Hắn thấy Thẩm Ngật Tây đi qua bên kia, nhìn bóng lưng anh kêu: “Ngật ca, đi đâu vậy?”
“Đi mua ít đồ.”
Tề Tư Minh cầm chai bia đứng dậy đi theo.
Trong quán lẩu cay có mấy bàn có khách đang ăn khuya, bên trong nóng hôi hổi khói nghi ngút, Thẩm Ngật Tây đi vào gọi một canh suông, lại gọi thêm một đống topping.
Tề Tư Minh đứng bên cạnh lắc lắc chai bia nhìn, chờ Thẩm Ngật Tây gọi xong, hỏi: “Cho em gái trà sữa à?”
Thẩm Ngật Tây đúng là gọi cho Lộ Vô Khả.
Tề Tư Minh hỏi: “Ở đó không phải có một bàn đồ nướng sao, còn mua thêm lẩu cay làm gì?”
Thẩm Ngật Tây nói: “Cô ấy không ăn.”
“Không phải mới nãy cậu bảo cô ấy ăn à?”
Thẩm Ngật Tây liếc hắn: “Cậu không phát hiện cô ấy không đụng vào món nào à?”
“Trời má,” Tề Tư Minh không để ý đến, “Ngật ca, cậu thật là trâu bò, sao trước kia không thấy cậu tinh tế vậy nhỉ.”
Thẩm Ngật Tây không quan tâm hắn.
Tề Tư Minh thấy anh gọi canh suông, lại nói: “Người ngoan ngoãn có khác, ăn uống cũng thanh đạm.”
Lan Giang non xanh nước biếc, ẩm thực thanh đạm hơi ngọt, không ăn cay.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Ngật Tây cũng phát hiện, Lộ Vô Khả không ăn cay, ăn tương đối thanh đạm, còn rất thích ăn ngọt.
Thẩm Ngật Tây dựa vào quầy, rút điếu thuốc nhét vào miệng: “Nói đi, đi theo tôi là có chuyện gì?”
“Fuck,” Tề Tư Minh dựng ngón tay cái: “Lợi hại, biết đoán nhỉ, tôi thấy cậu rất giống thầy bói đấy.”
Thẩm Ngật Tây cười đạp hắn một cái: “Đừng có xàm nữa, nói nhanh.”
Tề Tư Minh cũng không nhiều lời nữa, đưa cho anh một thứ: “Nè, đĩa nhạc biểu diễn văn nghệ kỉ niệm ngày thành lập trường Diệp Tử đưa đấy.”
Thẩm Ngật Tây duỗi tay nhận lấy, đĩa được bọc trong bao nhựa trong suốt, bên trong có tờ giấy ghi Văn nghệ Kỷ niệm ngày thành lập trường Đại học Lan Giang.
Một tay anh kẹp điếu thuốc một tay lật qua lật lại đĩa nhạc nhìn, cười một tiếng: “Ở đâu ra vậy?”
Tề Tư Minh nói: “Diệp Tử cho, tôi nhớ hình như em gái trà sữa cũng biểu diễn mà? Nên nói cô ấy cho thêm cái nữa.”
Diệp Tử là bạn gái mới gần đây của Tề Tư Minh, làm thanh nhạc, kỷ niệm ngày thành lập trường cũng lên sân khấu.
Thẩm Ngật Tây gõ gõ đĩa nhạc trong tay: “Cảm ơn.”
“Huynh đệ với nhau đừng nói lời này,” Dáng vẻ Tề Tư Minh cười đen tối, sát vào anh thấp giọng nói, “Sướng muốn chết.”
Lồng ngực Thẩm Ngật Tây tràn ra vài tiếng cười lười nhác: “Cút đi.”
Trong chốc lát chủ quán đưa món Thẩm Ngật Tây đã gọi, anh cầm lấy cùng Tề Tư Minh cười nói đi về.
Chỉ mới đi một lát, Lộ Vô Khả đã uống vơi đi một lượng bia nhỏ.
Thẩm Ngật Tây đi qua lấy chai bia của cô đi: “Còn tỉnh không?”
Lộ Vô Khả ngửa đầu nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt đối diện với cô, ngồi xuống chỗ cũ, để món lẩu cay trước mặt cô.
Lộ Vô Khả nhìn thoáng qua: “Cái gì vậy?”
“Không phải em không ăn đồ nướng à? Mua lẩu cay cho em.”
Trên bàn đám con trai bắt đầu ồn ào, nói Thẩm Ngật Tây người này muốn đem bạn gái cưng lên trời luôn, đúng là một người bạn trai mẫu mực. Một đám muốn ăn đòn mà, ngay cả người hiền lành như lớp trưởng cũng thò một chân vào.
Thẩm Ngật Tây lười biếng mắng bọn họ một tiếng, nói: “Được rồi, im lặng đi. Bạn gái tôi da mặt mỏng, không chịu nổi mấy người chọc đâu.”
Không biết là do uống bia hay là nguyên nhân khác, lỗ tai Lộ Vô Khả hơi đỏ, ở dười bàn cô dẫm lên chân Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây cười.
Chờ đám người đó không chú ý vào hai người bọn họ nữa, cô mới hỏi anh: “Sao anh biết em không ăn đồ nướng?”
Thẩm Ngật Tây lấy chai bia của cô uống vào một ngụm, bảo cô nhìn đồ nướng trên bàn một chút: “Em có ăn xiên nào đâu? Ngay cả đậu phụng cũng không ăn.”
Lộ Vô Khả im lặng.
Anh nói xong câu này cũng không nói gì nữa, chậm rãi uống chai bia của cô, không cho cô uống nữa.
Uống đến hơn 0 giờ đêm mới tan cuộc, ai ở trường đều vội vã trở về, sợ không được vào cổng, đám người lớp trưởng chưa tới một lúc đã chạy không còn bóng dáng.
Thoạt nhìn Lộ Vô Khả cũng còn hơi tỉnh, bị Thẩm Ngật Tây nắm tay dắt đi.
Chờ đến lúc Thẩm Ngật Tây hỏi cô biết trường ở hướng nào không, cô chỉ hướng ngược lại anh mới phát hiện cô say.
Thẩm Ngật Tây cười suýt sặc, thấy cô định đi vào con đường nhỏ đó, kéo cô lại: “Cái tửu lượng mẹ gì vậy, còn dám uống?”
Lộ Vô Khả bị anh kéo lại liền không vui, chui ra khỏi lồng ngực anh, khăng khăng muốn đi đằng kia: “Em không có say mà.”
Thẩm Ngật Tây lại bắt cô về: “Còn đi nữa? Uống đến thế sao không uống trôi luôn cái tính bướng bỉnh của em đi nhỉ?”
Anh dắt cô đi: “Không say thì đi đường này, đường này mới đúng.”
Lộ Vô Khả đi theo anh, đi được một đoạn thì không chịu đi nữa.
Thẩm Ngật Tây nhàn nhạt tay bỏ trong túi xoay người nhìn cô, Lộ Vô Khả mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh.
Chắc cô cũng không hoàn toàn say, vẫn còn tỉnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô: “Em muốn làm gì?”
Lộ Vô Khả nhìn anh, giơ tay lên: “Em hơi choáng.”
Muốn ôm ôm.
Thẩm Ngật Tây chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên bị thứ gì đó nện vào, nhìn cô chốc lát rồi nghiêng đầu hít vào một hơi mới quay đầu lại.
“Muốn ôm thật à?” Anh hỏi cô.
Cô vẫn nghe hiểu anh đang nói gì, gật đầu: “Muốn muốn.”
“Anh sẽ không đưa em về trường đâu.”
Lộ Vô Khả cảm thấy anh thật phiền, đi qua muốn nhào vào lòng anh.
Thẩm Ngật Tây kéo cô ra: “Lộ Vô Khả, em còn như vậy sau này mỗi ngày anh đều rót rượu rót bia em uống đấy.”
Cô nói: “Được thôi.”
Thẩm Ngật Tây bó tay, thấp giọng cười cười.
Anh muốn để cô thoải mái chút, kéo cô ra sau lưng để tay cô vịn lên bả vai mình, thấp đầu gối xuống cõng cô lên.
Lộ Vô Khả tự nhiên mà ôm cổ anh.
Cô gái nhỏ mềm mại dán sau lưng anh.
Thẩm Ngật Tây cõng cô đi về nhà anh, nói: “Lộ Vô Khả, anh biết em còn tỉnh.”
Lộ Vô Khả hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng rực dừng bên gáy anh, nhìn chằm chằm sườn mặt anh không nói gì.
“Sau này không uống bia rượu cũng làm nũng với anh như vậy được không?”
Rốt cuộc cô mở miệng: “Bà nội em nói em rất biết làm nũng, anh cũng thích như vậy à?”
“Em nói xem?”
Cô nhìn bên gáy anh, đột nhiên nhớ tới anh rất thích hôn cổ cô.
Lộ Vô Khả cố ý dựa sát vào gáy anh, hôn thì thôi, còn vươn lưỡi liếm nhẹ: “Như vậy được không Thẩm Ngật Tây?”
Fuckkk.
Con mẹ nó.
Thẩm Ngật Tây chỉ cảm thấy có ngọn lửa vọt thẳng xuống dưới.