Sau khi vào đông thời tiết như sương mù không tan, mỗi ngày ở Lan Giang đều là mây đen u ám, cố tình lại không mưa, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh.
Mấy ngày nay đi học mấy môn như bóng rổ, bóng chuyền, tennis ngoài trời đúng là đi chịu cực hình mà, học mấy môn này ngoài trời đông không có chỗ che mưa chắn gió, chung quanh chỉ có mấy bức rào sắt không chắn nổi gió.
Gió mà không mưa, nếu không mưa thì không được nghỉ học, chỉ có thể đứng trên sân bóng hứng gió thổi đến mức đầu óc choáng váng.
Hôm nay các cô Lộ Vô Khả vận may rõ ràng không được đỏ, đúng lúc đụng phải thời tiết kiểu này.
Hứa Nùng Nùng vẫn như cũ đến kêu Lộ Vô Khả cùng đi học, cô mới vừa nghỉ trưa xong bò ra khỏi ổ chăn, dọc đường đi đến sân bóng rổ bị lạnh đến mức run run.
Thời tiết kiểu này Lộ Vô Khả vẫn chịu được, chỉ là mắt bị gió thổi vào sẽ hơi khó chịu. Cô vẫn luôn có tật xấu, gió thổi mạnh chút là đôi mắt cô lại đỏ lên, dùng câu của bà nội nói chính là cô chỗ nào cũng yếu ớt, trên người không có chỗ nào chạm vào được.
Gió bắc thổi đến mức ngọn cây bên cạnh sân bóng rổ lắc lư qua lại, giáo viên cầm danh sách điểm danh.
“Thời tiết này thích hợp ở trong chăn ngủ đúng không? Chắc chắn luôn, nhìn cả đám mặt còn ngái ngủ kìa, đều mới bò dậy từ ổ chăn ra chứ gì.”
Hứa Nùng Nùng bảo thể ủy nói với giáo viên chỉ cần không trừ điểm, tụi em sẽ biểu diễn cho ngài xem chuyện bây giờ không thể làm, đi về chui đầu vào chăn.
Hứa Nùng Nùng nói với thể ủy đứng phía sau, đại diện lớp phát huy tác dụng của mình đi.
Năm tháng đại học ở đại học Lan Giang cứ như vậy, sau này Lộ Vô Khả nhớ lại những chuyện râu ria thời đại học, không liên quan đến chuyện học hành, bình thường lại vụn vặt.
Giáo viên điểm danh xong cho mọi người đi luyện bóng, Hứa Nùng Nùng và Lộ Vô Khả lấy bóng tính đi qua trụ bóng rổ bên cạnh luyện tập.
Hứa Nùng Nùng vừa thấy cái giỏ nhựa này liền nhớ tới lần trước tan học cùng Lộ Vô Khả dọn bóng vào kho dụng cụ, Thẩm Ngật Tây buồn người đến kiếm chuyện.
Thật ra con gái rất thông minh, mấy chuyện giữa nam nữ không thể thoát khỏi hoả nhãn kim tinh mấy cô nàng, lúc đó chỉ cần nhìn hành động của Thẩm Ngật Tây cô ấy liền biết anh đang theo đuổi Lộ Vô Khả, quả nhiên hiện tại Lộ Vô Khả là bạn gái anh.
Thẩm Ngật Tây không phải kiểu đẹp trai bình thường, mà là kiểu dù có ở trong đám ai cũng đẹp thì gương mặt anh cũng là đẹp nhất, hơn nữa con đường của người này rất là rộng lớn, nếu không cũng không đến mức một đống cô gái bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Người như anh sống không theo quy tắc, cô gái nào gặp anh không rung động mới là lạ.
Hứa Nùng Nùng nhớ rõ lúc sơ trung trong lớp có rất nhiều nữ sinh thích Trần Quán Hy*, lúc tiểu học mấy bạn khác theo đuổi ngôi sao Hàn Quốc thì các cô lại như tiểu đại nhân, dùng hình Trần Quán Hy làm ảnh nền điện thoại Nokia, nói sau này muốn yêu đương với con trai như vậy.
*Trần Quán Hy là nam diễn viên, ca sĩ Hồng Kông, là người sáng lập của CLOT Inc., kiêm tổng giám đốc điều hành của Clot Media Division Limited.
Khi đó các cô còn truyền đi một câu nói, nói con trai không xấu con gái không yêu.
Sự thật chứng minh cho dù con gái bao nhiêu tuổi cũng đều không chống cự được kiểu con trai này, kiểu người như Thẩm Ngật Tây coi như cũng thuộc kiểu này, cái xấu hoàn toàn sẵn có trên người anh, cô gái nào cũng bị hấp dẫn.
Đừng nói người khác, trong phòng ký túc xá của Hứa Nùng Nùng cũng có người yêu thầm Thẩm Ngật Tây, nhưng mà cô bạn này quá nhát gan, từ người khác hỏi được số của Thẩm Ngật Tây, nhưng một năm trôi qua một câu cũng không dám nói với anh.
Gần đây cô bạn cùng phòng biết Lộ Vô Khả ở ký túc xá cách vách là bạn gái mới của Thẩm Ngật Tây, mỗi lần gặp được Lộ Vô Khả trên hành lang đều nhịn không được nhìn vài lần.
Hứa Nùng Nùng ôm bóng, đầu tiên thử hỏi một câu: “Vô Khả, nghe nói gần đây cậu với Thẩm Ngật Tây bên nhau à?”
Kỳ thật mối quan hệ giữa người với người đều có giới hạn rõ ràng, chẳng qua giới hạn này còn chia ra nông hay sâu nữa, ví dụ như Hứa Nùng Nùng và A Thích, giới hạn giữa Hứa Nùng Nùng với cô không sâu bằng A Thích.
Câu này nếu đổi thành A Thích nói thì có vẻ xa lạ, nhưng từ miệng Hứa Nùng Nùng thì thật không thích hợp.
Quan hệ giữa Lộ Vô Khả và Hứa Nùng Nùng chưa tới mức có thể bàn về cái đề tài này, nhưng rõ ràng Hứa Nùng Nùng không nhận thức được, khả năng cô ấy nghĩ quan hệ giữa mình với Lộ Vô Khả khá tốt so với Lộ Vô Khả nghĩ.
Bình thường tính tình Lộ Vô Khả không tính là tốt, nhưng EQ không có thấp, không đến mức bởi vì việc nhỏ này mà làm căng mối quan hệ này, huống hồ vấn đề này cũng không phải là khó trả lời.
Cô gật đầu: “Ừ.”
Hứa Nùng Nùng tò mò hỏi cô: “Vậy yêu đương với Thẩm Ngật Tây có cảm giác gì không?”
Lộ Vô Khả không muốn trả lời vấn đề này đáp cho có lệ, cũng không suy nghĩ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Con người anh ấy rất tốt.”
Kết quả mới vừa nói xong, một giọng nói phía sau tiếp lời cô.
“Kiếm nửa ngày thì ra đang phát thẻ người tốt cho anh à?”
Lộ Vô Khả không bị dọa giật mình, ngược lại Hứa Nùng Nùng ở bên cạnh hoảng sợ, quay đầu thấy Thẩm Ngật Tây không xa không gần đi đến chỗ các cô.
Thẩm Ngật Tây hờ hững liếc cô ấy một cái, tuy rằng chỉ là tùy ý thoáng qua không mang theo cảm xúc gì, nhưng người như anh làm người ta có chút rụt rè không thể giải thích được.
Hứa Nùng Nùng thức thời đưa bóng cho Lộ Vô Khả: “Vô Khả, tớ qua bên kia chơi đây.”
Không biết vì sao, Lộ Vô Khả cảm giác Hứa Nùng Nùng hơi căng thẳng, cô nhìn cô ấy.
Hứa Nùng Nùng như gió chạy mất.
Thẩm Ngật Tây thong thả đi tới, tay Lộ Vô Khả ôm bóng rổ, ánh mắt từ trên người Hứa Nùng Nùng thu về rơi xuống trên người anh.
Không đến vài bước anh đã tới trước mặt cô.
Lộ Vô Khả hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
“Sao nào, sân bóng rổ nhà em à? Anh không thể tới sao?” Anh gợi đòn mà nói.
Lập tức Lộ Vô Khả ném bóng trong tay về phía anh.
Đúng là dáng vẻ vô lại.
Thẩm Ngật Tây dễ dàng bắt được quả bóng cô ném qua, cười: “Sao sức yếu thế, là anh giày vò em quá mức rồi?”
Lộ Vô Khả nhìn anh vài giây, tiếp lời anh nói: “Thẩm Ngật Tây, cả người em thật sự không có tí sức nào cả.”
Thẩm Ngật Tây gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
Cô tính toán gì anh liếc mắt một cái nhìn ra hết.
Cô đang câu dẫn anh.
Có đôi khi giữa hai người chỉ cần một ánh mắt là có thể biết đối phương đang nghĩ gì, bao gồm cả dục vọng không thể nói rõ.
Thẩm Ngật Tây nhàn nhã đi đến gần cô: “Thật không?”
Trên mặt Lộ Vô Khả bình tĩnh, mắt to vô cùng đơn thuần nhìn anh, gật đầu.
Còn giả bộ ngoan ngoãn như thật có chuyện vậy.
Thẩm Ngật Tây cười một cái, ghé đầu lại, hỏi ý tứ một chút: “Bà dì tới?”
Lộ Vô Khả lắc đầu: “Không phải.”
“Thật do anh làm sao?”
“Em không có người bạn trai nào khác cả.”
Nói ngọt thế này, vừa nhìn liền không có chuyện tốt.
Chung quanh tiếng người náo nhiệt ồn ào, sau lưng bọn họ cách mấy mét dưới trụ bóng rổ có mấy cô gái đang luyện bóng.
Thật đúng là Thẩm Ngật Tây rơi mẹ nó vào bẫy của cô, còn tự mình cắn câu.
Anh thực sự muốn hôn cô.
Cô ỷ vào bây giờ đang ở chốn đông người muốn làm gì thì làm, biết anh hư hỏng nhưng sẽ không đến mức làm chuyện xấu ở nơi công cộng.
Nói xong câu đó còn thập phần vô tội nói: “Nhiều người thật.”
Thẩm Ngật Tây thật bị cô chọc đến không thể giận, nở nụ cười.
Lộ Vô Khả thoả mãn thấy chọc anh đủ rồi, nói: “Thẩm Ngật Tây anh chỉ em cách chơi bóng đi.” Nói xong định xoay người đi đến chỗ trụ bóng.
Kết quả còn chưa kịp xoay người đi, eo cô đã bị Thẩm Ngật Tây ôm kéo về phía anh, bóng rổ rơi xuống đất bịch bịch lăn đi.
“Mới vừa nãy không phải nói cả người không có sức mà?” Thẩm Ngật Tây xấu xa, “Dù sao cũng là do anh làm, không xem thử chỗ nào em không thoải mái thì sao được?”
Lộ Vô Khả không nghĩ được anh dám xằng bậy ở đây, chặn tay anh: “Thẩm Ngật Tây!”
Thẩm Ngật Tây: “Ở đây à?”
Lộ Vô Khả đánh tay anh.
Cô sao chống lại được anh chứ, bị anh sờ một cái.
Tiếng rên của cô không cẩn thận bật ra khỏi môi đang cắn chặt.
Thẩm Ngật Tây nghe tiếng cô rên nhẹ bật cười, lại sờ: “Hay ở đây?”
“Lần sau anh nhẹ chút nhé?”
Lộ Vô Khả bắt lấy tay anh, cắn.
Cả người cô bị anh ôm trong ngực, mọi người đều ở phía sau, bị cả người anh chặn lại, bọn họ làm gì người khác không thấy được.
Thẩm Ngật Tây phát hiện cô nhóc này thật sự rất thích cắn người, anh cũng không bảo cô nhả ra, để cô cắn.
Thẩm Ngật Tây nói cô: “Lúc này cắn người không sợ bị người ta nhìn thấy sao?”
Cô không dùng lực, nghe lời anh nói lại thêm chút lực, thấy trên tay anh hiện dấu răng nho nhỏ mới vừa lòng: “Em không sợ đâu.”
“Ơ, vậy em khá đấy.”
Lộ Vô Khả trừng mắt anh một cái, không để ý tới anh nữa, chui ra khỏi ngực anh.
Thẩm Ngật Tây cười, giúp cô nhặt bóng đi theo.
Lộ Vô Khả chơi bóng rổ thật sự chẳng ra gì, từ lần trước Thẩm Ngật Tây đến xem cô chơi bóng đến bây giờ cũng không thấy cô tiến bộ chút nào, mười cái có thể vào một cái đã tốt lắm rồi.
Không hiểu sao cô hành mình thế này, chọn cái mình am hiểu là được rồi, cố tình chọn cái mình không am hiểu – bóng rổ.
Bình thường con gái đều chọn thể dục nhịp điệu, môn này đối với người từng học múa như cô căn bản không có gì khó, nhẹ nhàng thi qua môn, nhưng cô không chọn.
Đôi mắt Thẩm Ngật Tây gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong đầu không biết đang tính toán cái gì.
Nhìn nhìn một lát anh mở miệng: “Lộ Vô Khả, dựa vào tỉ lệ ném trúng của em, còn nghĩ cuối kỳ thi qua được à?”
Lộ Vô Khả ném tiếp một quả lại va vào bảng rổ văng đi: “……”
Cô nhìn bóng bịch bịch lăn xa, nói: “Anh lại không chỉ em.”
“Còn biết tủi thân hả?” Thẩm Ngật Tây cười, giúp cô nhặt bóng về, “Mở miệng nói với anh chết em à?”
Lộ Vô Khả nhận bóng anh đưa: “Đâu có.”
Cô nói rất trơn tru: “Thẩm Ngật Tây, anh chỉ em chơi bóng rổ đi, em không biết.”
Lúc trước Thẩm Ngật Tây chưa đem cô đuổi tới tay chỉ nhìn gương mặt thôi đã chịu không nổi, hiện tại mỗi ngày bắt được hôn hôn càng nhịn không nổi.
Càng đừng nói anh biết bây giờ cô đang làm nũng với anh.
Cô làm nũng không giống mấy cô gái uốn éo cái giọng làm nũng anh gặp trước kia, mà là ngoan ngoãn, ngoan đến mức làm người ta muốn đem toàn bộ thế giới tới trước mặt cô dỗ dành cô.
Thẩm Ngật Tây liếm môi dưới: “Được rồi.”
Anh khom người nhìn vào đôi mắt cô, cười: “Bạn trai chỉ em.”
Ngày đó Lộ Vô Khả từ mười cái vào một cái, miễn cưỡng luyện được mười cái vào năm cái, tuy rằng vẫn chẳng ra gì, nhưng tốt xấu gì cũng gần đạt yêu cầu.
– ———
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Vài ngày sau Lộ Vô Khả nhận được điện thoại của đàn chị câu lạc bộ vũ đạo, từ lần biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường qua đi câu lạc bộ cũng không hoạt động gì nhiều, nên Lộ Vô Khả rất ít khi qua đó.
Hôm nay đàn chị gọi điện thoại bảo buổi chiều cô qua đó một chuyến, nói có chút việc cần bàn bạc, chuyện này rất quan trọng chờ buổi chiều mọi người tập trung đông đủ mới cùng nhau nói.
Lúc ấy Lộ Vô Khả đang ở ngoài ban công tưới nước cho cây hoa bị A Thích nuôi chết, hơi do dự thiếu chút nữa làm cây hoa chết đuối mới đồng ý.
Vừa hay buổi chiều không có tiết, giữa trưa Lộ Vô Khả bị Thẩm Ngật Tây mang đi ra ngoài ăn cơm, sau khi về ngủ một giấc mới đi qua đó.
Đàn chị mượn được một phòng tập, bình thường câu lạc bộ vũ đạo mở cuộc họp sẽ không tổ chức ở phòng tập, hôm nay cũng không biết là có chuyện gì.
Lộ Vô Khả đi phòng đàn chị nhắn cho cô lên lầu 3, đến nơi mới phát hiện bên trong không chỉ có nhũng người trong câu lạc bộ, còn có rất nhiều gương mặt lạ.
Lúc Lộ Vô Khả đẩy cửa đi vào mọi người đang ngồi thành một vòng tròn trò chuyện vui vẻ, cười nói rôm rả.
Khi cô tiến vào mọi người theo bản năng nhìn thoáng qua bên này, đàn chị thấy cô tới, hướng cô vẫy tay: “Vô Khả, ở bên này.”
Lộ Vô Khả đóng cửa lại đi qua đó.
Đàn chị chừa ra một chỗ bên cạnh mình cho cô, Lộ Vô Khả qua đó ngồi xuống, chờ đến khi ngồi xuống cô mới phát hiện nơi này ngoại trừ người của câu lạc bộ các cô cũng không phải hoàn toàn là gương mặt lạ.
Đối diện là một nữ sinh chưa từng nói chuyện với nhau nhưng Lộ Vô Khả biết tên cô ta.
Nữ sinh kia cũng nhìn cô, rõ ràng cũng biết cô.
Đúng lúc đàn chị nói với nữ sinh đó: “Doanh Doanh, nếu không em kéo thêm mấy người bạn học vũ đạo của em qua đây đi? Ở đây không sợ nhiều người, chỉ sợ không có người tài. Bình thường tụi chị chỉ học văn hóa còn các em đều học vũ đạo, so với các em chuyên nghiệp thì bọn chị nghiệp dư hơn nhiều, chắc chắc không múa tốt như các em, em coi thử có thể tìm thêm ít người đến đây không?”
Nghiêm Doanh Doanh chính là một người đẹp từ trong trứng: “Có thể ạ, bên cạnh em có nhiều người lợi hại lắm, bây giờ để em tìm mấy người qua.”
“Thật tốt quá, cảm ơn em Doanh Doanh.” Đàn chị nói lời cảm ơn.
Nghiêm Doanh Doanh nói không có gì, lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện.
Nghiêm Doanh Doanh so với lúc trước thấy ở tiệm trà sữa không thay đổi nhiều lắm, vẫn trắng gầy, ngực to chân dài, trên đầu búi tóc cao lỏng lẻo.
Bạn gái cũ Thẩm Ngật Tây không ngoại lệ ai cũng xinh đẹp.
Ở đây chắc chỉ có Nghiêm Doanh Doanh biết trước là có chuyện gì, những người khác đều không biết, đàn chị vỗ vỗ tay: “Là như vậy, hôm nay gọi mọi người tới đây là muốn thông báo với mọi người một chuyện, mọi người đều biết cái giải đặc biệt của tỉnh chứ?”
Có rất ít người học vũ đạo không biết, nếu lấy được giải thưởng này đối với người học vũ đạo mà nói có lợi rất nhiều, mặc kệ ở công việc hay là học lên sau này.
Đàn chị chính là một người rất có năng lực giao tiếp, đi chỗ nào cũng có quan hệ sâu rộng, lần này cũng không biết đi đâu tìm được cách để mọi người tranh thủ cơ hội tốt như vậy.
Đương nhiên nếu chuyện này cô ấy không lấy được bất kỳ lợi ích gì, đàn chị cũng sẽ không làm đồ ăn hại phí sức ở đây mở cuộc họp.
“Lần này lên sân khấu dưới danh nghĩa của trường, cho nên chị cũng tìm những người học vũ đạo.” Ở đây có mấy người do Nghiêm Doanh Doanh tìm đến, đàn chị thân thiện gật đầu với bọn họ.
“Khả năng bọn họ sẽ chuyên nghiệp hơn đám nghiệp dư chúng ta,” đàn chị nói, “Cho nên cuộc thi lần này chị tính để câu lạc bộ chúng ta kết hợp với chuyên ngành vũ đạo.”
Mọi người trong câu lạc bộ đều là do thích nhảy múa nên tập hợp lại, chỉ là đơn thuần thích nhảy múa nên không cần hiệu quả và lợi ích, tự nhiên đối với đề nghị của đàn chị không có dị nghị gì cả.
Một lát sau Nghiêm Doanh Doanh đẩy cửa đi vào: “Em gọi được bốn người, bọn họ sẽ nhanh chóng tới.”
“Thật sự làm phiền em rồi.” Đàn chị nhanh chóng tiếp đón cô ta ngồi xuống.
“Không phiền gì cả ạ.”
Người trong câu lạc bộ vốn dĩ không ít, lần này chuyên ngành vũ đạo cũng tới khoảng mười người, không có chuyện toàn bộ được lên sân khấu.
Quả nhiên đàn chị nói: “Cho nên lần này chúng ta tới đối chiến, một chọi một, thắng sẽ được đứng trên sân khấu.”
Có một cô gái hỏi: “Cách chơi như thế nào chị?”
“Rút thăm,” đàn chị nói, “Chờ lát nữa chị làm ít giấy bỏ vào hộp.”
Đàn chị là người có năng lực làm việc, bình thường có chuyện gì đều là giải quyết nhanh gọn lẹ, sẽ không để lại tự làm mình bực bội.
Lần này gọi tất cả mọi người tới chính là muốn giải quyết luôn một lần.
Lộ Vô Khả cũng tới đây mới biết chuyện này, nếu biết ngay từ đầu thì cô sẽ không tới đây, khiêu vũ đối với cô sớm mà nói đã không phải là một chuyện vui sướng gì.
Nhân lúc mọi người đang chuẩn bị làm nóng người, Lộ Vô Khả đi tìm đàn chị đang làm giấy, nói với chị mình không muốn tham gia.
Đàn chị vẫn luôn cảm thấy ở phương diện khiêu vũ cổ điển Trung Quốc Lộ Vô Khả rất có linh khí, mặc dù chuyên ngành của cô không phải là vũ đạo, nhưng cơ bản có thể so sánh với chuyên nghiệp, lần này chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn chính là kiểu múa cổ điển.
Nhưng khuyên cô rất nhiều lần cũng không được, đàn chị bảo cô từ từ rồi đi, ở lại xem cũng được.
Lộ Vô Khả do dự một chút rồi đồng ý.
Thi đấu không có giới hạn ca khúc, trong phạm vi kiểu múa cổ điển là được, đội thứ nhất không ngoài ý muốn nữ sinh chuyên ngành vũ đạo nhỉnh hơn một chút.
Đến đội thứ hai đàn chị hỏi có ai tự đề cử mình hay không, Nghiêm Doanh Doanh đứng ra, hỏi đàn chị: “Chị, có thể tự mình chọn người được không?”
“Được chứ,” đàn chị nói, “Nếu em muốn đấu với ai thì nói ra.”
Nghiêm Doanh Doanh nói có, nói xong nhìn về phía Lộ Vô Khả: “Lộ Vô Khả, có được không?”
Lộ Vô Khả ngồi ở góc tường không dính vào chuyện này, đột nhiên bị điểm danh, cô ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Doanh Doanh.