Hạ Sốt

Chương 44



Sau khi bà nội về nhà tinh thần bất ngờ không tệ, chỉ có điều tuổi đã lớn, không phải cứ bệnh vặt đau nhỏ ngủ một giấc sẽ hồi phục như người trẻ tuổi.

Một ngày ngắn ngủi làm vỡ hai cái ly, bà cụ ngồi ở phòng khách xem TV thở dài nói: “Cơ thể già rồi thật không dùng được mà, lấy cái ly cũng không xong.”

Lúc ấy Lộ Vô Khả đang ở trong phòng bếp vo gạo, nghe được tiếng thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất đi ra.

Cô cầm cây chổi với cái xúc rác đi qua quét dọn mảnh vỡ bên chân bà nội: “Khi con còn nhỏ cũng thường xuyên làm vỡ chén bát, mỗi lần làm vỡ bà sẽ nói một câu toái toái bình an*.”

*Toái toái bình an “碎碎平安” là nghĩa chuyển do đồng âm, nghĩa gốc “岁岁平安”. 碎 vỡ, bể… đồng âm với 岁 năm, tuổi… đọc là /suì/. Nên câu này có thể hiểu là mọi năm đều sẽ luôn bình an, hạnh phúc,… hoặc hiểu theo kiểu cái cũ không qua cái mới sẽ không đến. Chủ nhà đã tra và hiểu theo thế này nếu bạn đọc nào hiểu biết rõ hơn hay là thấy giải thích này bị sai sót thì hãy cmt lại để nhà chỉnh sửa nhé, cảm ơn rất nhiều ạ.

Ký ức con người có thể không nhớ rõ những chuyện trong một hai năm gần đây, càng đừng nói những chuyện cũ từ mười mấy hai mươi năm trước. Lời Lộ Vô Khả nói một chút ấn tượng bà cụ cũng không có, ở đằng kia suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, đơn giản thở dài không nghĩ nữa, người già rồi không thể không chịu thua.

Bà tiếp lời cháu gái: “Bà nội hôm nay làm vỡ ly hai lần, vậy là vui mừng gấp bội?”

Lộ Vô Khả nói đúng ạ.

Bà cụ bị cô chọc cười không ngừng: “Lớn rồi mà sao vẫn như con nít thế.”

Lộ Vô Khả không nói gì, cô muốn đem mảnh vỡ vứt đi, đi chưa được mấy bước đã bị bà nội gọi lại.

Lộ Vô Khả quay đầu lại: “Sao vậy bà nội?”

Bà cụ nói: “Đi mua ít vỏ sủi cảo, bây giờ nhồi bột không kịp, tối nay bà nội gói cho con mấy cái sủi cảo ăn, đêm giao thừa trong nhà cũng phải có thứ mình tự làm phải không.”

Kỳ thật bây giờ không chỉ làm nhân không kịp, mà cơ thể bà cụ cũng là một vấn đề chứ đùng nói là nhồi bột.

Lộ Vô Khả nghĩ nghĩ một chút không cự tuyệt bà nội: “Dạ vâng.”

Cô chuẩn bị xong định đi ra cửa bà nội ở phía sau kêu: “Mặc nhiều vào chút, bên ngoài lạnh hơn nhiều so với trong nhà.”

Tuyết rơi đầy hai bên đường xi-măng, thực ra đêm giao thừa rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, càng đừng nói bán vỏ sủi cảo, nhưng mới nãy ở trên nhà Lộ Vô Khả vẫn không nỡ dập tắt sự cao hứng của bà cụ.

Sau khi đi qua hai cửa tiệm đều là tay không về, giờ này mọi người đã về nhà chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.

Trên đường trở về Lộ Vô Khả thấy cửa tiệm của thím Trương dưới lầu còn mở he hé, phỏng chừng là có người tới tiệm lấy gì đó, cô mang theo tâm lý thử vận may đi tìm thím Trương.

Đúng là không được may mắn cho lắm, trong tiệm thím Trương không còn vỏ sủi cảo, nhưng bột mì thì còn rất nhiều.

Lộ Vô Khả không biết nấu ăn, càng đừng nói là nhồi bột, nhưng không hề do dự cô vẫn mua bột mì.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Trên đường về nhà gió thổi phả vào mặt đau rát, đến chỗ hành lang cô nhận được tin nhắn của Thẩm Ngật Tây.

Buổi sáng Thẩm Ngật Tây lên máy bay về thủ đô, đại học cho nghỉ sớm, nhưng Thẩm Ngật Tây kéo dài tới giao thừa hôm nay mới trở về.

Ngày hôm qua đưa bà nội từ bệnh viện về nhà, buổi tối Lộ Vô Khả cần phải chăm sóc, sẽ không như thường ngày lui tới ngủ ở chỗ Thẩm Ngật Tây.

Hai người bên nhau lâu, nhiều người đối với chuyện này rất là ngạc nhiên, ngày hôm qua A Thích còn nói trên diễn đàn trường học đang bình luận “căn nhà” hai người họ đều thành cao tầng rồi. Do diễn đàn trường học là nặc danh, đằng sau những bình luận đó là quỷ hay là người cũng không ai biết, có tầng màu sắc tự vệ này, cái gì mọi người cũng dám nói ra.

Thẩm Ngật Tây hỏi cô đang làm gì.

Lộ Vô Khả đứng ở đầu hành lang, cầm di động trả lời anh.

[ Thẩm Ngật Tây, anh hỏi câu chán thật. ]

Chắc là Thẩm Ngật Tây đang cầm di động chơi, rất nhanh di động cô lại rung lên.

Lộ Vô Khả đứng bên cạnh cầu thang cầm di động xem.

[ Hỏi chuyện kia em chịu không? ]

Chỉ xem những lời này Lộ Vô Khả cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cợt nhả của người nọ.

Cô đi lên tầng 3, mở cửa ra đi vào nhà, không cẩn thận bấm vào tin nhắn thoại Thẩm Ngật Tây gửi đến.

“Muốn làm em.”

Giọng nói xen lẫn tiếng cười của người con trai từ ống nghe phát ra.

Bà nội còn đang ngồi ở phòng khách xem TV, Lộ Vô Khả theo bản năng che ống nghe lại.

Cũng may trong nhà TV mở rất lớn tiếng, bà nội giống như không có nghe thấy, coi tiểu phẩm trong TV cười vui vẻ.

Đến khi đóng cửa lại bà nội mới nhìn qua, mặt mày cười đến nếp nhăn cũng cong cong.

“Đã về rồi à?”

Mới nãy Lộ Vô Khả mua bột mì ở chỗ thím Trương cố ý bảo thím ấy bỏ vào bao đen, nếu để bà nội biết cô mua là bột mì, đoán chừng sẽ không làm được sủi cảo.

Bà cụ là người cố chấp, sẽ cảm thấy cháu gái mua bột mì đến là để dỗ bà, chờ lát nữa lại muốn nháo lên.

Bà nội hỏi cô: “Có mua được vỏ sủi cảo không?”

Lộ Vô Khả gật gật đầu: “Mua được ạ.”

Lại tìm cớ đi phòng bếp: “Con đi vào bếp lấy thịt với hành để bà làm nhân.”

Nói xong xách bao đồ trốn vào trong bếp.

Sau khi nói chuyện với bà nội một lúc Thẩm Ngật Tây lại nhắn tin đến cho cô, chỉ biết nói mấy lời bậy bạ, con gái nghe thấy mấy lời đó sẽ đỏ cả tai.

Lộ Vô Khả nói với anh.

[ Lời mới nãy của anh bị bà nội em nghe được kìa. ]

Thẩm Ngật Tây như cũ gửi tin nhắn thoại qua, giọng điệu nghe thấy rất là thoải mái, mang theo tiếng cười rời rạc, rõ là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

“Vậy phải làm sao đây, sau này bà nội sẽ không chịu gả cháu gái mình cho anh chứ?”

Đầu ngón tay Lộ Vô Khả khựng lại, nghe câu nói kia sửng sốt một lát.

Giọng nói Thẩm Ngật Tây lại phát ra: “Đúng là tiện nghi cho anh.”

Nhặt được bảo bối.

Lộ Vô Khả giả bộ thoải mái, trả lời anh, đúng thế.

Thẩm Ngật Tây gọi điện thoại tới.

Lộ Vô Khả đi đến bên cửa sổ ấn nghe, mới vừa nhận máy Thẩm Ngật Tây bên kia liền nói: “Em được lắm, còn biết dối người.”

“Bà nội em nghe được em còn có thể ở đây nói chuyện với anh à? Đoán là di động bị tịch thu cháu gái ngoan bị nhốt vào phòng đi.”

Lộ Vô Khả nghĩ nghĩ, còn học cao trung thì đúng là bà nội sẽ làm như vậy, có thể cô còn nghe mắng suốt mười ngày nửa tháng.

Lộ Vô Khả nhớ đến bột mì trên bếp: “Thẩm Ngật Tây, em còn phải đi nhồi bột.”

Không chờ Thẩm Ngật Tây hỏi, cô đã nói: “Bà nội em muốn làm sủi cảo, nhưng mà không mua được vỏ sủi cảo.”

“Cho nên em tự mua bột mì làm?”

Ngoài cửa sổ Lộ Vô Khả nhìn mấy câu đối xuân có thể thấy khắp nơi trên đường phố, nghe loáng thoáng nhà nào đang mở ca khúc năm mới, cô nói: “Em không biết em có làm được không.”

Thẩm Ngật Tây bị cô chọc cười: “Vậy em còn mua làm gì?”

Lộ Vô Khả bĩu môi: “Nếu em làm thất bại, toàn bộ vỏ sủi cảo nấu cho anh ăn.”

“Muốn mưu sát chồng à?” Thẩm Ngật Tây cười nói.

Lộ Vô Khả nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”

Cô đùa giỡn lại: “Em mặc kệ, anh nhất định phải ăn hết.”

“Được,” Thẩm Ngật Tây nói, “Chỉ cần là em làm, ông đây ăn sạch chén cho em xem.”

Lộ Vô Khả hơi cong khóe môi cười cười.

“Anh còn muốn ăn cái gì không?”

“Sao, còn muốn làm đầu bếp à?” Thẩm Ngật Tây nói cô.

“Em có thể học, tối hôm qua em học đã làm được cơm chiên trứng.”

Hoá ra là làm cơm cho bà nội làm đến thích thú, còn bắt anh tới làm chuột bạch.

Cô bướng bỉnh hỏi lại: “Anh muốn ăn cái gì nào?”

Thẩm Ngật Tây người này chỉ đứng đắn được ba giây: “Muốn ăn em đó.”

Ngón tay Lộ Vô Khả vẽ lên cửa sổ, im lặng vài giây: “Anh lại không đến.”

Thẩm Ngật Tây ở đầu kia yên lặng một hồi, nở nụ cười: “Lộ Vô Khả, em ỷ vào bây giờ anh cách em vạn dặm đúng không.”

Lộ Vô Khả có chút buồn cười.

Bà nội ở bên ngoài kêu cô, hỏi cô sao lấy đồ lâu vậy.

Lộ Vô Khả hướng ra bên ngoài trả lời dạ, ra liền.

Tiếng bà nội lớn Thẩm Ngật Tây bên kia điện thoại cũng nghe được: “Không tệ, giọng bà nội nghe rất khỏe.”

Lộ Vô Khả phải đi ra ngoài: “Cúp nhé.”

“Ừ.”

Hai giây sau Thẩm Ngật Tây hỏi cô: “Sao còn chưa cúp, lưu luyến anh à?”

Cái miệng thiếu đánh này, giây tiếp theo bị Lộ Vô Khả cúp điện thoại không thương tiếc.

Sau khi cúp điện thoại Lộ Vô Khả mở tủ lạnh lấy thịt và gia vị, đem ra phòng khách đưa cho bà nội.

Bà nội thấy cô ở bên trong nửa ngày mà hành lá cũng chưa cắt, lẩm bẩm: “Ở bên trong ngốc lâu như vậy làm cái gì đấy, đi cắt hành đi.”

Lộ Vô Khả dạ một tiếng, vào bếp cắt hành lá.

Sau khi đưa hành lá cho bà nội, Lộ Vô Khả làm theo hướng dẫn trên mạng, rõ ràng một bước cũng không thiếu, cũng không biết tại sao bột mì làm ra không được như mong muốn, nhão nhão dính dính trên tay.

Lộ Vô Khả trải từng miếng tròn tròn sau khi cán đợi khô một lát, bà nội ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách làm nhân xong kêu cô đem vỏ sủi cảo ra.

Lộ Vô Khả mặt không đổi sắc đem ra, nhưng dù sao bà nội đã làm sủi cảo ít nhất 50 năm, vỏ sủi cảo này bà sờ một cái liền biết không ổn.

Bà nội cũng không hỏi có phải cô làm hay không, chỉ nói: “Muội Muội, mua sai bột mì rồi.”

Lộ Vô Khả vẫn luôn đứng bên cạnh cũng không giả bộ, hỏi: “Đây không phải là bột mì ạ?”

“Phải, nó cũng là bột mì, nhưng bột mì có nhiều loại, chúng ta bình thường làm vỏ sủi cảo đều hay dùng bột mì có hàm lượng gluten cao, vỏ khó rách, nhai cũng rất dai.”

Bà nội ấn ấn vỏ sủi cảo mềm oặt trong tay: “Sau đó đem vỏ sủi cảo bỏ vào trong nước sôi luộc thật chín.”

Cuối cùng vẫn không làm được sủi cảo, Lộ Vô Khả và bà nội ăn bữa cơm đoàn viên không có sủi sảo.

Bữa cơm đoàn viên nhà người khác vô cùng náo nhiệt ồn ào, nhà cô thực quạnh quẽ, chỉ có một già một trẻ.

Lộ Trí Viễn không về nhà, chưa từng bước chân vào nhà kể từ khi rời đồn cảnh sát lần trước, quay về chỗ bán hàng đa cấp đó.

Bà cụ tỉnh lại sau khi bị xuất huyết não cũng không hỏi đến đứa con trai này.

Trước đây mỗi tối giao thừa bà nội đều sẽ xem Xuân Vãn trên TV, cắn hạt dưa xem tiểu phẩm cười cả một đêm.

Nhưng năm nay rõ ràng cơ thể chịu không nổi nữa, cơm nước xong mới còn sớm đã bảo Lộ Vô Khả đỡ bà về phòng nằm.

Bác sĩ dặn dò trước khi ngủ cho bà cụ uống thuốc, Lộ Vô Khả đỡ bà nội nằm xuống giường, đứng dậy đi lấy thuốc với nước.

Kết quả mới đứng dậy được một nửa đã bị bà nội nắm lấy tay.

“Bà nội còn chưa có ngủ đâu, chuyện uống thuốc không quan trọng, nói chuyện với bà nội một lát.”

Lộ Vô Khả nhìn bà nội, một lần nữa ngồi trở lại trên giường.

Bà nội làm lụng vất vả cả đời bàn tay thô ráp, sờ sờ mu bàn tay cô, nói chuyện với cô.

“Bà nội ở bệnh viện một hai tháng đã tiêu hết tiền tiết kiệm của con đi.”

Lộ Vô Khả nhìn về phía bà nội.

Bà nội dáng vẻ đắc ý: “Đừng tưởng rằng bà nội không biết con từ lúc cao trung vẫn luôn đi làm thêm dành dụm tiền.”

Lộ Vô Khả im lặng một lát, nói: “Không tiêu hết đâu ạ, trong thẻ còn tiền mà.”

Bà nội nghe cô nói vậy không lên tiếng, sờ sờ dưới gối đầu lấy ra một thứ.

Lộ Vô Khả còn chưa thấy rõ là cái gì, bà nội đã nhét thẻ ngân hàng vào tay cô.

“Đây là bà nội với mẹ để dành tiền cho con, năm đó bệnh mẹ con không thể chữa trị khỏi, nên tiền tiết kiệm bà nội vẫn luôn giữ cho con, còn có mấy năm nay mặc dù không liên tục nhưng bà nội cũng để lại cho con một ít tiền, bà nội không có ngốc, để tiền trong ngăn kéo cho bố con trộm mất.”

Tấm thẻ ngân hàng trong tay Lộ Vô Khả lạnh lẽo.

“Vốn dĩ,” bà nội vuốt tay cô, “Số tiền này là để con vào đại học dùng, nhưng lúc tốt nghiệp cấp ba con cứng đầu như trâu, tỉnh khác có đại học tốt hơn không đi, lại muốn học đại học Lan Giang.”

“Con đừng cho rằng bà nội không biết cái đầu nhỏ của con đang nghĩ gì, còn không phải là vì bộ xương già này của ta sao.”

Lộ Vô Khả im lặng.

“Nhưng mà con à, tương lai là của chính con, bà nội không thể cùng con đi lâu được. Khoảng thời gian trước bà nội có nghe thấy con nói chuyện điện thoại với giáo viên trong phòng.”

Là cuộc điện thoại gì, trong lòng Lộ Vô Khả biết rõ.

Bà nội nói: “Đi đi, đã có cơ hội trao đổi sinh viên tốt như vậy, đi để trải việc đời, tiền này đủ cho con học một năm ở nước ngoài đó.”

Thật lâu sau, Lộ Vô Khả rốt cuộc cũng mở miệng.

“Bà nội, con không đi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.