Vu Hi Nhi và Chung Lí hợp lại không bao lâu lại chia tay.
Bởi vì người nhà anh tìm Vu Hi Nhi muốn tiền, cô cho.
Hai người bởi vậy lại cãi nhau, đều là lặp đi lặp lại vấn đề này, thời niên thiếu kết nối cảm tình không liên quan đến củi gạo dầu muối, gặp phải hiện thực không chịu nổi một kích, Vu Hi Nhi nói Chung Lí lòng tự trọng mạnh, lấy chút tiền của cô thì có làm sao, cô với anh là bạn bè nam nữ, cô nguyện ý lấy tiền ra không phải anh ép cô, vì sao cứ vì chuyện này mà phát cáu.
Chung Lí không có chửi ầm lên, cũng không có quá mức tranh chấp với cô, chỉ nói hai chữ chia tay.
Đây là lần đầu tiên Chung Lí nói chia tay Vu Hi Nhi, trước kia mặc kệ Vu Hi Nhi ầm ĩ như thế nào anh đều sẽ không nói hai chữ với cô. Cho dù là lần trước ở ngõ nhỏ sau quán bar đó, Chung Lí cũng là ép cô nói chia tay trước, cho dù phương pháp ngu ngốc này với tự mình nói chia tay cũng không khá hơn chút nào.
Vu Hi Nhi nghe thấy Chung Lí nói chia tay ngoài ý muốn bình tĩnh, cô nhìn đôi mắt anh, lên tiếng: “Chắc chắn không?”
Chung Lí lúc ấy ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, khuỷu tay để trên đầu gối, chống cằm, anh không nói chuyện.
Tính tình Vu Hi Nhi không phải kiểu do dự không quyết đoán, lần này cô làm hòa với anh vì biết anh là bởi vì có chuyện khó xử mới chia tay, cho nên tự nhiên làm hòa.
Nhưng hiện tại Chung Lí quyết tâm muốn chia tay, đơn giản là vì chuyện tiền. Dựa vào tính tình cô, sao có thể mặt nóng đi dán mông lạnh, Vu Hi Nhi không hề trốn tránh, nhìn thẳng đôi mắt anh, muốn anh trả lời một lần cuối cùng.
“Chung Lí, anh có chắc chắn không?”
“Lần này nếu chia tay, hai chúng ta về sau đừng nghĩ nói chuyện gì nữa.”
Cũng không có khả năng có cơ hội làm hòa nữa.
Ở bên nhau bảy năm coi như như vứt.
Chung Lí trầm mặc thật lâu.
Vu Hi Nhi không thúc giục, cũng không hỏi lại.
Qua một lát, anh mở miệng: “Chắc chắn.”
Một chữ, rơi xuống trần ai.
Vu Hi Nhi gật đầu, đứng dậy khỏi ghế, ghế chân trên mặt đất phát ra một tiếng xoẹt, cô xách túi trên bàn, không nhìn Chung Lí một cái nào nữa, rời đi nơi này.
Nhiều năm như vậy, Chung Lí người này giống như đã sớm lớn lên trong thân thể mình, đột nhiên bị cưỡng ép lôi ra khỏi thân thể, cô ít nhiều có chút không thích ứng được, nhưng không đặc biệt khổ sở, chỉ là cảm thấy có chút trống rỗng.
Cô đứng dưới mái nhà thuê của Chung Lí nơi đã từng tới rất nhiều lần, nhất thời không biết kế tiếp mình muốn làm gì, muốn đi đâu.
Vẫn là một cuộc điện thoại ba cô gọi tới lôi thần trí cô trở lại thế giới khói lửa bận rộn này, ba Vu Hi Nhi một tháng trước đã đi công tác ở nước ngoài về, nguyên bản cô cho rằng ba cô là đi ra ngoài chịu khổ, kết quả người này về bụng bia còn to hơn, sinh hoạt ở nước ngoài quá dễ chịu.
Cô đoán ba cô kêu cô về cùng nhau ăn cơm, nhận máy quả nhiên là vậy, lúc này Vu Hi Nhi vừa mới kết thúc xong với Chung Lí, nhất thời cũng không biết đi đâu, liền kêu xe về nhà.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
– ———
Cũng nhờ bữa cơm này Vu Hi Nhi từ chỗ ba cô biết được chuyện Hứa Tri Ý đã xuất ngoại, ba cô thấy vẻ mặt không hiểu rõ của cô liền biết cô hoàn toàn không biết chuyện này.
“Hứa Tri Ý không nói với con?”
Vu Hi Nhi tiếp tục ăn, Hứa Tri Ý không nói với cô, hai người từ ngày cô làm hòa với Chung Lí đã không liên lạc gì, cô không đến nhà anh nữa, lúc ấy vừa lúc ba cô trở về, anh cũng không lại quản cô.
Hai người cũng liền như vậy cắt đứt liên hệ.
Vu Hi Nhi đối với mấy chuyện quan hệ giữa nam nữ mũi thính như chó, sao có thể không ngửi ra Hứa Tri Ý có ý với cô, chẳng qua Hứa Tri Ý người này có thể nhẫn nhịn, cũng biết che dấu, lúc trước căn bản cô không phát hiện, vẫn là vì buổi tối hôm đó anh uống chút rượu lộ tẩy, cô mới biết được.
Từ lần đó trong lòng hai người đều biết rõ ràng, nhưng không ai phá vỡ.
Lúc này Hứa Tri Ý xuất ngoại cũng không nói với Vu Hi Nhi, nếu bây giờ quan hệ bọn họ cãi nhau mỗi ngày như trước kia, chắc chắn Vu Hi Nhi sẽ gọi điện nói Hứa Tri Ý không trượng nghĩa, cư nhiên xuất ngoại cũng không nói cô một tiếng.
Nhưng hiện tại thấy sao cũng không thích hợp.
Vu Hi Nhi cắt bò bít tết, bỏ một miếng vào miệng, đôi mắt liếc về phía ba cô.
“Không phải năm trước Hứa Tri Ý mới từ nước ngoài trở về, sao lại ra nước ngoài nữa? Lúc này mới mấy năm, một năm chuyển ba trường học?”
“Con cho rằng Hứa Tri Ý chỉ là giáo viên?” Ba cô cầm rượu vang đỏ uống một ngụm, lại buông xuống, “Cậu ấy không chỉ dạy học, còn làm nghiên cứu.”
Vu Hi Nhi nói: “Văn học thứ này còn phải làm nghiên cứu?”
“Vậy con cho rằng hiện tại con học mấy tri thức đó là do ai làm ra.”
“Dù sao không phải Hứa Tri Ý, con không bắt anh ta dạy.”
Anh không phải là giáo viên của cô.
Lời cô nói ba cô nghe tai này ra tai kia, như là chưa khoe khoang Hứa Tri Ý đủ, lại tiếp tục khen: “Hứa Tri Ý người này thật là chạm tay là bỏng, ít nhiều trường học muốn tranh cậu ta, lần trước đi trường con kết thúc giữa chừng, cho tiền lương cao hơn, nhưng Hứa Tri Ý người trẻ tuổi này cũng không phải thấy tiền sáng mắt, giống như cái gì, sách giáo khoa các con dùng từ gì hình dung ấy?”
Vu Hi Nhi cảm thấy mình điên mới ở đây nói chuyện tào lao với ba nửa ngày, cô thực vô ngữ: “Trúc.”
“Ai, đúng đúng đúng, chính là nó.”
Ba mẹ Vu Hi Nhi đều là thương nhân, ba cô không có văn hóa gì, chỉ có bằng cấp hai, mẹ cô mới là người được học hành đàng hoàng.
Cô lại lòng vòng hỏi ba: “Lần này Hứa giáo sư đi bao lâu?”
“Cái này ta không biết, cậu ta muốn ở bên đó sống thư thái đời này cũng có khả năng,” nói đến một nửa lại cảm thấy con gái thật phí sức, “Sao con không tự đi hỏi chút là được, hai người không phải không có số điện thoại.”
Đúng lúc Vu Hi Nhi ăn xong rồi, lười nói tiếp với ba cô, đẩy ghế ra đứng dậy lên lầu: “Lão Vu con hoài nghi hiện tại ngài có thể kiếm nhiều tiền như vậy toàn dựa vào vận khí.”
Ba cô ở phía sau kêu: “Không phải, con nhóc này nói chuyện đừng có nói một nửa như vậy chứ, con hứng thú với cậu ấy?”
Vu Hi Nhi ngay cả giải thích cũng lười nói.
Giây tiếp theo ngữ khí ba cô trở nên thật cẩn thận không ít: “Con chia tay với thằng nhóc họ Chung kia rồi?”
Bước chân Vu Hi Nhi ngập ngừng rất nhỏ.
Con gái cấp hai liền yêu sớm ở chỗ ba mẹ đã sớm không phải bí mật, thậm chí còn nói trước khi giáo viên gọi về khiếu nại học sinh yêu sớm, bởi vì chuyện này Vu Hi Nhi tự mình nói với bọn họ, nói cô thích một đứa con trai trường cách vách, tên là Chung Lí, dáng vẻ khá đẹp trai, chơi đàn ghi-ta cực kì hay, mấy chuyện này cô đều nói hết với ba mẹ, còn nói muốn mang Chung Lí về cho bọn họ nhìn.
Vu Hi Nhi như vậy không thoát khỏi liên quan đến gia đình, gia đình dạng gì sẽ nuôi dưỡng ra con cái dạng đó, người khác thì sợ bị bắt vì yêu sớm, cô thì trực tiếp đến trước cha mẹ, bởi vì cô biết ba mẹ sẽ không làm gì cô, thậm chí khả năng ba cô sẽ duy trì cô.
Lão Vu đúng là không sai biệt lắm kiểu này, tuy rằng không thể nói là duy trì, nhưng cũng tính dung túng, liền thái độ con nít chơi đùa không ảnh hưởng tới học tập là được. Nhưng mẹ cô thì không như vậy, tuy rằng không nổi trận lôi đình hay nói lời nghiêm khắc, nhưng thái độ rất kiên định, không hỏi đến một câu. Mẹ Vu là nữ cường nhân, như vậy ở chỗ bà chính là ý phản đối, không phải hiện ra giai đoạn phản đối, mà là ý tứ rõ ràng bọn họ không có khả năng về sau, tình cảm này căn bản không cần bà lao lực chia rẽ.
Hiện tại như ý bà, cô và Chung Lí hoàn toàn tan rã.
Ngay cả lão Vu cũng biết cô thích Chung Lí bao nhiêu, đầu Vu Hi Nhi cũng chưa quay lại, lại tiếp tục đi lên lầu: “Chia tay rồi.”
Lần này chia tay đả kích tới Vu Hi Nhi nói không quá lớn, nguyên nhân có thể là do lần trước đã hòa hoãn bớt.
Lão Vu thở dài, nghe ông nói tiếp hình như là đối hai người bọn họ chia tay không nhiều ngoài ý muốn, ông không muốn nói chuyện này nữa, lảng sang chuyện khác: “Vậy con cũng đừng đánh chủ ý lên Hứa Tri Ý, con muốn thì nói ba tìm người khác cho.”
Cha mẹ nhọc lòng chuyện tình yêu của con gái, Vu Hi Nhi vội vàng đem ý tưởng dắt tơ hồng của lão Vu xoá sạch.
“Đừng, con gái ngài hiện tại đang hãm sâu trong vũng bùn thất tình không ra được, ít nhất cũng phải một hai năm nữa, ngài đừng ghép loạn xạ, ngài tự lo cho chính mình đi.”
Nói xong cô liền lên lầu.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
– ———
Vu Hi Nhi cũng không nghĩ tới bữa cơm chiều này bữa là bữa cơm cuối cùng mà lão Vu nói chuyện với cô nhiều nhất.
Lão Vu sau khi đi công tác ở nước ngoài về ông cũng không rảnh rỗi, công ty vội trước vội sau, có đôi khi Vu Hi Nhi muốn thấy ông ở nhà cũng khó.
Phu thê sinh hoạt lâu rồi chỉ biết càng ngày càng giống đối phương, lão Vu với mẹ cô cũng vậy, sắp dọn nhà đến công ty luôn rồi.
Vốn dĩ thân thể lão Vu không khỏe mạnh, hút thuốc nhiều, sau này bụng bia trên bàn tiệc càng rót càng lớn, mỗi ngày lại gánh vác công tác quá mức, rốt cuộc ở một đêm lặng yên ba năm sau không một tiếng động ngã xuống bàn làm việc.
Đối với Vu Hi Nhi mà nói không thể nghi ngờ là một tòa núi lớn đổ xuống.
Lão Vu người này bình thường ở trước mặt cô không hề có dáng vẻ người lớn chút nào, nhưng là người cưng chiều Vu Hi Nhi từ nhỏ nhất, muốn váy công chúa liền mua, muốn búp bê cũng mua, chỉ cần là con gái muốn, ông không nói hai lời liền cho, trở về còn phải ôm đùa một trận.
Như vậy một lão Vu liền biến mất khỏi sinh hoạt Vu Hi Nhi.
Lễ tang của ba trời đổ mưa, tiếng mưa rơi bên tai tí tách, Vu Hi Nhi một giọt nước mắt cũng chưa rơi.
Bạn bè thân thích đều tới, một đám nắm tay cô, nói ít câu an ủi.
Mẹ cô cũng tới, xinh đẹp như trước đây, trước khi bà rời đi trước để lại cho cô một câu, bảo cô từ ngày mai dọn đến bên chỗ bà.
Đám người tán loạn dưới mưa, dần dần biến mất sau mảnh sương mù.
Vu Hi Nhi không đi, cầm dù đen ngồi xuống trước bia mộ ba cô.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, đập vào mặt dù của cô, tây trang đen trên người toàn là nước.
Trên mặt Vu Hi Nhi bị bắn nước mưa, duy độc không có nước mắt.
Cô nói, lão Vu, chờ bảy tám chục năm sau cô đi xuống uống rượu với ông.
Nhưng cô nói xong cũng không đi, thẳng đến bên người truyền đến tiếng mưa rơi trên chiếc dù khác, một đôi giày da ngừng bên cạnh cô.
Dường như là do dầm mưa, Vu Hi Nhi chậm chạp rất nhiều, chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
Xuyên qua mái dù, cô thấy được gương mặt Hứa Tri Ý đã hai năm không gặp. . Ngôn Tình Sắc
Cách mưa bụi, ngũ quan anh mông lung trắng nõn.
Vẫn là vẻ nhã nhặn ôn nhu như trước kia.
Hứa Tri Ý nói với cô đã lâu không gặp.
Vu Hi Nhi và anh nhìn nhau trong chốc lát, gật đầu, đứng dậy để lại vị trí trước bia cho anh.
Hứa Tri Ý mang theo hoa cúc trắng, khom lưng với bia mộ rồi đặt hoa xuống trước bia.
Nơi đó đã để rất nhiều hoa, dưới mưa to yếu đuối mong manh, cánh hoa liều mạng run lên.
Mỗi người đều tới lại đi.
Vu Hi Nhi bỗng nhiên cảm thấy thực lạnh, mưa xuyên thấu qua quần áo thấm vào làn da.
Vốn cô cho rằng Hứa Tri Ý giống những người khác cáo biệt xong liền đi, nào biết Hứa Tri Ý lại đây, hỏi cô muốn cùng nhau đi không.
Ở đây đúng là không có chuyện gì cần đợi, mà người thông minh đều có thể đuổi kịp bước chân người thông minh, Vu Hi Nhi cũng như anh, thay một tư thái bạn cũ cùng hàn huyên.
Mọi người đều đem chuyện đó lật qua.
Hai người cùng nhau đi ra nghĩa trang, Hứa Tri Ý vẫn săn sóc như trước đây, đưa cô về nhà thay quần áo rồi mới mang cô ra ngoài ăn cơm.
Đoạn thời gian đó bọn họ lại bắt đầu thường xuyên liên lạc, khi đó Vu Hi Nhi sớm thành người mẫu, bởi vì do ba cô qua đời, hơn nữa lúc ấy hành trình không bận rộn công ty cho nghỉ ngơi, Vu Hi Nhi nhàn rỗi không có việc gì, Hứa Tri Ý lại vừa lúc ở quốc nội, hai người liền thường xuyên ăn cơm cùng nhau.
Hứa Tri Ý vẫn là dáng vẻ già dặn, Vu Hi Nhi hoài nghi mấy năm nay có phải anh chưa từng mọc một hạt mụn nào.
Cô nói với Hứa Tri Ý ẩm thực của anh có thể làm cô từ Phật Tổ biến thành Lôi Công tại chỗ.
Hứa Tri Ý còn nói cô ấu trĩ, nói chuyện vẫn như trước đây.
Vu Hi Nhi ném cho anh cái xem thường.
Nhưng cuộc sống cũng sẽ đi vào quá khứ, Hứa Tri Ý không có khả năng lưu tại quốc nội lâu dài, Vu Hi Nhi cũng không có khả năng không đi làm.
Nhưng lần này Hứa Tri Ý xuất ngoại nhanh một chút, mấy ngày nữa cùng Thẩm Ngật Tây tham gia thi đấu sức kéo nên rất nhanh liền trở về. Vu Hi Nhi chính là tính tình đại tiểu thư, trước mặt người khác cô cao hứng liền cười to, mất hứng liền xụ mặt, ngày đó cô liền xụ mặt với Hứa Tri Ý, cơm cũng không ăn chỉ uống rượu, làm Hứa Tri Ý dở khóc dở cười, nhưng không ngăn cản cô.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Ý không ngăn cô uống rượu, ba năm trước đây bởi vì chia tay với Chung Lí mỗi ngày đều uống say không biết gì, anh đều nghiêm khắc trách móc nặng nề, duy độc lần này.
Vu Hi Nhi hoài nghi Hứa Tri Ý cố ý.
Thẳng đến buổi tối ý loạn tình mê hai người lăn lên giường, rốt cuộc Vu Hi Nhi cũng xác định là Hứa Tri Ý cố ý.
Anh đứng đó chờ cô, chậm rãi ăn cô sạch sẽ.
Có thể lên được giường là bởi vì Hứa Tri Ý đưa Vu Hi Nhi về nhà, cô hôn anh.
Hứa Tri Ý lão nam nhân này, Vu Hi Nhi không thể không thừa nhận đúng là cô có ý với anh.
Đổi lại bất luận phụ nữ độc thân nào ở bên cạnh người như Hứa Tri Ý, đều rất khó không có ý với anh.
Hứa Tri Ý thân sĩ nho nhã, đối đãi với phụ nữ văn nhã tôn trọng, rồi lại không vượt quá giới hạn, nhưng lúc anh có ý với một cô gái nào, những cử chỉ lễ phép đó sẽ ẩn ẩn lộ ra dục vọng chiếm hữu.
Loại cảm giác đối lập đó va chạm vào nhau, chính là hấp dẫn hủy thiên diệt địa.
Tối ngày đó nói là Vu Hi Nhi chủ động, không bằng nói là Hứa Tri Ý dẫn đường.
Anh ở trên giường cẩn thận tỉ mỉ, rồi lại cơ hồ muốn đem xương cốt người ta đều ăn vào.
Dùng từ mà hiện tại mấy cô gái hay nói.
Chính là văn nhã bại hoại.
Anh tra tấn cô cả người đều phải tan chảy rời rạc mất.
Hôm sau giọng cô đều khàn, lúc cô tỉnh lại Hứa Tri Ý đã dậy, quần áo chỉnh tề ngồi ở bàn tròn một bên xử lí công việc.
Hoàn toàn không nhìn ra anh là người tối hôm qua ở trên giường liều mạng chơi xấu.
Vu Hi Nhi cũng không phải là người dễ bị khống chế, cô trực tiếp để chân trần xuống giường, mặt đối mặt ngồi lên đùi anh.
Hứa Tri Ý nhìn cô một cái.
Vu Hi Nhi nhìn anh, ngồi xuống.
Người đã đến trong tay mình, sao có thể buông tha.
Hai ngày đó là thời gian mà hai người không hề gánh nặng nhất, sướng xong rồi ngủ, ngủ xong rồi lại sướng.
Cho đến khi sự cố ở đường đua xảy ra vài ngày sau, hoàn toàn phá tan cục diện mà Hứa Tri Ý thiết lập cho Vu Hi Nhi.