Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?

Chương 62



“Cha em nghiêm khắc một cách bất ngờ đấy, đến nỗi ta cũng không kìm được sự ngạc nhiên.” Izek cuối cùng cũng cất lời, chậm rãi thì thầm.

Tôi rúm người lại trước giọng nói mỉa mai lạnh lùng của anh.

“Cha không hay như vậy, nhưng do em vướng phải một tai nạn tồi tệ. Thật xấu hổ…”

“Sao em lại khóc?”

“D – Dạ?”

“Sao em lại khóc?”

Ngài đang chế nhạo em phải không? Em đâu có khóc. Là em sợ đến rớt nước mắt đó đồ quái vật máu lạnh!

“Woo, em không cố ý… Em xin lỗi, là em sợ quá, em sợ ngài sẽ thất vọng về em…”

Anh tóm lấy tay tôi ngay khi tôi định đưa lên lau những giọt lệ trên mặt, Mắt tôi mở to còn chân thì mềm nhũn.

Izek đẩy cả hai tay của tôi lên trên đầu. Anh ấy giữ nguyên tư thế này trong khoảng thời gian dài mà không nói lời nào.

Tôi cứ thẫn thờ nhìn đăm đăm vào mái tóc bạch kim rối bù và ướt đẫm trước mặt, 50.000 suy nghĩ chạy vùn vụt qua đầu tôi.

Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên nói với tôi. “Mọi người sẽ nghĩ rằng ta lại làm vậy.”

“…”

“Ta sẽ không hé răng nửa lời cho đến khi con thằn lằn đó truy đuổi ta.”

Ngài đang nói gì vậy, Dragon Slayer?

(Chel: Tôi cũng không hiểu ông nói gì cả 🙂 đúng là nam chính lạnh lùng luôn nói những câu tối nghĩa đi thẳng vào lòng đất mà.)

Gò má đẫm nước của tôi được nâng nhẹ lên bằng một bàn tay thô ráp.

“Ta không biết phải cư xử ra sao khi thấy một người con gái đang khóc. Và…”

“…”

“Mỗi khi em như này, ta…”

Hai hàm răng nghiến chặt, đôi mắt rung lên vì thứ cảm xúc kì lạ.

Một cái nhìn hoàn toàn hỗn loạn, như thể anh đang kìm nén những tức giận, đau đớn và đắng chát.

Tôi bối rối và cảm thấy có lỗi với anh.

“Ta luôn ước rằng người chồng của em sẽ là một người đàn ông khôn khéo hơn ta, nhưng giờ ta không thể làm gì khác.”

Tôi lặng đi.

Cách anh chạm vào hai gò má tôi thật nhẹ nhàng.

Tay anh thô ráp với những vết chai gồ ghề, nhưng cảm giác không tệ chút nào.

“Ta nên cân nhắc về điều này hay nên né tránh đây…”

“….”

“Em chỉ có lựa chọn duy nhất để mở cánh cửa này. Hãy nói cho ta xem em muốn gì. Bất kì thứ gì em khao khát.”

Tai tôi ù đi. Anh cũng đã nói những lời này vào hôm trước. Tôi có thể làm bất cứ điều gì sau khi tôi chọn…

Tôi không biết câu đó có nghĩa là gì, nhưng vào ngay líc này đây, tôi có thể thấy cơ hội mà mình hằng tìm kiếm đã xuất hiện ngay trước mắt đây rồi.

Tôi không rõ sự thay đổi đột ngột trong trái tim mình là gì nữa, nhưng tôi không thể vụt mất cơ hội này lần nữa,

“Hãy trả lời ta khi em đã suy nghĩ cẩn thận. Sau này dù em có hối hận thì cũng là điều vô ích.”

Tôi vô thức nhận ra điều này.

Anh đã trao cho tôi vài cơ hội trước đó, nhưng bây giờ chính là lần cuối cùng,

Một khi tôi đưa tay mở tung cánh cửa này ra, tôi sẽ không thể quay đầu lại nữa, và sẽ có điều gì đó mà tôi chưa bao giờ hình dung đến đang chờ đợi tôi ở phía trước.

Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng đâu có lựa chọn khác. Nếu có nhiều con đường hơn, tôi đã biết rõ được rằng mình sẽ đi về phía nào.

Tôi vòng tay qua cổ chồng mình, cố gắng để trả lời một cách cẩn trọng, nhưng ngay khi tôi mở miệng, lưỡi tôi lại xoắn lại như thể bị trúng tà.

“Em luôn khao khát được sánh bước bên ngài và những người bạn của em.”

Đôi mắt sắc lẹm của anh sáng rực như ánh đèn cảnh báo nguy hiểm. Một lần, hai lần. Có thứ gì đó vừa mềm mại, lại vừa dữ dội… Tôi không còn kịp suy nghĩ về những lời định đặt trên môi nữa.

“Ưm!”

Tôi giật bắn mình, chiếc khăn tắm quấn quanh người cũng đã rơi xuống sàn.

Tôi lại vào thế gà con một lần nữa!

Tôi đang loay hoay không biết nên làm gì, thì lưng đã được vùi vào một tấm vải mềm mại.

“Ơ!”

Chiếc giường lớn được phủ một tấm len dày và chăn bông mềm mịn.

Izek đặt tôi xuống dưới thân anh và bắt đầu cởi chiếc áo choàng khi nãy đã ướt sũng từ trong phòng tắm.

Cơ thể gợi cảm như một bức điêu khắc lộ ra khi lớp áo ẩm trượt xuống.

Kì lạ, không hề kinh hãi như đêm hôm trước.

“Đó là điều mà ta muốn…”

Thật rạo rực. Đôi môi mềm dịu của anh lướt trên bàn chân bị thương của tôi quả thật rất nóng bỏng.

Đúng vậy, anh đang đặt những nụ hôn nhẹ nhàng trên bàn chân tôi.

Không thể tin được, một tên kiêu ngạo như anh lại đang mơn trớn mu bàn chân tôi bằng đôi môi của mình. Tôi thậm chí còn chưa dám tưởng tượng tới điều này. Sao tôi lại cảm thấy lạ quá?

Không lâu sau, cơ thể cuồn cuộn của anh động đậy.

Cảm giác như tôi đang nằm trong móng vuốt của một con thú dữ.

Bờ vai rộng, vòm ngực và vòng eo bên dưới trơn láng và gợi cảm như loài báo hoa.

Bỗng nhiên, một câu hỏi kì cục nảy ra trong đầu tôi.

Còn có ai vừa hung tàn lại vừa tuyệt mỹ như Izek nữa?

“Thả lỏng nào, Ruby à.”

Tôi không có đủ thời gian để phản ứng lại tiếng anh gọi bằng chính biệt danh của mình nữa.

Đôi môi nóng như thiêu đốt áp chặt xuống môi tôi.

Không, tự nhiên lại gấp gáp thế này? Anh nhịn lâu quá rồi sao?

Lưỡi anh dịu dàng tách môi tôi, lướt qua hàm răng và chen vào khoang miệng.

Thật khó thở, tôi nhói lên một cái.

Nhịp tim tăng vọt.

Thình thịch, thình thịch. Tôi không nhận ra trái tim trong lồng ngực là của ai nữa.

Quay cuồng tới nổi không thế cử động.

“I – Iz…”

Hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi. Tôi hơi ngẩng đầu lên thì bắt gặp cảnh anh vuốt ngược tóc ra sau.

Đôi mắt đỏ lấp lánh ở ngay phía trên tôi, hơi thở dồn dập.

Con ngươi đỏ rực, sâu thẳm ánh lên tia sáng màu bạc. Tôi tưởng như mình sắp bị hút sâu vào trong tròng mắt đó.

“Chết tiệt, em cứ nhìn ta như vậy…”

Là ngài đang buộc tội em hay đang chế giễu em?

Anh trải đầy những nụ hôn lên mặt tôi khi tôi chớp chớp đôi mắt mình.

Những nụ hôn tràn lên mi mắt, lan ra chóp mũi, lên môi, xuống cổ.

Không giống như lúc tôi trao nụ hôn tinh nghịch lên gò má anh.

Chúng tôi như đang chìm vào những say đắm cuồng nhiệt. Bài hát ban nãy lại vang lên bên tai tôi.

Nhưng em chỉ thiết tha một điều duy nhất rằng, nói một lời người mãi nhớ về em…

Bàn tay vuốt ve bờ vai tôi lần xuống dưới xương quai xanh.

Cơ thể tôi run lên khi đầu ngón tay anh sượt qua sườn. Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng chân tay không ngừng lẩy bẩy.

“A!”

Những ngón tay thôn dài của anh lướt qua đám rối thân tạng* và bụng, chạm nhẹ vào bụng dưới. Chân tôi giật lên một cái theo phản xạ, vành mắt ngấn nước.

*Đám rối thân tạng (celiac plexus), còn được gọi là đám rối dương (solar plexus): là mạng lưới các dây thần kinh truyền cảm giác đau từ các tạng tầng trên ổ bụng: gan, tụy, đường mật, lách, thượng thận, thận, đoạn thấp thực quản, dạ dày, tá tràng, đại tràng ngang… tới các hạch thân tạng.

“Thả lỏng và hít thở nào.”

“Nhưng, nhưng…”

“Không có gì phải xấu hổ cả. Ta cũng căng thẳng như em vậy.”

Thật sao? Em lại nghĩ ngài giỏi việc này hơn em cơ? Liệu nhân vật chính bá đạo có phải là đây không? Thật là một thế giới bất công mà.

Tôi thả lỏng các chi đang cứng đờ của mình ra. Hơi lạnh lách qua những kẽ hở.

Cơ thể tôi nóng ran. Cuối cùng, khi cơ thể tôi giật lên, một sợi chỉ trong suốt, mờ ảo đã vướng quang đầu ngón tay anh.

“Tay em. Như vừa nãy.”

Anh ấy thấp giọng yêu cầu và vùi đầu vào hõm vai tôi.

Tôi nâng hai tay, vòng qua cổ và ôm lấy anh như khi nãy.

“Như này ạ…?”

Thay vì đáp lại, Izek cúi thấp xuống và cắn nhẹ vai tôi. Anh chậm rãi tiến vào. Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc.

“C – Chờ chút!”

Vòng tay cứng như thép siết lấy tôi.

Dù tôi có vùng vẫy hay đánh vào vai anh như nào thì cũng vô ích.

Cơ thể tôi như đang vỡ vụn.

Đau quá, đau quá, chồng ơi!

“Thả lỏng nào, không thì sẽ đau hơn đấy.”

“Hư ư…”

Em biết, những sao ngài cũng vậy? Không biết nữa, nhưng rất khó để thả lỏng cơ thể.

Khi cảm thấy nửa thân dưới đã hơi thả ra một chút, một cổ tay đột nhiên chìa ra trước mặt tôi.

Tôi vô tình cắn nó. Đây là lý do anh chìa tay ra mà?

Thật không công bằng nếu mỗi em phải chịu sự đau đớn này. Được thôi, mong là cổ tay ngài sẽ tím bầm, đồ khốn khiếp lạnh lùng!

Tôi đã hơi tham lam một chút. Bên tai tôi vang lên một tiếng gầm nhẹ, gần giống với tiếng rên.

“Em cắn ta thật à? Ngày mai em gặp rắc rối rồi.”

“Ôi Chúa ơi, em xin lỗi…”

“Điên thật.”

Một tiếng cười khúc khích vang lên.

Tôi đã chạm đỉnh ngay trong lúc còn đang sững sờ. Sự căng thẳng giảm dần khi anh đặt môi lên tóc tôi và nâng tôi lên bằng cánh tay mạnh mẽ,

Những cú thúc cứ từ từ đưa đẩy khiến tôi run lên, kɦoáı ƈảʍ chạy dọc cơ thể.

“I – Iz…”

“Sao vậy?”

“Em thấy lạ lắm…”

“Ta biết. Ta cũng giống em.”

Sao tôi lại bối rối vì ánh mắt đó của anh?

Cứ như tôi bị vướng vào cái bẫy ngay cả khi khi biết đó là mồi nhử vậy…

Tôi chỉ nhận ra được rằng tôi đã không thể quay lại như trước nữa rồi.

Chúa ơi, con sẽ trở thành thứ gì khi ở lại nơi này đây?

Làm sao mà tôi biết được đêm nay có phải là phước lành được ban xuống, hay lại là một lời nguyền dành cho tôi đây?

Kɦoáı ƈảʍ làm tâm trí đảo điên, còn môi anh thì khẽ áp lên gò má ửng đỏ của tôi.

Nụ hôn rơi trên mặt tôi tựa như chuồn chuồn đạp nước. Dịu dàng đến mức tôi suýt bật khóc.

“Đẹp quá. Thật sự rất xinh đẹp.”

Thật sao?

Tay tôi nâng cao lên, ngón tay đan vào tóc anh.

Ngài cũng vậy.

Vì vậy, hãy nói một lời rằng ngài sẽ mãi nhớ về em.

Đứng cùng bộ giáp sáng rực và ngắm nhìn hoàng hôn rủ bóng.

Tại sao lại sai lầm khi hôm nay tôi luôn lẩm nhẩm lời bài hát này trong đầu? Tôi không biết lý do vì sao mà trái tim tôi cứ nhói lê từng cơn khi tôi chẳng có đủ dũng khí để cất lời.

Chúng tôi quấn lấy nhau cả một đêm.

Chắc chắn ký ức đêm nay sẽ luôn phiêu bạt khắp nơi cùng anh sau ngày anh rời xa tôi.

Ngay cả khi đó chỉ là một giấc mơ viễn du mà anh sẽ quên khi tỉnh mộng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.