Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Thật ra khi nghe thấy những lời này của Chu Dịch, Tô Nam Tinh cũng đang thầm suy nghĩ: Đúng vậy, bọn họ đã hiểu tường tận cơ thể của nhau, hơn nữa còn là cấp trên – cấp dưới quen biết nhau đã hai năm.
Đến bây giờ, cô cũng không thể quên những cảm giác mà Chu Dịch mang tới cho cơ thể cô.
Chu Dịch thấy sắc mặt của cô hơi thả lỏng giống như để lộ ra vết nứt trên lớp mặt nạ, anh lại nói: “Ít nhất khi chỉ có hai chúng ta, chúng ta có thể làm bạn bè bình thường, không cần cần phải gò bó được chứ?”
Có điều Chu Dịch cũng không đợi Tô Nam Tinh trả lời về vấn đề này, anh đã đứng dậy chuẩn bị đi về.
Tô Nam Tinh muốn đứng dậy tiễn anh, Chu Dịch liền xua tay, “Không cần tiễn.” Nói xong thì đóng cửa đi ra ngoài.
Tô Nam Tinh nhìn vào hộp giò heo thơm nức trên bàn, cuối cùng không kìm chế được phải ăn một miếng, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi. Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Chu Dịch, cô cảm giác mình có lẽ đã trông gà hóa cuốc rồi.
Nói thẳng ra thì dù sao hai người đã từng ngủ với nhau, bọn họ đều nhớ rõ đêm đó mãnh liệt như thế nào.
Nếu giả vờ như không có chuyện gì thì hơi giả tạo.
Nhưng mà vậy thì đã sao?
Bọn họ chỉ là kích động ngủ với nhau một lần thôi mà. Ngày nay, ngủ với nhau một lần cũng được xem là chuyện kinh thiên động địa sao?
Thôi thì cứ nghe theo ý của Chu Dịch là được rồi. Dù sao anh ta cũng là sếp, anh ta có quyền quyết định.
Buổi tối lúc trở về, Miêu Manh Manh ngửi thấy mùi giò heo trong nhà, nhìn mà thèm chảy nước miếng. Tô Nam Tinh nói: “Cố tình chừa lại cho cậu đó.”
Miêu Manh Manh thèm đến nỗi phải chà xát hai tay, nhưng mà cuối cùng cô ấy lại không ăn giò heo mềm ngon, béo nguậy đó, “Mình còn đang giảm cân, chế độ giảm cân Copenhagen vẫn chưa kết thúc, không thể ăn giò heo.” Sau đó chịu đựng đau khổ và đậy nắp lại.
Biết Tô Nam Tinh bị bong gân, Miêu Manh Manh muốn đưa Tô Nam Tinh đến bệnh viện kiểm tra, Tô Nam Tinh xua tay, “Không cần đâu, chỉ bị trẹo một chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe ngay. Đúng lúc mình có thể thừa dịp này ở nhà nghỉ ngơi, xem vài bộ phim hay trên trang mạng Baidu.”
Vừa nghe nói Tô Nam Tinh có thể ở nhà nghỉ ngơi, Miêu Manh Manh ghen tị nói: “Bây giờ mình đi ra ngoài mà bị trẹo chân một cái thì cũng phải cuống cuồng đi làm.”
Thở dài một hơi, Miêu Manh Manh chợt nhớ tới một chuyện, “Mình được sắp xếp đi công tác vào ngày mốt, ngày mai mình sẽ trao đổi với sếp để đổi người khác đi thay, mình có thể ở nhà chăm sóc cậu.”
Tô Nam Tinh vội vàng ngăn cản cô ấy, “Mình không sao, cậu không cần phải để ý đến mình. Mình muốn ăn cái gì thì có thể kêu dịch vụ giao đồ ăn.”
Miêu Manh Manh thấy Tô Nam Tinh có vẻ rất thoải mái, gác chân lên ghế, ôm máy tính bảng xem phim, nhìn có vẻ thực sự không có chuyện gì, cô cũng yên tâm chuẩn bị đi công tác.
Hai ngày sau, Tô Nam Tinh có cảm giác mình đang trải qua những ngày hạnh phúc nhất kể từ khi đi làm. Ngủ cho đã rồi tỉnh dậy, đợi dịch vụ giao đồ ăn tới, sau đó vừa ăn vừa chơi điện thoại. Cô cứ thế làm ổ trên ghế sô pha, vô cùng hạnh phúc.
Kết quả là cô bỗng nhận được cuộc điện thoại từ công đoàn của công ty, nói là người đại diện của công ty muốn đến thăm cô! Tô Nam Tinh từ chối không cần phải đến, nhưng người đại diện của công đoàn lại vô cùng nhiệt tình, nói là cần phải làm theo quy tắc này, bởi vì đó là quy định bắt buộc của công ty.
Tô Nam Tinh cũng biết mình không thể không tuân theo quy tắc này, chị gái bên công đoàn còn cười nói: “Công đoàn sẽ hỗ trợ năm trăm tệ cho nhân viên bị thương, sẽ phát chung với tiền lương tháng này của cô.”
Được rồi, trả tiền thù lao cũng là một chuyện tốt.
Một lát sau, người đại diện của công đoàn cũng đã tới, còn có thêm một người đại diện cho các đồng nghiệp trong bộ phận tích hợp cũng đến thăm cô – đó là Chu Dịch.
Hai ngày trước còn thật lòng nói muốn làm bạn bè với cô, hiện giờ anh ta lại giả bộ nghiêm trang trước mặt người đại diện của công đoàn, còn cầm bản báo cáo đứng bên cạnh hỏi cô về tốc độ tiến triển của dự án.
Chị gái bên công đoàn khéo léo nói: “Giám đốc Tô đúng là lực lượng nòng cốt trong bộ phận tích hợp. Chuyện cô bị thương khiến giám đốc Chu không kịp ứng phó, có nhiều công việc rất cần đến cô.”
Chu Dịch liếc nhìn Tô Nam Tinh, Tô Nam Tinh cũng diễn theo, cười nói: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để những người cấp dưới như tôi làm là được rồi, giám đốc Chu nên đi đàm phán những dự án lớn hơn.”
Chị gái bên công đoàn khen Tô Nam Tinh có năng lực làm việc. Nhìn thấy có một chiếc vali mà Miêu Manh Manh chuẩn bị để đi công tác, chị gái làm như vô tình hỏi: “Có ai muốn đi du lịch à?”
Chị gái bên công đoàn hỏi về vấn đề này khiến Tô Nam Tinh cảm thấy chị ấy không có mục đích nói chuyện phiếm. Nếu chị ấy trở về công ty nói là cô giả bệnh, thật ra là đã chuẩn bị xong hành lý để đi du lịch, Tô Nam Tinh cũng không thể biện hộ. Cô chỉ giải thích ngắn gọn: “Đó là vali của bạn cùng phòng của em, cô ấy phải đi công tác.”
Chị gái ồ lên một tiếng, dặn dò cô: “Cô nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi không quấy rầy cô nữa, chúc cô mau chóng khỏe lại.”
Chu Dịch cũng đứng dậy theo. Là một người sếp, anh cũng dặn dò vài câu trước khi đi: “Yên tâm nghỉ ngơi đi.” Sau đó, hai người liền rời đi.
Tô Nam Tinh thở dài một hơi, xem như là đã ứng phó xong. Suốt cả buổi chiều, cô tiếp tục ngồi xem phim trên sô pha.
Đến tối, cô bỗng nhận được cuộc điện thoại từ Chu Dịch. Anh chỉ nói hai chữ: “Mở cửa.”
Mở cửa ra, Chu Dịch mặc bộ đồ vest được gia công kỹ lưỡng, xách theo một giỏ trái cây, nói với Tô Nam Tinh: “Quà thăm bệnh của công đoàn quên cầm theo.”
HẾT CHƯƠNG 10