“Này…
Anh làm gì đấy, không phải bảo anh không có hứng thú với tôi à? Em, bỏ tôi ra.”
Giang Hạo cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Lúc nãy là một người đàn ông nói với một người phụ nữ, nhưng bây giờ là quyền lợi cơ bản của một người chồng với một người vợ.”
“Khốn nạn, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng hiếp”
Kiều Tâm Duy đạp hai chân để lùi về sau, trên người cô chỉ quấn một cái khăn tắm, vừa động một cái thì khăn đã lỏng ra: “Á, đừng tới đây!”
Hai tay cô vừa giữ ván giường vừa giữ khăn tắm.
Giang Hạo dừng lại rồi cười: “Cưỡng hiếp? Tôi cần phải làm điều đó à? Không biết khi nãy ai vừa xem tôi là miếng thịt mỡ để ăn ấy nhỉ? Tôi muốn kiện em vì tội đấy đấy”
“Vô lại!”
Kiều Tâm Duy tức giận, cô biết mình đã hết đường lui khi gáy đụng phải đầu giường.
Kiều Tâm Duy ơi là Kiểu Tâm Duy, hôm nay mày phải mất tấm thân xử nữ này thật à? Giang Hạo chồm người tới trước, dục vọng của anh bị khơi dậy từ cái hôn nồng nhiệt lúc nãy ở toilet quán bar, có trời mới biết anh phải gồng mình đến mức nào mới giữ được lý trí để mang cô từ quán bar về nhà để giải thuốc.
Đây là lần đầu anh làm mấy trò như tắm rửa thay đồ rồi sấy tóc cho phụ nữ đấy.
Vốn định làm một thằng đàn ông đứng đắn, nhưng không ngờ người phụ nữ này chỉ muốn uống rượu phạt.
Anh sẽ dùng hành động thực tế để cảnh cáo, chọc giận anh là việc làm sai lầm nhất hôm nay của cô.
“Không.”
Chữ muốn còn chưa nói ra miệng đã bị anh chặn lại bằng môi, cô nam quả nữ ở cùng phòng chẳng bao giờ mà không xảy ra chuyện xấu cả, cô không nên thả lỏng cảnh giác.
Giang Hạo giống con thú ngủ đông nhiều năm, một khi thả ra khỏi chuồng và được nếm thử mùi thịt tươi thì thú tính sẽ trở về, cho dù cơ thể của người phụ nữ dưới người run rẩy và cứng đờ cỡ nào thì anh cũng muốn.
Anh mạnh mẽ kéo hai tay cô lên đầu, tay khác giữ lấy cái cổ nhỏ của cô, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ chặt không cho đầu cổ động đậy.
Kiều Tâm Duy bị hôn đến không thở nổi, dưới tình huống cấp bách thế này, cô chỉ có thể nhấc chân đâm đầu gối tới chỗ giữa hai chân Giang Hạo theo bản năng.
Nhưng Giang Hạo đầu dễ bị cố đá trúng vậy, cô kêu lên, cơ đùi của Giang Hạo còn cứng hơn cả đầu gối của cô, người chịu đau vẫn là cổ.
Cô càng phản kháng, thú tính của Giang Hạo càng tăng vọt, anh giơ chân chặn hai chân cô lại, đè chặt cổ dưới người.
Cùng lúc, khăn tắm cũng chia tay với cơ thể của cô luôn, vóc người đầy đặn run rẩy làm anh không nhịn nổi, dục vọng tăng vọt làm nơi nào đó cương cứng.
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, đây là điện thoại dành riêng cho nhiệm vụ, nhạc chuông là tiếng reng bình thường nhất.
Giang Hạo ngừng hết các động tác, mở to mắt, đây là phản ứng theo bản năng của anh, không phải lại xảy ra chuyện gì nữa chứ? Anh đứng dậy, nhặt khăn tắm dưới sàn cho người cho cô, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Giang Hạo, tôi muốn ly hôn với anh, ly hôn, ly hôn.”
Giọng của Kiểu Tâm Duy trở nên yếu hơn, sau đó tiếng nức nở của cô vang lên.
Giang Hạo thở dài, anh ghét nhất là kiểu phụ nữ cứ mở mồm ra là đòi ly hôn.
“Chuyện gì?”
“Thủ trưởng, Từ Uy và Chung Thành đã bị bắt rồi, nhiệm vụ bên đội trưởng Thẩm cũng hoàn thành rất tốt, còn anh có sao không?”
Hóa ra là tiểu Phương gọi tới hỏi thăm, Giang Hạo ảo não: “Tôi rất ổn, cậu gọi đúng lúc thật.”
“Sao vậy ạ?”
“Không có gì, vậy đi, tôi cúp máy đây”
Không đợi tiểu Phương đáp lại, Giang Hạo đã tức giận ngắt điện thoại.
Anh vừa nghe tiếng nức nở của Kiều Tâm Duy, rồi lại nhìn cậu em nhỏ của mình, lắc lắc đầu, lý trí chiến thắng dục vọng.
Anh mở cửa nhìn vẻ run rẩy của Kiều Tâm Duy, nói: “Tôi đi đây, em cứ tùy ý…
Còn nữa, tôi nói lại lần nữa, đời này em đừng bao giờ nghĩ tới việc ly hôn với tôi.”