Lần này, Nguyễn Tấn rất kiên quyết, anh không thể để Chu Tiểu Y dắt mũi mãi như thế được. Anh không tin trên đời này không có ai cứ mãi dính lấy một người nào đó. Thứ Chu Tiểu Y muốn chính là một tờ phiếu cơm miễn phí mà thôi.
Mặc dù cách này rất bị động, nhưng anh không đến mức cảm thấy mình rất uất ức.
Rời khỏi thang máy, gió ở tầng hầm đỗ xe ùa đến, lạnh đến run người.
“Tân”
Chu Tiểu Y đột ngột xuất hiện trong góc tối làm tim anh muốn nhảy ra ngoài: “Sao cô lại ở đây?”
“Em đang chờ anh” Chu Tiểu Y chớp mắt nhìn anh, cơ thể nhỏ nhắn và cánh mũi đỏ bừng, giọng nói hơi run, ai thấy cũng đau lòng: “Em vẫn đứng đây đợi anh, từ nay mỗi khi anh tan tầm thì sẽ nhìn thấy em đầu tiên… Không phải anh không thích em làm ảnh hưởng đến công việc của anh à…”
Lúc này, Nguyễn Tân cảm thấy sự thương tiếc của mình dành cho cô ta đúng là lãng phí. Anh đã chết lặng, thậm chí là chán ghét cô ta.
“A, lạnh quá!” Một cơn gió lạnh ùa đến, giọng nói thút thít của Chu Tiểu Y hòa với cơn rùng mình của cô ta vang lên. Cô ta hi vọng xa vời rằng Nguyễn Tấn sẽ đến ôm lấy mình, những cô gái yếu đuối thường làm đàn ông mềm lòng.
Nguyễn Tấn bước ra xa hai bước, nhưng sau đó lại quay về. Anh nhìn thấy hàng lông mày Chu Tiểu Y giãn ra sung sướng vì chiến thắng, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ đáng thương: “Đi nhanh lên, trong xe ấm áp” Nói xong, anh quay đầu đi thẳng về xe của mình.
“Hợ…” Chu Tiểu Y hơi hoảng loạn, cuối cùng cô ta bước nhau theo sau. Lần này, cô ta đã nếm được sự lạnh nhạt cực độ của Nguyễn Tấn.
Nếu một người đàn ông tỏ ra lạnh nhạt thì sẽ không mềm lòng với bạn nữa.
Nguyễn Tấn đã đặt phòng ăn ở nhà hàng gần nhà Chu Tiểu Y. Anh đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, bao nhiêu tiền?” Anh hoàn toàn không muốn giải quyết vấn đề bằng tiền bạc, nhưng trong tình huống này, anh không còn cách nào khác.
“Em không muốn tiền của anh” Chu Tiểu Y lắc đầu, nước mắt là vũ khí của phụ nữ, cô ta phải lợi dụng thứ vũ khí này: “Anh xem em là loại người nào, gọi là đến đuổi là đi sao?”
Cô cúi đầu càng lúc càng thấp, giọng nói cũng nhỏ dần, cô ta cắn chặt môi, trông có vẻ rất đáng thương: “Tân, anh đừng đối xử với em như vậy, em đã cho anh một cơ thể trong sạch…”
Khách hàng ở bàn bên cạnh xôn xao quay lại, đồng thời bàn tán chỉ trỏ. Nguyễn Tấn thấy rất lúng túng vô cùng, anh thật sự chịu thua người phụ nữ này rồi: “Lau sạch nước mắt của cô đi, tập trung nói chuyện” Anh rút tờ khăn giấy đưa cho cô ta.
Chu Tiểu Y nức nở nói: “Chẳng lẽ không còn đường khác sao?”
“Tiểu Y, là tội phụ cô, tôi chấp nhận đền bù cho cô.” Coi như tôi cầu xin, có tốt bụng tha cho tôi đi, một ông già như tôi không xứng với cô gái trẻ trung như cô.
“Anh đã nghĩ kĩ rồi? Không thể thay đổi ư?”
“Ừ” Nguyễn Tấn trả lời ngắn gọn nhưng ý nhiều, thể hiện sự kiên quyết.
Chu Tiểu Y ngừng khóc, khi nước mắt không thể khiến người đàn ông khoan nhượng, vậy cô ta sẽ đổi sang thứ vũ khí khác lợi hại hơn. Cô ta ngồi ngay ngắn, từ từ lấy gương trong túi xách ra, sau đó ngắm nghía để sửa lại lớp trang điểm của mình.
Nguyễn Tấn khá bối rối, anh chỉ ngồi im quan sát, để xem thử cô ta sẽ làm trò gì tiếp theo.
Khoảng ba bốn phút sau, Chu Tiểu Y đóng hộp gương lại, vành mắt cô vẫn đỏ nhưng lớp trang điểm đã hoàn hảo như trước, thậm chí còn toát lên cảm giác lạnh lùng: “Anh không quan tâm tình bạn giữa mình và Giang Hạo nữa à? Nếu mọi người biết anh đơn phương vợ bạn nối khố của mình, họ sẽ nhìn anh như thế nào đây?”
Nguyễn Tấn xem thường, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Anh nghiêng người về trước, trừng mắt nhìn cô ta: “Chu Tiểu Y, điều mà tôi không hài lòng nhất, chính là việc cô thường xuyên lấy vấn đề này ra uy hiếp tôi, tôi nhịn đủ rồi.
“Thì sao? Anh không quan tâm mọi người biết chuyện này ư?”
“Nếu nói ra, cô sẽ chẳng nhận được một đồng nào từ tay tôi cả”