*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ nhỏ con gái của bà chưa từng chịu khổ, nhưng hôm nay ngay cả tư cách làm mẹ cũng đã mất rồi
Thẩm Giai Dĩnh từ từ chớp mắt, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nở một nụ cười: “Em rất khỏe…” Cô nhíu mày, vẻ mặt đau đớn: “Hơi đau một chút.” Triệu Nhất Mặc nói: “Bác sĩ nói với anh, hết thuốc tê sẽ đau, em ráng chịu một chút.” Thẩm Giai Dĩnh mỉm cười nói: “Vâng.” Bà Thẩm cầm tay con gái, trong phút chốc không biết nói gì cho phải, chẳng qua là không kìm được nước mắt ngắn dài.
“Mẹ..” Thẩm Giai Dĩnh yếu ớt nói: “Con đã làm mẹ lo lắng rồi..
Ba đâu ạ? Ba đã biết rồi ạ?” Bà Thẩm gật đầu: “Ông ấy biết rồi.” Thẩm Giai Dĩnh lại nhìn Triệu Nhất Mặc
Triệu Nhất Mặc đáp lại bằng3một nụ cười, cô nói: “Đỡ em lên, em muốn dậy.” Triệu Nhất Mặc nhanh chóng đè vai cô lại: “Bây giờ em không thích hợp ngồi dậy đâu, nằm đi.” Bà Thẩm cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy
Giai Dĩnh, con không thể dậy, nằm đi.” Thẩm Giai Dĩnh nhìn dáng vẻ rất sốt ruột của hai người và hơi sửng sốt, ánh mắt của cô dời xuống rồi lại xuống nữa, dời đến ống dẫn đang nối liền với cơ thể cô, máu đang rỉ ra trong ống dẫn
Cô hơi hóp bụng, ngoài cảm giác đau đớn, ống dẫn cũng động đậy theo
Trong phút chốc cô nhận ra, ống dẫn ấy đang cắm trong cơ thể mình, máu ở trong đó là chảy từ người mình ra, mà bụng của cô, đang bị một lớp băng gạc rất dày quấn lấy
“Em mổ0rồi à?” Cô ngơ ngác hỏi, cảm giác đau truyền đến từ chỗ đang bị quấn băng gạc, đau đến mức toàn bộ phần bụng đều tê tê.
Triệu Nhất Mặc đè thấp giọng trả lời: “Ừ, không sao rồi
Em nghỉ ngơi cho khỏe là được.” Thẩm Giai Dĩnh ngẩng đầu, nhưng bây giờ cô không có nhiều sức lực, cộng thêm cô vẫn bị Triệu Nhất Mặc ấn bả vai, làm sao cũng không dậy nổi: “Tại sao phải mổ? Em làm phẫu thuật gì vậy?”
Nhìn con gái càng ngày càng quá khích, bà Thẩm cũng xúc động theo, bà an ủi: “Giai Dĩnh, trước mắt quan trọng nhất là chăm sóc cho cơ thể thật tốt
Đừng lo lắng, đừng lo lắng cái gì cả, mẹ sẽ mãi mãi bên con
Mẹ cũng không phản đối chuyện của con và Tiểu Triệu nữa
Mẹ sẽ thuyết phục5ba con giúp con, có được không?”
Thẩm Giai Dĩnh nắm cánh tay Triệu Nhất Mặc, bầu lấy muốn anh buông tay, cô chỉ có thể bấu nhẹ hều, lớn tiếng nói: “Nhất Mặc, anh sẽ không lừa em, anh nói cho em sự thật đi
Rốt cuộc em làm phẫu thuật gì?” Triệu Nhất Mặc cắn răng, thật sự không nỡ nói cho cô tình huống thực tế: “Giai Dĩnh, dì nói đúng
Em chăm sóc cơ thể thật tốt mới là điều quan trọng nhất
Chuyện khác không liên quan gì cả, cái anh quan tâm là chính em, chuyện khác không quan trọng.” Nghe đến câu này, cảm xúc của Thẩm Giai Dĩnh càng quá khích hơn, trong lòng càng hoảng loạn: “Nhất Mặc, em chỉ muốn biết tình hình thực tế
Em có quyền biết cơ thể mình xảy ra điều gì
Anh nói cho em đi,4nói cho em đi.”
“Được được, anh nói cho em, em đừng kích động.” Triệu Nhất Mặc đè cô lại, cất giọng dịu dàng dỗ dành cô: “Giai Dĩnh, em hứa với anh trước, dù nghe được cái gì, cũng không kích động, được không?”
Thẩm Giai Dinh im lặng nhìn anh: “Anh nói đi.”
Triệu Nhất Mặc ôm mặt của cô, dịu dàng hôn lên trán cô, còn chưa mở miệng mà mắt đã ướt, anh nói: “Bác sĩ nói của em bị sa tử cung, nhiễm trùng nhẹ..
Nguyên nhân bị sốt là do nhiễm trùng, đã đến tình trạng nghiêm trọng, cho nên..
cho nên bắt buộc phải cắt bỏ tử cung mới giữ được mạng sống.”
Bắt buộc phải cắt bỏ tử cung mới giữ được mạng sống.
Cắt bỏ tử cung
Cắt bỏ tử cung! Thẩm Gia Dĩnh trừng to hai mắt, không thể tin mà trừng mắt9nhìn Triệu Nhất Mặc
Cả người cô đều đờ ra, xác nhận lại từng chữ một: “Cắt – bỏ – tử – cung?” Triệu Nhất Mặc đau lòng gật đầu
Thẩm Giai Dĩnh chớp mắt, không thể kìm được nỗi đau đớn khổng lồ ập đến, cắn nuốt cô, đốt cháy cô, nước mắt như mưa lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt cô, liên tục không ngừng
Cô không òa khóc, cũng không làm ầm ĩ, cực kì bình tĩnh, cứ như vậy ngơ ngác đờ đẫn nhìn Triệu Nhất Mặc
Triệu Nhất Mặc cầm tay của cô, đặt ở bên miệng hôn nhẹ: “Giai Dĩnh, không sao cả
Anh không quan tâm việc có con hay không, anh chỉ cần em, anh chỉ quan tâm em, anh sẽ mãi mãi không rời khỏi em
Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.” Thẩm Giai Dĩnh nhếch khóe miệng và nở nụ cười: “Ha ha, cũng tốt, thế giới này quá phức tạp
Tiểu Mặc sống ở trong lòng chúng ta là được, không cần phải tới thế giới rối loạn này làm gì.” Triệu Nhất Mặc gật đầu, nước mắt nhỏ lên tay của cô: “Đúng, em nói đúng.” Thẩm Giai Dĩnh thở dài, càng bất lực hơn: “Mặc, em mệt mỏi quá, em muốn ngủ một lát.”
“Được, em ngủ đi, anh trông em.” Triệu Nhất Mặc cẩn thận đặt hai tay cô vào trong chăn, động tác nhẹ nhàng đúng mực, hoàn toàn không chạm đến vết thương của cô.
Thẩm Giai Dĩnh nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy, vẫn chảy mãi
Bà Thẩm che miệng, sợ mình khóc thành tiếng, bà yên lặng lùi về sau và ra khỏi phòng bệnh, che mặt khóc thút thít
Bí thư Thẩm vẫn luôn ở bên ngoài, ông và bạn già của ông cùng tới, nhưng không dám đi vào
Ông ngồi ngay ngắn trên ghế ở ngoài hành lang, thấy vợ khóc lóc đi ra ngoài, ông cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Ông bước đến an ủi vợ: “Đừng khóc, con bé không sao là được rồi.”
Bà Thẩm nói: “Ông để hai đứa nó ở bên nhau đi, mặt mũi của ông quan trọng, hay là mạng của con gái ông quan trọng? Nếu ông đồng ý từ sớm, bọn nó cũng không đến mức xuống dưới tầng hầm mà sống, Giai Dĩnh cũng không bị bệnh đến mức này, có lẽ chúng ta đã sớm được bế cháu ngoại.”
Bí thư Thẩm hít sâu, sửng sốt đến mức không thể đồng ý, việc ông kiên trì nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng buông tha được
“Ông cứ cố chấp đến chết đi, chết vì sĩ diện chỉ khổ cái thân, nghiệp này chỉ khiến con gái chúng ta phải chịu thôi.” Bí thư Thẩm đỏ mắt, cố nén sự xúc động và nói: “Bà trông bọn nó, tôi có việc phải xử lý nên đi trước đây.” Bà Thẩm bất đắc dĩ thở dài
Chồng bà là người ngoan cố, bà không thể thay đổi quyết định của ông ấy, chỉ chờ đến lúc ông ấy nghĩ thông suốt mới được
Phút chốc đã đến trưa, Nguyễn Tấn cầm một bó hoa tươi đến bệnh viện
Sau khi hỏi y tá, anh đi thẳng đến cửa phòng bệnh của Thẩm Giai Dĩnh
Vừa gõ cửa, bà Thẩm đã ra mở: “Giai Dĩnh, là Nguyễn Tấn đến.” Nguyễn Tân đi vào, chỉ thấy Thẩm Giai Dĩnh nằm nghiêng trên giường bệnh, khuôn mặt hốc hác và yếu ớt, cả người gầy đến mức da bọc xương
Thẩm Giai Dĩnh yếu ớt vẫy tay với anh: “Tân…” “Ấy, em đừng động đậy.” Nguyễn Tấn nói
“Giai Dĩnh, chúc em sớm ngày bình phục.” Thẩm Giai Dĩnh mỉm cười: “Cảm ơn.” Bà Thẩm nhận hoa, rồi cắm hoa vào trong bình, đặt ở đầu giường bệnh, hoa loa kèn tĩnh lặng và thanh nhã, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt khắp phòng bệnh
“Tân, xin lỗi, em đã làm trái lời hẹn” Thẩm Giai Dĩnh nói trước.
Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không sao, anh không tổn thất gì, ngược lại là em, không chú ý sức khỏe quá
Bây giờ đã ổn chưa?”
Thẩm Giai Dĩnh: “Không chết được, nhưng cũng không sống lâu.” Nguyễn Tấn khuyên nhủ: “Đừng nói những lời xui xẻo như vậy
Em mới ba mươi mấy tuổi, đường phải đi còn rất dài.” Sắc mặt Thẩm Giai Dĩnh ảm đạm, cô thở dài và nói: “Ôi, dẫu sao em không thể làm mẹ nữa, may mắn là, em còn có anh ấy.” Nguyễn Tấn: “Thế là được rồi, người quan trọng nhất còn ở bên cạnh là điều may mắn nhất
Con cái có thể nhận nuôi, em vẫn có thể làm mẹ.” Thẩm Giai Dĩnh cười khổ: “Ha ha..
Tân, chúng ta hoàn thành thủ tục ly hôn đi.” Cô bỗng nhiên nói: “Mỗi lần anh đều nói không nóng nảy, em biết anh thông cảm cho em, nhưng thật sự em không thể liên lụy anh nữa.” “Vậy ít nhất cũng phải chờ em xuất viện.” Nguyễn Tấn nhìn xung quanh
“Cậu ấy đâu rồi?” Thẩm Giai Dĩnh: “Anh ấy đến phòng cho thuê ở tầng hầm bọn em ở tạm để dọn dẹp đồ đạc, hôm nay sẽ trả phòng.” Nguyễn Tấn kinh ngạc, đồng thời cũng khâm phục bọn họ: “Hai người ghế thật, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thì ra hai người vẫn luôn ở Đô Thành.” “Đúng vậy.” Nguyễn Tấn quay đầu nhìn bà Thẩm và hỏi: “Mẹ, chuyện con và Giai Dĩnh ly hôn, mẹ có ý kiến gì không?”
Bà Thẩm nói khá bất đắc dĩ: “Dù hai đứa kết hôn hay ly hôn, một người phụ nữ như mẹ thì có thể có ý kiến gì? Với mẹ mà nói, chỉ cần con gái mẹ khỏe mạnh và vui vẻ là thứ quan trọng hơn tất cả.”
Thẩm Giai Dĩnh mừng rỡ mỉm cười, đó cũng là nụ cười thật lòng đầu tiên cô lộ ra trước mặt mẹ mình sau một khoảng thời gian rất dài: “Mẹ, nói như vậy mẹ không phản đối bọn con nữa phải không?” Bà Thẩm thành thật nói: “Mẹ không phản đối, nhưng mẹ không phản đối cũng có ích gì, phải là ba con không phản đối mới được
Ba của con ấy à, lòng dạ kín như bưng, ngang bướng đến tận xương cốt
Tính cách bướng bỉnh của con cũng giống ông ấy
Dù ông ấy đồng ý cho con ly hôn với Tấn, cũng chưa chắc sẽ đồng ý cho con và Tiểu Triệu bên nhau, hiểu không?” Thẩm Giai Dĩnh cúi mặt xuống, sắc mặt vốn dĩ rất kém, lại bao phủ bởi cảm xúc không vui, cả người lại càng tiều tụy hơn.
“Từ từ sẽ được.” Nguyễn Tấn động viên
“Trải qua những việc này, anh nghĩ chắc chắn ba cũng tỉnh ngộ rồi
Cân nhắc thiệt hơn, anh cũng không còn là đối tượng tốt nhất để tuyển chọn nữa.” Thẩm Giai Dĩnh căm tức nói: “Nếu ông ấy còn bắt em đám cưới chính trị, lợi dụng hôn nhân của em để củng cố địa vị của ông ấy, em cũng không muốn sống nữa.”
Bà Thẩm vội vàng vẫy tay và lắc đầu nói: “Không đâu, chắc chắn sẽ không, con yên tâm
Giai Dĩnh, con đừng nói những lời làm mẹ sợ như vậy nữa
Khó khăn lắm mới kéo con lại từ cửa chết, con còn đòi sống đời chết, chỉ e mẹ của con đây sẽ bị bệnh tim mất
Hơn nữa, con nỡ để Tiếu Triệu đau lòng hay sao?”
Thẩm Giai Dĩnh im lặng nói: “Nếu con chết, với anh ấy mà nói cũng là một sự giải thoát
Anh ấy có thể bàn chuyện cưới hỏi với người bình thường, sau này có thể có con của riêng mình.”