Thẩm Ngân Tinh cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng xảy ra trước mặt, trong đầu lập tức nhớ lại lời Thanh Vi nói với cô xế chiều hôm nay.
Cô không nhịn được run rẩy một chút.
Có lẽ là những người hâm mộ cuồng nhiệt của Thẩm Tư Duệ.
Cô nhìn thấy Du Văn đi ra khỏi ghế lái ở phía xa, thân thủ mạnh mẽ chế phục mấy người kia.
Cùng lúc đó, một vài bảo vệ trong khu nhà nghe tin chạy tới.
Du Văn được rảnh rỗi, bèn đi qua một bên gọi điện thoại, di động của Bạc Hàn Xuyên lập tức vang lên.
“Ừm.” Giọng nói tràn đầy uy nghiêm, ngay cả môi cũng không mở.
“Anh Bạc, ở đây gặp chút phiền phức, tôi sẽ xử lý nhưng cần một chút thời gian.”
“Tôi biết, điều tra rõ ràng chuyện này. Nhớ kỹ, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho mấy người đó!”
“Rõ!”
Cúp điện thoại, Thẩm Ngân Tinh có chút bối rối, cô nhìn chăm chú về phía trước, muốn chờ sau khi những người đó rời khỏi thì sẽ đi lên xem sao.
Nhưng lúc này, tầm nhìn trước mặt chậm rãi chuyển động, cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Bạc Hàn Xuyên.
Anh im lặng lưu loát quay đầu xe.
“Bạc Hàn Xuyên, tôi còn chưa xuống xe.”
“Không được xuống!”
“Nhưng đã đến nhà tôi.”
Bạc Hàn Xuyên không giải thích mà quay đầu xe thành công, đạp chân ga chạy ra ngoài khu nhà.
“Bạc Hàn Xuyên!” Thẩm Ngân Tinh tức giận gầm nhẹ.
“Em nghĩ ở đây còn có thể xuống sao? Em có chắc xung quanh đây không có người khác đang nằm vùng không? Buổi tối em đang ngủ nếu như có người phá cửa đột nhập thì sao? Thẩm Ngân Tinh, động não chút đi, bây giờ em đã bị lọt vào tầm ngắm! Một mình em có bao nhiêu nguy hiểm em không hình dung được, cũng không thể đề phòng nguy hiểm, em chắc chắn em còn muốn ở đây?”
“Nhưng tôi…”
“Đến nhà tôi.” Bạc Hàn Xuyên mạnh mẽ dứt khoát cắt ngang lời cô.
“… Cái gì?” Thẩm Ngân Tinh sửng sốt, cô nghĩ cô đã hiểu lầm chuyện gì đó.
“Đến chỗ tôi ở.”
Thẩm Ngân Tinh khẽ chớp mắt hai cái: “… Là chỗ ở của bà nội sao? Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đột nhiên quay trở lại sẽ dọa bà nội sợ.”
Bạc Hàn Xuyên yên lặng một chút: “Em nói đúng.”
“Cho nên…”
Bạc Hàn Xuyên không nói nữa, chiếc xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ đang chạy trên phố, từ từ chạy về phía Thành Bắc.
Khi xe băng qua con đường rộng lớn đầy hoa cỏ, rẽ ngoặt qua mấy khúc quanh thì đến trước một tòa biệt thự.
Phía sau cánh cổng sắt cao lớn chạm khắc vàng đen là một tòa biệt thự bề thế, nguy nga.
Bốn mặt là núi, dòng nước sâu tĩnh lặng, bởi vì màn đêm buông xuống nên phía trên biệt thự có vài đám sương mù trôi lơ lửng, khung cảnh tràn ngập cảm giác thần bí.
Bạc Hàn Xuyên bóp còi hai cái, bên ngoài căn biệt thự to lớn lập tức sáng rực.
Ngay lúc này cổng chính cũng từ từ mở ra.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào trong, vòng qua vườn hoa và đài phun nước, cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự.
“Nơi này là…”
“Nhà của tôi, sau này cô sẽ ở đây.”
Giọng nói Bạc Hàn Xuyên ôn hòa, sau đó anh lặng lẽ cởi dây an toàn, nghiêng người tiến về phía Thẩm Ngân Tinh.
Cô lập tức dán sát toàn bộ sau lưng vào trên ghế dựa, hai mắt có chút cảnh giác nhìn anh.
Bạc Hàn Xuyên đột nhiên tới gần, nhất là khi toàn bộ hơi thở cường thế chỉ thuộc về riêng anh phả vào mặt khiến thân thể Thẩm Ngân Tinh không nhịn được căng thẳng, động tác nín thở làm cho khuôn mặt cô vô thức đỏ bừng.
Bạc Hàn Xuyên dễ dàng nhận thấy dáng vẻ căng thẳng đề phòng của cô, chân mày của anh giật giật khó nhận ra.
Ánh mắt anh lướt qua bộ ngực đang phập phồng của cô, sau đó đột nhiên ngước mắt nhìn lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Bạc Hàn Xuyên không để ý tới phản ứng bất ngờ của Thẩm Ngân Tinh, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh tiến lại gần từng chút một…