Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô như một loại mệnh lệnh không lời, im lặng chờ cô.
Cuối cùng cô cũng dần hé môi, nước ấm từ từ chảy vào miệng cô.
Sắc mặt Bạc Hàn Xuyên thất thường buông cô ra, cúi đầu nhìn cô vẫn đang sững sờ, khóe môi mỏng cong lên.
Xương quai xanh của Thẩm Ngân Tinh hơi nhúc nhích, lại nuốt nước trong miệng xuống.
Có giọt nước trượt xuống từ khóe miệng cô.
Cô vô thức giơ tay lau, kết quả cánh tay mảnh khảnh đột nhiên bị một bàn tay to nắm lại.
Bạc Cảnh Xuyên vươn đầu lưỡi ra liếm giọt nước kia vào miệng.
Không lãng phí một giọt.
“Anh…”
Xấu hổ và bàng hoàng trên mặt Thẩm Ngân TInh không thể che giấu, rõ ràng cổ họng được nước làm ẩm dễ chịu hơn lúc nãy nhiều.
Dường như Bạc Hàn Xuyên không buông cô ra, môi anh vẫn kề sát khóe môi cô, sau khi nghe giọng cô đột nhiên lại đè môi lên.
Rõ ràng vừa nãy vẫn dịu dàng, giờ lại đột nhiên dùng sức!
Đầu lưỡi anh khều mở khớp hàm cô, xông thẳng vào một mạch.1
Giữ tay cô ấn trên đỉnh đầu, quấn lấy môi cô, lướt qua hàm răng trắng như ngọc của cô, hút sạch hết của cô như gió cuốn mây tan…
Thẩm Ngân Tinh bị hành động của anh dọa hết hồn, đầu mơ mơ hồ hồ lúc này lại vô cùng tỉnh táo.
Cô vùng vẫy dùng tay còn lại đẩy vai Bạc Hàn Xuyên, nhưng nụ hôn của Bạc Hàn Xuyên lại càng hăng hơn.
“Buông… Buông tôi ra…”
Giọng Thẩm Ngân Tinh mềm mại yếu ớt, giọng nói líu ríu phát ra từ trong môi chẳng chút uy lực.
“Bạc Hàn Xuyên!”
Thẩm Ngân Tinh dường như dùng hết sức lực đẩy người đàn ông ra.
Gương mặt tuấn tú vẫn gần trong gang tấc, đôi mắt đen cứ như dã thú ngủ đông bao phủ nguy hiểm trập trùng.
Anh nhìn cô nằm trên giường thở dốc, điều chỉnh lại sức lực mất đi của mình.
Đột nhiên anh lại sáp đến gần cô, gương mặt Thẩm Ngân Tinh in rõ trong mắt.
“Thẩm Ngân Tinh, e là tôi sắp không đợi kịp rồi! Cả chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn tôi cũng làm rồi, thổ phỉ này tôi làm chắc rồi!”
Hơi thở ấm áp của anh lượn vòng giữa hai người.
Trái tim Thẩm Ngân Tinh vừa yếu ớt run lên vừa sợ hãi vô cùng.
“Sao anh phải làm vậy?”
Cô cố gắng để giọng mình không vỡ vụn, quay đầu do dự nhìn anh.
Bạc Hàn Xuyên lại giơ ngón tay thon dài nâng cằm cô lên để mặt cô đối diện anh.
Thẩm Ngân Tinh mím chặt môi, nín thở nhìn anh.
“Cô xác định vẫn muốn hỏi tôi vấn đề này sao?”
Giọng nói trầm thấp đầy sức mạnh quyến rũ lòng người, đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình bá đạo.
Tim Thẩm Ngân Tinh đập kịch liệt, cô lại quay đầu sang một bên.
“Ý tôi là… Vì sao anh tức giận?”
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên chấn động, trên mặt thoáng tia ngạc nhiên.
“Cô không tức giận?” Bạc Hàn Xuyên thấp giọng hỏi cô.
“Vì sao tôi phải tức giận?”
“Tôi vừa lợi dụng lúc người ta khó khăn, nhân lúc cô đang yếu hôn cô.”
“…”
Thẩm Ngân Tinh dừng lại, mặt đỏ lên tận mang tai.
“… Tôi có tức giận.” Cô bổ sung.
Bạc Hàn Xuyên thấp giọng cười, ngón tay vuốt ve chiếc cằm mịn màng của cô.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt anh dần nhạt đi.
“Nói tôi nghe, vẫn nhớ Tô Vũ sao?”
Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh trầm xuống.
“Tôi biết rõ không có khả năng với anh ta, sao phải nhớ?”
Bạc Hàn Xuyên nhướng mày, nhìn lông măng mảnh trên tai cô, khẽ dùng chóp mũi cọ cọ.