Thẩm Ngân Tinh nhíu mày nhìn anh, anh xoay người rời khỏi, sau đó cầm khay đi tới, bên trên có nước và thuốc.
“Em uống thuốc trước đi.”
Thẩm Ngân Tinh cũng không từ chối, nhận lấy thuốc uống dưới cái nhìn chăm chú của Bạc Hàn Xuyên.
“Thật ngoan.”
Có vẻ hôm nay Bạc Hàn Xuyên thích vuốt tóc cô, anh xoa đầu cô một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Thẩm Ngân Tinh thấy anh lại ngồi trên ghế, bưng chén cháo trên khay lên, tư thế ưu nhã đẹp mắt.
Nơi nào cũng thể hiện sự cao quý, chỉ ăn một bữa cơm có cần phải đẹp mắt như vậy không?
Cô co chân lại ngồi dựa vào ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, lẳng lặng nhìn anh ăn sáng.
Bạc Hàn Xuyên thản nhiên ăn cháo xong, cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau khóe môi.
“Trước giờ anh chưa từng cúi đầu sao?”
Thẩm Ngân Tinh không nhịn được đột nhiên cất tiếng hỏi.
Cho dù có lễ nghi như thế nào đi nữa thì ăn canh vẫn có thể cúi đầu.
Anh để khăn ăn qua một bên, cầm ly nước lên uống một ngụm.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cô cười nhạt nói: “Anh chỉ cúi đầu trước mặt em.”
“Cái gì?”
Đôi mắt của Thẩm Ngân Tinh hơi có vẻ buồn ngủ.
Nhưng cô vẫn cố chống mí mắt lên, nghi ngờ nhìn về người đàn ông đang đi về phía cô.
Anh khom người, đặt hai tay lên hai bên người cô, giam cô giữa ghế sô pha và lồng ngực anh.
Cô ngẩng đầu, thân thể không tự giác ngửa ra phía sau, tựa đầu vào lưng ghế.
Khuôn mặt khiến người si mê của Bạc Hàn Xuyên tiến đến gần, ngay lúc cô không thể di chuyển được nữa, anh cúi đầu đè lên đôi môi cô một nụ hôn.
Một nụ hôn lướt qua, lúc rời đi lại có chút âm thanh.
Thẩm Ngân Tinh đỏ mặt.
“Anh đột nhiên hôn tôi làm gì?”1
“Trả lời câu hỏi của em.”
Thẩm Ngân Tinh nghĩ chẳng lẽ đầu của cô bởi vì nóng quá nên bị cháy hỏng rồi sao?
Tại sao cô cứ có cảm giác mình không còn thông minh như trước nữa?
Cô vừa hỏi anh… chưa từng cúi đầu sao?
Vì sao anh đột nhiên hôn cô lại chính là đáp án?
Cô nhíu mày suy tư, không lâu sau trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó chính là trái tim cấp tốc đập nhanh, cô trở nên ngượng ngùng.
“Hiểu ra rồi?” Bạc Hàn Xuyên thấp giọng hỏi.
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu phủ nhận: “… Không có.”
“Nói dối sẽ bị phạt.” Ngón tay dài của Bạc Hàn Xuyên vuốt ve khóe môi cô, trong mắt hiện lên ý cười.
Nhớ đến cảnh tối hôm qua anh đột nhiên hôn cô vì nhìn thấy lời nói dối của cô, Thẩm Ngân Tinh quay đầu sang một bên.
“Hôn môi mới bằng lòng cúi đầu.”
“Sai rồi.” Giọng nói Bạc Hàn Xuyên trầm thấp mê hoặc: “Là chỉ vì em mà cúi đầu.”
Trái tim Thẩm Ngân Tinh đập loạn xạ, cô âm thầm cắn chặt bờ môi, cố gắng kìm nén sự rung động trong lòng mình.
Gương mặt ửng đỏ như bị lửa đốt.
Lúc này Bạc Hàn Xuyên mới hài lòng ngồi dậy, anh trở lại ghế ngồi xuống lần nữa, cầm tài liệu lên bắt đầu làm việc.
Thẩm Ngân Tinh bị cái người Bạc Hàn Xuyên này chọc ghẹo hơn nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
Người đàn ông này thực sự quá đáng sợ.
Chỉ với dáng người và khuôn mặt đó cũng đủ khiến trái tim phụ nữ rung động, chưa kể anh còn có rất nhiều phương pháp mê hoặc người khác.
Thẩm Ngân Tinh bất giác cong môi, bất động nhìn chằm chằm Bạc Hàn Xuyên làm việc.
Mắt Thẩm Ngân Tinh mở rồi lại nhắm, nhắm rồi lại mở, lặp lại nhiều lần cô thật sự rất buồn ngủ.
Cứ như vậy khoảng hai mươi phút sau, Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh vẫn ở chỗ cũ sửa tài liệu.
Cô thay đổi tư thế, từ trên ghế sô pha đứng lên.
Bạc Hàn Xuyên cảm nhận được động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cầm một ly nước, đôi chân tinh tế thẳng tắp đung đưa trước mặt anh, càng ngày càng gần.
Sau đó đứng lại trước mặt anh, đưa ly nước cho anh.
“Anh nên uống thuốc.”