Đôi môi khẽ mấp máy.
“Nước hoa mê tình.”
Giọng nói trầm ấm hấp dẫn, chỉ mấy từ đơn giản đã khiến cô xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cô chống tay vào ngực anh định chạy trốn, kết quả lại bị anh giữ chặt lấy eo.
“Không cho phép đổi ý.”
“Em… anh muốn nó làm gì?”
“Em nói thử xem? Biết rồi còn hỏi.”
“Em… không biết!”
“Không cần em có biết hay không, nhớ đưa cho anh.”
“…”
Ở dưới lầu, Ân Duệ Đức đang chuẩn bị lên ăn tối thì lại bị Lương Tự Nhi chặn lại.
Cô ta mặc chiếc váy dài, dáng người uyển chuyển mảnh mai: “Cậu Ân, anh có biết Đình Khang ở đâu không?”
Ân Duệ Đức nhíu mày: “Tôi làm sao biết được? Anh ta không phải luôn đi cùng cô à?”
Lương Tự Nhi khẽ nhíu mày: “Xin lỗi, tôi đi hỏi người khác.”
Ân Duệ Đức nhún vai, xoay người bước vào thang máy.
Bên trong sảnh tiệc mọi người đã lần lượt rời khỏi bàn, lúc Lương Tự Nhi bước vào, chỉ còn mấy nhân viên phục vụ đang dọn dẹp.
Cô ta hơi thất vọng, đang định ra ngoài nhìn xem.
Khuôn viên rực rỡ ánh sáng, lúc trước ăn uống náo nhiệt nhưng bây giờ chỉ còn sự vắng vẻ trống rỗng.
Ở cổng khuôn viên, có hai bóng người kéo dài dưới ánh đèn.
Lương Tự Nhi chậm rãi bước đến, không tự chủ được mà nhìn vào cô gái kia.
Người này mặc một chiếc váy màu cam, thiết kế rất đơn giản nhưng vô cùng tinh tế. Chiếc váy ôm sát người tôn lên vóc dáng mảnh mai của người đó. Chiếc cổ thiết kế chữ V lộ xương quai xanh và đường cong vô cùng hoàn hảo.
Giọng nói của cô gái này rất bình thản, nhưng lại nghe ra được một sự khó chịu đang cố gắng kìm nén.
“Tôi sẽ giao phần rượu còn lại vào sáng mai.”
“Được.”
“Sổ sách chờ ngày mai cùng nhau quyết toán?”
“Ừ.”
“Cứ quyết định thế đi, tôi đi trước.”
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng chen và…
“Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, hai người có thấy…”
Lương Tự Nhi vừa nói vừa nhìn vào cô gái kia.
Trong lòng cô ta hơi nghi ngờ, thậm chí cảm thấy hơi vô căn cứ. Nhưng mà khi cô gái kia quay đầu lại, trong nháy mắt, sắc mặt Lương Tự Nhi tái nhợt.
“Cô…”
Khoảng khắc người đó nghiêng đầu qua, ánh sáng chiếu lên sống mũi hoàn hảo, mái tóc dài bồng bềnh như thác nước. Đôi mắt sáng lương thiện, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang sự quyến rũ đặc trưng, mâu thuẫn đến cực điểm, nhưng lại phù hợp đến hoàn mỹ.
Cô gái này rất đẹp, lại có một loại khí chất riêng khiến người ta không thể nào rời mắt.
Vẻ đẹp của cô gái ấy, không hề hào nhoáng mà đường hoàng, vừa nữ tính vừa mạnh mẽ, không giống với bất kì ai, xinh đẹp một cách kì lạ.
Thấy Lương Tự Nhi, cô gái này hơi dừng lại, sau đó thờ ơ nhìn cô ta.
Ăn mặc đơn giản nhưng sang trọng là thói quen của cô.
A…
Chẳng biết tại sao!
Cô gái kia thu hồi đường nhìn, giơ tay nhét cây kẹo mút vào trong miệng, sau đó thờ ơ quay đi.
Lương Tự Nhi sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng đó rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Mặc dù đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, nhưng mọi thứ đều không hề mất đi.
Cô ấy… đã trở về rồi.
Lương Tự Nhi ôm ngực, nỗi lo lắng trong lòng càng dâng lên.
Đình Khang, Đình Khang đã đi đâu rồi…