“Không thì cô cứ chơi một đoạn, để chúng tôi tự mình trải nghiệm cái cô nói “hay” là thế nào!”
Thẩm Ngân Tinh lại nhìn Lâm Đình Nghị, cười nhạt: “Tôi đã năm sáu năm không chơi đàn rồi, sao anh lại cứ phải nhằm vào tôi thế?”
Nhằm vào?
Mọi người ít nhiều đều nghe ra được ý nghĩa trong câu nói này, cũng không hiểu tại sao Lâm Đình Nghị lại đột nhiên nhắc đến chuyện cúp Âm Hải sáu năm trước?
Chẳng lẽ là do mấy chuyện trên mạng gần đây?
Mấy nhà nghệ thuật gia đúng là luôn luôn có những hành vi không bình thường!
Lâm Đình Nghị cười: “Cô Thẩm nghĩ oan cho tôi rồi. Năm đó không được tham gia cuộc thi đó khiến tôi rất lấy làm tiếc, tôi là một người làm nhạc mà lại không có cơ hội được nghe tiếng đàn của cô Thẩm đây, càng nghĩ càng tiếc nuối…”
“Trên thế giới này có hàng vạn nhạc sĩ, nhưng không thấy ai nói họ hối tiếc vì không được nghe màn trình diễn của tôi! Trên thế giới này cũng có hàng vạn người biết chơi piano, chẳng lẽ ai cũng làm anh tiếc nuối à?”
“Phụt…”
Xung quanh vang lên một trận cười, thậm chí cả Diệp Tố Mỹ đứng ở bên cạnh cũng bị câu nói này của Thẩm Ngân Tinh chọc cười.
Cô gái này nhìn thì nghiêm túc nhưng lại làm cho người ta choáng váng.
Bạc Hàn Xuyên cũng khẽ cười, anh dựa vào ghế, vẻ mặt lãnh đạm như thường. Hơi thở mạnh mẽ dù đã thu liễm nhưng cũng không thể che giấu được, anh cụp mắt xuống, có vẻ thờ ơ với cuộc đối đầu đột ngột và khó giải thích này.
Sắc mặt Lâm Đình Nghị trầm xuống: “Tất nhiên tôi cũng không có nhiều thời gian quan tâm nhiều như thế, hai chị em nhà họ Thẩm gần đây xuất hiện rất nhiều trên các tin tức. Hôm nay may mắn được gặp mặt, chúng ta có thể nhân cơ hội này thảo luận cho nhau cũng là điều dễ hiểu, không phải sao?”
Ai cần anh ta thảo luận? Nó có ích gì với cô chứ?
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên của Lâm Đình Nghị lúc nhìn thấy cô đêm nay, cô đã biết nhất định phải vướng vào người này.
Thẩm Ngân Tinh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn và bất đắc dĩ.
“Xem ra đêm nay không chơi một bản thì không thể kết thúc chủ đề này được rồi?”
Lâm Đình Nghị nhún vai: “Cơ hội hiếm có.”
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh, chậm rãi đứng lên.
“Kể từ cuộc thi sáu năm trước tôi đã không động đến đàn nữa. Nếu như hôm nay tôi đàn không được tốt, mọi người cũng đừng chê cười. So với Thẩm Tư Duệ học mười lăm mười sáu năm, tôi đương nhiên kém hơn rất nhiều.”
Lâm Đình Nghị gật đầu mỉm cười: “Không đâu.”
Thẩm Tư Duệ nhướn mày, âm thầm cười nhạo.
Đàn không tốt tự khắc khiến người ta chê cười thôi!
Không cần biết cô học mấy năm, cuối cùng chỉ cần “Tài nghệ không bằng người” là được rồi!
Thẩm Ngân Tinh cười nhẹ: “Vậy thì tôi sẽ bày ra sự xấu xí của mình. Hôm nay là sinh nhật ông cụ Bùi, thế thì tôi cũng xin mượn cơ hội này gửi tặng ông ấy một bài hát. Chúc ông Bùi sống lâu trăm tuổi, hậu phúc vô cương.”
Bùi lão gia nghiêm túc gật đầu: “Có lòng lắm.”
Nói cho cùng thì ông Bùi cũng không thích mấy thứ này cho lắm, ông ấy thích Opera và hí kịch.
Thẩm Tư Duệ cũng nhận ra được thái độ của ông ấy, cũng may cô ta là người chơi đầu tiên, nếu không thì những bản piano lần lượt vang lên chắc chắn sẽ làm cho người ta cảm thấy nhàm chán.
Đương nhiên Thẩm Ngân Tinh cũng nhận ra điều đó, thế nên cô hơi suy nghĩ một chút, sau đó cô lấy khăn choàng xuống, buộc thành tóc đuôi ngựa.