Sau khi bay đến Paris.
Tống Phong Thời đi nhận phòng khách sạn. Dựa theo quy định của công ty thì nhân viên đều sẽ được đặt một phòng đôi tiêu chuẩn. Tuy nhiên, Tống Phong Thời đến đây một mình nên nhân viên điều hành đã giúp cậu đổi thành phòng đơn giường lớn, cậu có chút cảm kích, nhanh chóng xách hành lý vào phòng, và ngay lập tức đi ngủ để điều chỉnh lệch múi giờ.
Cậu không thể ngủ được trên máy bay đường dài, chủ yếu là do chỗ ngồi chật chội ở khoang phổ thông khiến cậu thấy không thoải mái.
Thực tế thì, Kim Lan Thù vốn định sắp xếp cho Tống Phong Thời và hắn lên cùng một chuyến bay, rồi giữa chừng thì hắn sẽ lén lút sẽ nhờ tiếp viên hàng không giúp cậu thăng cấp lên khoang hạng nhất. Không ngờ rằng, Tống Phong Thời lại bị xếp đi trên một chuyến bay khác, cho nên chuyện mà hắn dự tính trước này cũng không thể làm được. Kim Lan Thù đã rất cố gắng kiềm nén cái sự tình này không nói ra ngoài, nhưng trong lòng lại sinh ra sự căm phẫn, hắn không biết trút vào đâu nên đành trút vào người Âu Văn.
Tống Phong Thời nằm trên giường, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cửa sổ hé mở, để làn gió nhẹ thổi vào.
Vào lúc nửa đêm, cậu còn đang say giấc nồng thì bỗng dưng lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu khó chịu cau mày, nhưng vẫn đứng dậy đi dép lê vào, chậm rãi đi ra mở cửa.
Hình ảnh một người đàn ông cao lớn đứng ngoài hành lang đập ngay vào mắt cậu: “Đã lâu không gặp.”
Tống Phong Thời trợn tròn mắt: “Kim… Lan Thù?”
Kim Lan Thù đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại, hỏi Tống Phong Thời: “Tại sao cậu không mặc cái áo đó?”
Giọng điệu cao cao tại thượng, rất làm người ta khó chịu.
Nhưng Tống Phong Thời đã quen với việc Kim Lan Thù nói chuyện với giọng điệu như vậy.
“Cái áo đó à?” Tống Phong Thời gãi gãi đầu, “Không phải tôi đã nói là không vừa rồi sao?
Nói xong, Tống Phong Thời liền hối hận, trong lòng lo sợ Kim Lan Thù lại bật thốt ra câu nói kia một lần nữa “Cậu là chú lùn.”
Tống Phong nhìn mình trong gương, cậu cao 176cm, dáng người cũng coi như là cân đối, eo thon, chân dài, nhìn thế nào cũng không phải là chú lùn! Phải biết chiều cao trung bình của đàn ông Trung Quốc chỉ có 167. 1cm thôi đó!
Kim Lan Thù không hề nhắc đến bốn chữ xuyên thấu tâm can “Cậu là chú lùn” như trong tưởng tượng của cậu, hắn chỉ nói: “Vậy cậu mặc thử cho tôi xem một chút.”
Tống Phong Thời nói: “Cậu muốn tôi mặc cho cậu xem thử?”
“Đúng vậy.” Kim Lan Thù gật đầu, như thể hắn không hề cảm thấy có gì không ổn.
Tống Phong Thời tức không chịu nổi, đặt mông ngồi trên giường: “Xin lỗi, tôi bị lệch múi giờ. Không rảnh phục vụ ngài tổng giám đốc cao quý đây chơi trò ‘thay đổi trang phục’ đâu!” Nói xong, Tống Phong dứt khoát ngã lưng ngủ ở trên giường. Kim Lan Thù khẽ nhếch môi cười, cũng nằm lên giường kéo áo ngủ của Tống Phong Thời: “Vậy tôi sẽ giúp cậu mặc.”
Phần thân trên của Tống Phong Thời bỗng nhiên bị phơi bày ra trong không khí, cậu cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhưng trên mặt lại nóng hổi, cậu vừa đưa tay đẩy Kim Lan Thù vừa nói: “Không, không cần…”
Tuy nhiên, Kim Lan Thù đã khóa chặt hai tay của Tống Phong Thời, dùng một tay đem hai tay của cậu kéo qua khỏi đỉnh đầu, tay kia vuốt dọc xuống theo vòng eo trần trụi của Tống Phong Thời.
Quần, bị cởi ra.
Những sự việc tiếp theo xảy ra không liên quan chút gì đến việc “mặc quần áo” cả.
Tống Phong Thời nhìn trần nhà tuyết trắng, hai mắt mờ mịt.
“Tôi, tôi thật sự rất muốn đi ngủ…”
“Là cái loại yên bình đi vào giấc ngủ đó…”
“Loại có thể điều chỉnh lệch múi giờ…”
Tuy nhiên, Kim đại tổng tài cũng không tính để cho cậu được toại nguyện.
Giày vò đến sau nửa đêm, cho đến sau khi Kim đại tổng tài “đạt được ước muốn” ăn chán chê nam sắc, Tống Phong Thời mới “đạt được ước muốn” yên bình đi ngủ.
Cậu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ nhưng khi tỉnh dậy lại trong trạng thái đầu óc choáng váng mà ngồi dậy.
Một mình tỉnh lại trên giường lớn, Tống Phong Thời cảm thấy có chút thất vọng, xen lẫn một chút oán hận: “Cái đồ tra nam vô tình khốn nạn.”
Cậu đứng lên bước xuống giường, chợt phát hiện cậu đang mặc trên người một bộ áo ngủ sạch sẽ, giữa hai chân cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng là đã được rửa sạch qua.
Thế nhưng cậu lại không có một chút ấn tượng.
“Lạ thật?” Tống Phong Thời gãi gãi đầu, “Mình vậy mà thích sạch sẽ đến mức mộng du cũng phải tự đi tắm rửa sao?”
Đối với cậu mà nói, khả năng “mộng du rồi tự mình tắm rửa” còn lớn hơn nhiều so với “Kim Lan Thù làm xong tự mình tắm rửa sạch sẽ cho cậu”.
Cùng lúc đó, Tống Phong quay đầu lại, bật đèn ngủ lên, nhìn thấy dưới chân đèn ngủ có một tờ giấy ghi nhớ, trên tờ giấy có chữ viết tay của Kim Lan Thù: “Nhớ mặc cái áo đó.”
“Đúng là không có miếng lịch sự nào.” Tống Phong xé tờ giấy, vò nát rồi ném vào thùng rác.
Tống Phong Thời ánh mắt liếc nhìn về phía đồng hồ, liền giật nảy mình: “Cái gì? Đã 10 giờ rồi!”
Cậu nhanh chóng nhảy dựng lên, hai chân lập tức nhũn ra, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống. Cậu đỡ lấy tủ đầu giường, nghiến răng nghiến lợi mắng vị Kim tổng hiện đang vắng mặt, “Tên cầm thú kia…”
“Mình rõ ràng đã đặt báo thức vào lúc 8 giờ rưỡi?”
Cậu không muốn đến muộn trong ngày đầu tiên tập huấn ở nước ngoài đâu!
Khi Tống Phong Thời đang toát mồ hôi hột định tìm lý do giải thích về việc đến muộn, thế nhưng lúc mở điện thoại lên lại thấy tin nhắn của người phụ trách thông báo rằng buổi tập huấn hôm nay bị hủy bỏ, để mọi người nghỉ ngơi thật tốt.
Cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra là tối hôm qua lúc Kim Lan Thù rời đi, hắn đã giúp Tống Phong Thời điều chỉnh đồng hồ báo thức, đồng thời ra lệnh hủy bỏ buổi tập huấn vào hôm nay.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện mà Tống Phong Thời không biết.
Cậu chỉ cảm thấy may mắn.
“Thật may là nó đã bị hủy.” Tống Phong Thời lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
Hủy thì hủy.
Tống Phong Thời nằm nghỉ trong khách sạn nguyên một buổi sáng để ngủ bù, đến trưa lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chính vào lúc này, cậu nhận được lời mời của một người đồng nghiệp: “Hiếm khi không có nhiệm vụ tập huấn, sao chúng ta không cùng nhau đi mua sắm đi?”
Thực lòng mà nói, Tống Phong Thời còn muốn nằm thêm một lúc nữa, nhưng làm như vậy lại trông có vẻ như cậu đang tỏ ra khó gần với người ta, nên đã lê thân thể uể oải dậy thay đồ cùng đồng nghiệp ra ngoài đi dạo. Những người tham gia chương trình huấn luyện này đều là những nhân viên ưu tú đứng đầu trong quý, mặc dù tất cả mọi người rất hiếm khi gặp mặt trực tiếp, nhưng khi có cơ hội ở cùng một chỗ với nhau thì làm quen trò chuyện một chút cũng rất tốt.
Cả bọn tụ tập lại khoảng năm sau người, tùy tiện dạo quanh trên các con đường của Paris, cuối cùng chọn bừa một nhà hàng để ngồi ăn trưa.
Một nữ đồng nghiệp cho biết: “Lần hủy tập này đúng là rất kịp thời, sáng nay tôi dậy trước 7 giờ, kết quả người phụ trách lại thông báo nghỉ vào lúc 8 giờ!”
Một nam đồng nghiệp khác tò mò hỏi: “Sao cô dậy sớm vậy?”
Đồng nghiệp nữ cười nói: “Bỏi vì tôi còn phải trang điểm, chọn quần áo nữa mà!”
Mấy vị đồng nghiệp nam đều nhìn cô với vẻ mặt khâm phục.
Đồng nghiệp nữ xua tay nói: “Mấy chuyện này thì có là gì! Cái tôi thực sự muốn nói là, lúc tôi đi ăn sáng thì nhìn thấy Âu Văn và ông chủ đã đi ra ngoài! Bọn họ đi ra ngoài sớm như vậy, đúng thật là vất vả muốn chết.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói rằng họ đang liều mạng làm việc để chuẩn bị cho buổi trình diễn lần này.” Mấy vị đồng nghiệp tán gẫu, “Lịch trình rất dày. Không phải đều nói rằng bọn họ không có thời gian để khen thưởng chúng ta sao? Tiền thưởng sẽ phát trực tiếp cùng với tiền lương gì đó… “
Tống Phong Thời nghe được, ngược lại là sững sờ.
“Kim Lan Thù lịch trình dày đặc như vậy, sao tối hôm qua còn thời gian mà tới chỗ cậu được?” Tống Phong Thời nghĩ thầm, “Là do đói khát tình dục sao? Đúng là cái đồ cầm thú.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ lại đi dạo loanh quanh một vòng giống như những du khách bình thường, đi xem Khải Hoàn Môn* rồi xếp hàng vào Cung điện Louvre* rồi vừa bị lạc đường mà còn vừa bị đói bụng.
(*) Khải Hoàn Môn hay đúng hơn Bắc đẩu Tinh tú Hoàn môn (tiếng Pháp: L’arc de triomphe de l’Étoile) là một công trình nổi tiếng ở Paris và là một trong những biểu tượng lịch sử nổi tiếng của nước Pháp tọa lạc ở điểm cuối của đại lộ Champs-Elysées. Khải Hoàn Môn là một trong những công trình nổi tiếng nhất của Paris và cùng với Champs-Elysées là địa điểm tổ chức các lễ hội, sự kiện hay ăn mừng các chiến thắng thể thao. Với 1.330.738 lượt khách mua vé viếng thăm hàng năm, Khải Hoàn Môn đứng thứ 10 trong các công trình thu hút nhất của Paris.
Cung điện Louvre (tiếng Pháp: Palais du Louvre) là một cũ của nằm ở bờ phải sông thuộc trung tâm thành phố từ đến vườn. Ngày nay phần lớn diện tích cung điện được sử dụng cho việc trưng bày các bảo vật và được xem như một trong những bảo tàng lớn nhất trên thế giới.
Cung điện Louvre có thể nói là trải nghiệm tồi tệ nhất của cậu ở Paris. Cả đám bọn cậu cũng không có dự định trước, nói đi cái là đi luôn, kết quả là nhích từng bước đi vào như tốc độ cháy của nhang muỗi, xếp hàng để vào cửa, mua vé cũng phải xếp hàng thậm chí đến đi xem triển lãm cũng phải xếp hàng rất lâu. Ở đây có vô số nơi trưng bày bảo vật, cũng như có rất nhiều các gian phòng triển lãm rải rác, và tất nhiên là lượng du khách cũng đông đúc không kém, cả bọn bị mắc kẹt trong đám đông, không thể phân biệt được phương hướng rồi bị lạc trong đó mất một lúc lâu, ngẫu nhiên mới được nhìn thoáng qua các khu triển lãm họ muốn xem trong đám đông chen chúc, tranh thủ mở điện thoại di động nhấn nút chụp để chụp ảnh lại. Sau một hồi chen chúc tấp nập mọi người đều rất đói bụng nhưng theo quy định thì không được phép ăn uống trong phòng triển lãm, vậy nên bọn họ đành phải dáo dác tìm kiếm một quán ăn ở bên ngoài để lấp đầy cái bụng đang đói cồn cào. Thật vất vả mới ăn uống no đủ xong xuôi thì lại đến công cuộc tìm nhà vệ sinh, rồi lại tiếp tục lấy tốc độ nhang muỗi cháy mà lết thân xác điêu tàn theo hàng dài di chuyển đi vào nhà vệ sinh công cộng…
Thực sự thì bọn họ đều không phải vì tâm hồn đam mê nghệ thuật mà đi xem triển lãm, chủ yếu đến đây chỉ để chụp một vài bức ảnh đăng lên mạng xã hội rồi vội vã trở về khách sạn để tắm rửa và nghỉ ngơi.
Trong lúc tổng duyệt cho show thời trang, Kim Lan Thù tiện tay mở điện thoại di động lên xem rồi tình cờ nhìn thấy tấm ảnh chụp Cung điện Louvre trên trang chủ của Tống Phong Thời, kèm theo dòng trạng thái: “Mệt chết đi được, không thể nhìn thấy cái gì cả, toàn người là người. Nhưng cũng thật đáng tiếc khi tôi không xem được tượng thần Venus cụt tay*.”
(*)Tượng thần Vệ Nữ thành Milo (tiếng Pháp: Venus de Milo) là một pho tượng bán khỏa thân cụt hai tay, được tìm thấy vào năm 1820 ở Milos (Hy Lạp) nên được đặt tên là Milo. Pho tượng được cho là có niên đại vào khoảng 130 TCN, khắc họa vị nữ thần tình yêu và sắc đẹp của Hy Lạp ( thần Venus). Việc thiếu đôi tay là đặc điểm nổi bật nhất của bức tượng Vệ nữ Milo. Đã có rất nhiều nhà điêu khắc thử tạo những phương án khác nhau để hoàn thiện đôi tay cho nữ thần nhưng vẫn chưa có được phương án hợp lý cho bức tượng bởi vậy cho đến nay bức tượng vẫn ở trong trạng thái như ban đầu.
Kim Lan Thù xem qua, hiện tại đang là mùa du lịch cao điểm, hắn liền nhắn cho Tống Phong Thời: “Đồ ngốc, sao lại đi Cung điện Louvre vào lúc đông khách như vậy.”
Tống Phong Thời không khỏi trợn mắt, nhắn trả: “Vậy xin hỏi tổng giám đốc, khi nào thì Cung điện Louvre ít khách thế?”
Lúc này, Âu Văn đã đi tới chỗ hắn, Kim Lan Thù gật đầu về phía Âu Văn, nhanh chóng bấm điện thoại trả lời Tống Phong Thời: “Lát nữa sẽ nói cho cậu biết.”
Âu Văn bước đến gần Kim Lan Thù nói: “Vậy chỉ cần xếp hàng lại lần nữa là được rồi mà.”
Kim Lan Thù đứng dậy nói với Âu Văn: “Có thể bao trọn khi Cung điện Louvre đóng cửa không?”
“Hả?” Âu Văn sững sờ, một lúc sau mới trả lời: “Tôi sẽ đi hỏi ngay.”
Âu Văn ngay lập tức gọi cho một người môi giới du lịch cao cấp mà anh có quen biết và nhanh chóng nhận được câu trả lời chắc chắn: “Đúng vậy, có thể.”
Kim Lan Thù liền hỏi: “Có thể xem thần Venus cụt tay không?”
“Tất nhiên ạ”, Âu Văn trả lời, “Các bảo vật cổ điển đều sẽ được hướng dẫn viên chuyên nghiệp dẫn đi tham quan một lần, và trong quá trình cũng sẽ có chuyên gia phục vụ, vậy nên ngài không cần phải lo lắng về chuyện đó.”
Kim Lan Thù hỏi: “Chi phí bao nhiêu?”
“Chi phí là 30.000 Euro* cho 90 phút.” Âu Văn dừng lại, “Còn được tặng thêm một chuyến tham quan về đêm trên sông Seine, biểu diễn ballet, biểu diễn violin và dịch vụ của hướng dẫn viên chuyên nghiệp đều không tính phí.”
(30.000 Euro = 746.231.718,60 Đồng)
Kim Lan Thù nói: “Quá đắt.”
“Đúng vậy.” Âu Văn gật đầu, “Thực ra mua vé đi xem cũng giống như vậy. Chưa kể đến những ngày thường.”
Kim Lan Thù suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Là mỗi người đều mua vé với giá 30.000 euro sao?”
“Không, 30.000 euro là giá cho một nhóm tối đa 4 người.”
“Ừm.” Kim Lan Thù gật đầu: “Được rồi, cậu thu xếp cho tôi một chuyến.”
“Hả?” Âu Văn sững sờ, sau đó lập tức tỉnh táo lại, “Vâng, tôi sẽ đi thu xếp ngay, nhưng cho tôi hỏi là ngài muốn thu xếp vào lúc nào vậy ạ?”
“Được rồi, cậu đi thu xếp đi.” Kim Lan Thù vỗ vỗ vai Âu Văn, “Tối thứ năm, hai người.”
Sau một hồi suy nghĩ, trong đầu Âu Văn bất giác nảy ra một suy đoán táo bạo: Chuyện này… Chẳng lẽ… Tổng giám đốc… đang yêu?