Tào Đại Đầu dù gì cũng là người đi ăn máng khác từ một công ty khoa học kỹ thuật, nên từ trong thâm tâm hắn cảm thấy mình tuyệt đối phải giành được thắng lợi trong trận chiến PK tiếp thị kỹ thuật số này, bởi nếu để thua trận thì thật sự quá mất mặt. Vậy nên, hắn đã nghĩ ra được một kế hoạch quảng cáo mới, làm một video thời lượng 10 giây.
“Như chúng ta đã biết, tỷ lệ nhấp chuột và tỷ lệ chia sẻ của các video ngắn hiện nay đều cao hơn nhiều so với các video quảng cáo thông thường.” Tào Đại Đầu cho biết, “Tương tự, ảnh hưởng của những người nổi tiếng đến quyết định mua hàng của người tiêu dùng cũng ngày càng tăng. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm một số minh tinh nam và nữ ở các độ tuổi khác nhau, lại cho từng người bọn họ lên hình ở các khung cảnh khác nhau rồi cùng nói ‘Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được Bảo Phạn Lưu.’ Thời lượng cửa video dự kiến là 10 giây và tuyệt đối sẽ không vượt quá 15 giây.”
“Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được Bảo Phạn Lưu” rõ ràng là ý tưởng của Tổ kế hoạch, nhưng bây giờ lại bị Tào Đại Đầu dùng làm “nét chấm phá”, điều này làm Giả Khắc Lâm cảm thấy rất khó chịu. Thế nhưng cô cũng không thể đem sự khó chịu này bộc lộ ra ngoài, nên chỉ nói: “Mời mấy minh tinh ở các độ tuổi khác nhau? Nếu muốn vậy chắc cũng phải là đại minh tinh? Muốn đẩy một video ngắn thì nhất định phải đưa nó lên được các nền tảng phát sóng lớn có đúng không? Đối với một video 10 giây, chẳng phải nó có hơi lãng phí sao?”
Tào Đại Đầu mỉa mai: “Nếu nhìn vào tỷ lệ nhấp chuột và tỷ lệ chia sẻ của các video ngắn bây giờ, thì tôi nghĩ như này cũng không thể xem là ‘lãng phí’. Cái chúng ta muốn là làm quảng cáo chứ không phải làm phim truyền hình trong nước mà phải kéo dài tới 70, 80?”
Giả Khắc Lâm tức đến mức nghẹn khuất.
“Ừm, nếu đạt hiệu suất tốt thì tiền bạc không thành vấn đề.” Kim Lan Thù gật đầu tán đồng.
Đây là lần đầu tiên Tào Đại Đầu nghe thấy lời khẳng định của Kim Lan Thù, bỗng dưng muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, sự tán dương của Kim Lan Thù cũng không kéo dài được bao lâu, lập tức liền đưa ra lời phê bình: “Tuy nhiên, tôi không muốn làm loại video quảng cáo này. Bởi vì, tôi hy vọng đợt tiếp thị lần này sẽ mang đến kết quả tốt nhất, nó phải vừa có tính tương tác mà cũng vừa có một cốt truyện riêng bên trong. Thế mới là một đợt tiếp thị thương hiệu thành công. “
Tào Đại Đầu bật cười: Tương tác, cốt truyện… Hình như lúc đầu ngài chưa nói thì phải?
Vẻ mặt Kim Lan Thù hiện rõ “Tôi không nói thì mấy người cũng không tự hiểu được à.”
Giả Khắc Lâm liền phụ họa: “Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy!”
Kim Lan Thù nói: “Vậy tổ của cô có kế hoạch gì tốt hơn không?”
“Ưm…” Giả Khắc Lâm có hơi chột dạ, cô cũng tự cảm thấy được rằng kế hoạch của mình không tốt bằng Tào Đại Đầu, nhưng trong chuyện này thì “Thua người chứ không thua trận”, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tự tin rồi bắt đầu trình bày về kế hoạch của tổ mình, “Chúng tôi muốn mở một chương trình tương tác trực tuyến vào cùng ngày lễ tình nhân với chủ đề ‘Bảo Phạn Lưu là người tình của tôi’.”.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
(*) Thua người chứ không thua trận: cho dù bạn thua ai cũng không quan trọng, chỉ cần không đứng cuối cùng trong bảng xếp hạng là được, thường mang nghĩa động viên, khuyến khích mọi người làm việc chăm chỉ để không tụt lại phía sau.
“Thế chẳng phải giống như đang sao chép từ ‘Love at Tanabata’ của Tiffani à?” Kim Lan Thù lật xem bản kế hoạch, hàng lông mày dần chau lại.
“Không, không phải,” Giả Khắc Lâm nhanh chóng biện hộ, “Vẫn có chút khác biệt…”
“Chỉ ‘có chút’ thôi.” Kim Lan Thù nhấn mạnh từ “có chút” một cách châm chọc, “Óc sáng tạo của cô chỉ tới đây? Còn muốn làm loại này?”
Giả Khắc Lâm lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Kim Lan Thù tổng kết: “Không được, làm lại.”
“Làm lại” – hai từ này thực sự là một cơn ác mộng!
Kim Lan Thù chuẩn bị rời công ty thì Gia Ngu lại bất ngờ xuất hiện, lại vô tình giống như vụng về vấp ngã một cái.
Thấy Kim Lan Thù không có ý định đi tới giúp mình, Gia Ngu dựa vào tường tự đứng lên, mang ý cười khổ nói: “Ai da, thật là mất mặt.”
Kim Lan Thù nói: “Đúng thật.”
Khuôn mặt Gia Ngu lập tức đỏ bừng: “Ừm… Thật ra tôi…thể chất của tôi rất dễ bị ngã. Cũng không biết là do đâu, ha ha.”
“Vậy thì tôi đề nghị cậu nên đi khám đi.” Kim Lan Thù nghiêm nghị nói, “Có thể là do não hoặc tiểu não phát triển không được tốt. Ngoài ra thì chứng suy giảm nhận thức, và suy giảm thị lực cũng có thể gây ra vấn đề này.”
Gia Ngu nở nụ cười cứng ngắc gật đầu: “Vâng, được ạ. Cảm ơn Kim tổng.”
Khi Kim Lan Thù chuẩn bị rời đi, Gia Ngu lại chạy theo nói: “Ngài có thể tiện đường chở tôi đi một đoạn không…?”
Kim Lan Thù cảm thấy bực bội, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy thì đi.”
Hắn luôn cảm thấy đầu óc Gia Ngu có vấn đề, so với Thái tử Quỳ Long còn thua kém gấp trăm lần.
Kim Lan Thù chỉ biết Gia Ngu là con trai của Chủ tịch Quỳ Long, nhưng không biết Gia Ngu từ trước tới nay chưa từng được gặp mặt cha ruột, đương nhiên cũng chưa từng nhận được một câu chỉ dạy nào về kinh nghiệm điều hành của ông trùm khu trung tâm thương mại này. Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tại nhà mẹ đẻ, nhưng mà mẹ đẻ của cậu ta lại là gái hộp đêm, chỉ lâm thời kết giao được với Chủ tịch Quỳ Long. Sau khi có đứa con này, Chủ tịch Quỳ Long cũng chẳng thèm để bà vào mắt, thế nhưng nể tình đứa trẻ, một năm ông ta cũng sẽ cho hai mẹ con họ vài trăm triệu tệ tiêu xài. Vài trăm triệu tệ này là số tiền rất lớn đối với người bình thường, nhưng đối với một ông chủ của một tập đoàn lớn như Chủ tịch Quỳ Long thì cũng chỉ bằng với việc tùy tiện bỏ tiền ra để nuôi một con chó. Cũng bởi vì thế, kiến thức và khí chất của Gia Ngu đương nhiên cũng kém hơn rất nhiều so với đứa con được Chủ tịch Quỳ Long đích thân nuôi dưỡng bên người kia, chỉ chuyên học theo cách hành xử của mẹ mình, sau khi lênh đênh trên biển đã lâu, bắt gặp được một cái bến tàu lập tức liều mạng bám lấy vì sợ cả đời không uống được một giọt nước giếng.
Chỉ là sau một thời gian tiếp xúc với Kim Lan Thù, Gia Ngu liền nghi ngờ thông tin của mình có vấn đề, cái tên Kim Lan Thù này nhìn không giống GAY chút nào! Ngược lại càng giống thẳng nam hơn là sao?
Hôm nay Gia Ngu đi theo Âu Văn và Kim Lan Thù đến một bữa tiệc xã giao.
Nhìn thấy Kim Lan Thù uống qua hai ly, ánh mắt mờ mịt, không còn sắc bén như thường, sắc mặt hơi đỏ lên vì rượu, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy xinh đẹp, giống như một đóa mẫu đơn ngà say.
Gia Ngư thấy dáng vẻ này của người đàn ông, trong lòng rung động, ngập ngừng hỏi: “Gần đây tôi rất băn khoăn… Có một chuyện tôi đặc biệt muốn hỏi chủ tịch.”
Kim Lan Thù sững sờ, thoạt nhìn tâm tình có vẻ tốt hơn đôi chút, giọng điệu tùy ý hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ừm, tôi chỉ không biết mình có nên ‘come out’ ở nơi làm việc không”. Gia Ngu nói, “Chính là nói với các đồng nghiệp rằng tôi là người đồng tính. Tôi chỉ sợ mọi người sẽ xem tôi thành kẻ ngoại lai!”
Kim Lan Thù bật cười: “Haha, ở trong ngành của chúng ta, cậu không phải GAY mới là ngoại lai!”
Vừa nói, Kim Lan Thù vừa vỗ vỗ bả vai Âu Văn đang đứng bên cạnh: “Đúng không?”
Âu Văn ở bên cạnh nghe Gia Ngu nói chuyện, hoàn toàn biết rõ rằng mình không nên xen vào tràng diện này, hiện tại bất ngờ bị Kim Lan Thù điểm danh, da đầu Âu Văn tê rần, nở một nụ cười cứng đờ tỏ ý đồng tình.
Gia Ngu lập tức hỏi: “Âu Văn cũng vậy?”
Âu Văn cười nói, “Tôi là một kẻ ngoại lai.”
Gia Ngu gật đầu, lại quay sang hỏi Kim Lan Thù: “Kim tổng thì sao?”
Kim Lan Thù uống rượu vào tính tình cũng tốt lên, trả lời: “Tôi là GAY. Mọi người đều biết.”
Gia Ngu cười: “Làm sao mọi người biết được? Ngài đã công khai dối tượng rồi à?”
Kim Lan Thù cười nói: “Không phải, đồng nghiệp hỏi tôi có phải là GAY không, tôi trả lời có, và thế là ai cũng biết.”
Gia Ngu thấy Kim Lan Thù say rồi thì hỏi gì cũng thoải mái trả lời, trong lòng vui mừng khôn xiết, lại tiếp tục hỏi: “A, vậy… Vậy mẫu người lý tưởng của ngài là như thế nào?”
“Hả?” Kim Lan Thù giật mình, “Chuyện này…”
Gia Ngu lại nói: “Hiện tại tôi chưa có bạn đời, nhưng tôi nghĩ, muốn tìm một người bạn đời thì phải đẹp trai, tài giỏi. Ví dụ giống như ngài đây.”
“Giống tôi?” Kim Lan Thù cười, “Tiêu chuẩn của cậu cao như vậy?”
Gia Ngu thật sự phục cái vẻ tự luyến này của Kim Lan Thù, nhưng cậu ta cũng rất thích Kim Lan Thù tự luyến như vậy nên mỉm cười gật đầu.
Kim Lan Thù lại nói, “Vậy thì có lẽ tám phần mười cậu sẽ không tìm được.”
Nụ cười của Gia Ngu cứng đờ bên khóe miệng, nửa ngượng ngùng không biết nói gì.
Âu Văn ở bên cạnh đã xấu hổ muốn chết.
Nhưng Gia Ngu lại tự động viên bản thân, cười nói: “Cũng không phải là không tìm được, cái gọi là duyên phận này, ai mà đoán trước được.”
“Tôi không nói cậu ‘chắc chắn’ không tìm được”, Kim Lan Thù nhấn mạnh, “Tôi chỉ nói cậu ‘80%’ tìm không ra.”
Gia Ngu bật cười: “Thế không phải vẫn còn 20% sao?”
“Người khác thì tôi không biết, nhưng nếu chỉ có 20% khả năng tìm được thì tôi tuyệt đối sẽ không tìm!” Kim Lan Thù đáp.
Gia Ngư nói: “Nói dối phải không. Ngài hẳn phải là một người thích thử thách với những mức độ khó cao.”
Kim Lan Thù đáp: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Chuyện công việc và chuyện tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Kim Lan Thù không tiếp tục nói về chủ đề này với Gia Ngu, đứng dậy, nâng ly bước đi, cùng những doanh nhân khác nói chuyện phiếm. Sau khi tàn tiệc, Kim Lan Thù và Gia Ngu đều uống rượu, thế nên Âu Văn liền phụ trách lái xe đưa bọn họ trở về khách sạn.
Trên đường đi, Kim Lan Thù lại nói: “Âu Văn, hai ngày nữa đưa Gia Ngu đi chọn xe đi. Ngày nào cậu ta cũng ngồi xe của tôi đi làm, rất bất tiện.”
Gia Ngu vội nói: “Tôi không hề cảm thấy bất tiện.”
“Tôi cảm thấy.” Kim Lan Thù đáp.
Gia Ngư dường như đã quen với cách nói chuyện của Kim Lan Thù, bình thản tiếp lời: “Ừm… Nhưng mà, tôi… tôi không có bằng lái xe. Cho dù có xe cũng không có ích lợi gì.”
Kim Lan Thù nói: “Vậy tôi chọn cho cậu thêm một người tài xế?”
Gia Ngư cười: “Như vậy có hơi tốn công quá không? Tôi chỉ là một thực tập sinh mà lại có cả tài xế riêng?”
“Cậu là một thực tập sinh, nhưng lại ở một khách sạn năm sao.”
“Hai chuyện này không giống nhau. Hầu hết mọi người đều không biết tôi sống ở đâu, nhưng việc mang theo tài xế riêng đưa đón đi làm cũng có hơi làm kiêu quá.”
“Thế để tôi làm tài xế đưa đón cậu đi làm thì không làm kiêu à?”
Gia Ngu cười nói: “Không phải muốn nhờ ngài làm tài xế, chẳng phải chúng ta tiện đường sao? Đi chung với nhau cũng có thể nói chuyện phiếm giải sầu.”
Kim Lan Thù nói: “Cậu lấy tôi ra để giải sầu? Tôi sau khi tan làm không có hứng thú tán gẫu với đồng nghiệp.”
Gia Ngu nói: “Vậy ngài đừng coi tôi là đồng nghiệp, xem tôi như một người bạn có được không?”
“Không được.” Kim Lan Thù nói, “Nếu tôi muốn kết bạn thì nhất định sẽ không kết một người bạn như cậu.”
Gia Ngu cảm thấy hai bên mặt mình nóng rát giống như vừa bị cho ăn tát, không khỏi hỏi: “Như tôi thì sao?”
“Tôi không biết.” Kim Lan Thù nói, “Tôi căn bản không kết bạn.”
Nghe vậy, Gia Ngu cũng không nản lòng. Cái người Kim Lan Thù này khi nói chuyện thường làm cho người ta tức nghẹn họng, chứ hắn cũng không phải đặc biệt nhắm vào mình mà nói.
Kim Lan Thù như chợt nhớ tới điều gì, ngừng nói chuyện với Gia Ngu, cúi đầu nhắn tin cho Tống Phong Thời: “Tối nay có rảnh không?”
Kim Lan Thù trở về khách sạn tắm rửa xong xuôi, chờ Tống Phong Thời tới.
Tống Phong Thời tới cũng rất nhanh, quẹt thẻ bước vào cửa. Dọc đường có chút lén lút vì sợ đụng phải cái vị yêu kiều dụ hoặc kia. Cậu đã có hỏi thăm rồi, cậu trai trẻ đó là thực tập sinh mới của văn phòng tổng giám đốc. Nhưng văn phòng của tổng giám đốc thường không tuyển dụng thực tập sinh, và làm thế nào một thực tập sinh mà có thể ở trong một khách sạn năm sao? Cho dù nghĩ theo hướng nào thì cũng thật kỳ lạ.
Vì vậy, Tống Phong Thời trong lòng có quỷ, như nửa đêm đi hẹn hò hái hoa tặc, cẩn thận đi lên lầu từ thang máy tải hàng dọc theo cầu thang thoát hiểm khẩn cấp mà di chuyển, chỉ do không muốn chạm mặt Gia Ngu.
Tống Phong Thời không hiểu tại sao mình lại phải lén lút như vậy, nhưng cũng đành chịu.
Nghĩ lại, bản thân cậu cũng tự cảm thấy mình “Không rõ danh phận”, chạm mặt người khác thì sẽ gặp rắc rối.
Kim Lan Thù từ trong phòng tắm đi ra đã nhìn thấy Tống Phong Thời, trong lòng khá vui sướng hỏi: “Uống rượu không?”
Tống Phong Thời xem sắc mặt Kim Lan Thù hỏi: “Hôm nay cậu uống rượu?”
“Ừm.” Kim Lan Thù gật gật đầu, ngồi xuống bên giường.
Tống Phong Thời gác chân nhìn Kim Lan Thù, giọng điệu giống như tùy ý nói: “Cái người tên Gia Ngu đó là ai? Sao lại ở trong khách sạn này?”
“Cậu ta thì sao?” Giọng điệu của Kim Lan Thù cũng rất tùy ý.
Chỉ là Kim Lan Thù thật sự vô ý, còn sự tùy ý của Tống Phong Thời lại là giả vờ giả vịt mà ra.
Ngay khi Kim Lan Thù nghe Tống Phong Thời nhắc đến Gia Ngu, chợt nghĩ đến chuyện vừa rồi nói trong bữa tiệc, cười hỏi Tống Phong Thời, “Cậu ‘come out’ ở công ty chưa?”
Tống Phong Thời giật mình: “Tại sao lại hỏi cái này?”
“Hỏi thử thôi.”
“Come out rồi.” Tống Phong Thời nói, “Nhưng cũng không thể nói là trực tiếp ‘come out’, tự tôi không che dấu. Thì về lâu mọi người cũng tự biết”
Kim Lan Thù gật đầu nói: “Cũng giống tôi.”
Tống Phong Thời im lặng cúi đầu.
Kim Lan Thù lại hỏi: “Mẫu người lý tưởng của cậu là gì?”
Tống Phong Thời mặt đỏ lên: “Cậu…hỏi cái này làm gì?”
Giọng điệu Kim Lan Thù nhuốm chút men say: “Tùy tiện hỏi một chút.”
Tống Phong Thời thấy Kim Lan Thù có vẻ hơi say, ngữ khí của hắn khác hẳn mọi khi, nhưng cũng rất quyến rũ. Cậu liền lấy hết can đảm nói: “Ừm, đầu tiên thì cũng phải come out giống tôi trước đã, nếu không sẽ phiền phức lắm. Và nếu học cùng chuyên ngành nữa thì càng tốt, có cùng kiến thức nền tảng thì mới có chủ đề chung để nói. Tiếp theo thì có thể làm việc cùng nhau để hỗ trợ nhau và thấu hiểu sự nghiệp của nhau. Cậu có nghĩ vậy không? Và nếu bây giờ chúng ta đang nói về ‘mẫu người lý tưởng’ thì tiêu chuẩn hơi cao chút cũng được nhỉ, muốn người đó giỏi giang, giàu có và ngoại hình phải đẹp. “
Kim Lan Thù cười: “À, cậu chỉ cần nói thẳng mẫu người giống như tôi là được rồi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì.”
Mặt Tống Phong Thời đỏ bừng, lại nói: “Sao lại chỉ có mỗi cậu? Trên Địa Cầu tỷ tỷ người, chỉ có mỗi Kim Lan Thù cậu là tốt nhất? – Chẳng qua nếu cậu đã hỏi tôi rồi thì chính mình cũng nên nói chút đi chứ, bản thân cậu cảm thấy mẫu người lý tưởng phải như thế nào? “
“Vậy mà còn phải hỏi?” Kim Lan Thù nâng cằm, “Đương nhiên là tôi!
Tống Phong Thời chán chả buồn nói.
Hại cậu còn nghĩ vừa rồi Kim Lan Thù là muốn chia sẻ về mẫu người lý tưởng với mình.
Haizz, quả nhiên chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi!
– ———————————————————–