Phong Lập Hân đã bắt đầu sử dụng máy hô hấp.
Những ngày qua, anh phát hiện việc hít thở của mình ngày càng khó khăn.
“Ông Kim, có phải triệu chứng của tôi ngày càng nghiêm trọng hay không?”
Anh hỏi bác sĩ riêng của mình – ông Kim, người đang thu dọn máy hô hấp bên cạnh.
“Không nghiêm trọng.
Chẳng qua là phổi bị viêm chút thôi.”
Ông Kim mập mờ đáp.
“Được rồi ông Kim, ông không cần giấu tôi làm gì.
Thật ra thì cái chết đối với tôi mà nói, lại là sự giải thoát.”
Ông Kim làm bác sĩ riêng của Phong Lập Hân, có thể nhận ra sự dằn vặt đau khổ mà Phong Lập Hân chịu đựng mỗi ngày: anh không phải sống vì bản thân, mà là sống vì em trai Phong Hàng Lãng.
Ông Kim thở dài một tiếng.
“Không chỉ có phổi, lá gan có chức năng lọc máu, thận có chức năng bài tiết, cả hai bộ phận này của cậu đều đã có vấn đề.”
“Ông cứ nói thẳng: tôi còn sống được bao lâu?”
Đối mặt với cái chết, Phong Lập Hân lại có thể hỏi một cách vô cùng bình tĩnh.
“Nếu như ngày nào cũng vừa vặn tuân chủ chữa trị, thì nhiều nhất là không quá ba tháng.”
Bác sĩ Kim thành thật trả lời.
“Ba tháng… ba tháng… nếu như tôi chết như vậy, Hàng Lãng sẽ càng cô độc, càng tịch mịch, cũng chỉ càng thêm căm hận những kẻ khác của Phong gia! Tôi thật sự không thể bỏ nó lại cuộc sống mà chỉ có thù hận bầu bạn.
Điều đó sẽ hủy hoại cuộc đời của nó.
Tôi muốn tìm cho nó một cô gái tốt, sau khi tôi chết rồi còn có thể chăm sóc nó.”
“Nói dễ vậy sao? Cứ xem tính tình của Nhị thiếu gia, lúc này cậu ấy làm sao chịu lấy vợ chứ?”
Ông Kim lắc đầu than thở.
“Chung quy là, tôi vẫn muốn thử một lần.”
Phong Lập Hân dùng thuốc hàng ngày đều là Phong Hàng Lãng tự tay bón.
Cho dù có bận rộn đến đâu, hắn cũng sẽ buông bỏ hết công việc trêи tay mà chạy về.
Vậy mà lần này, Phong Lập Hân lại quay đầu sang bên, không chịu uống.
“Hàng Lãng, lúc nào mới mang em dâu về nhà đây?”
Lại là cái đề tài nhàm tai đó.
Hàng Lãng biết dụng tâm của anh trai: anh là muốn sau khi chết đi, hắn có người chiếu cố.
“Anh là anh trai còn chưa lấy vợ, em gấp cái gì.”
Hàng Lãng từ chối.
“Bộ dạng anh người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, còn có phụ nữ nào chịu cưới? Rõ ràng là liên lụy đến con gái nhà người ta.
Hơn nữa, anh cứ sống an nhàn là đủ rồi.”
Phong Lập Hân nhàn nhạt đáp lời.
Hoàn toàn là lời nói thật lòng, người nói vô ý, người nghe lại hữu tình.
Phong Hàng Lãng đem thìa thuốc lên môi thử nhiệt độ, rồi lần nữa đưa đến khóe miệng Phong Lập Hân.
“Em không nghe lời, tâm trạng anh không tốt, không muốn uống!”
Phong Lập Hân đành dùng đến thủ đoạn thời nhỏ, bất quá khi ấy, phần lớn đều là vì dỗ Phong Hàng Lãng uống thuốc.
Anh có thể cảm nhận được: đôi mắt của em trai Hàng Lãng ngày càng tràn ngập cừu hận, anh sợ sau khi mình chết, Hàng Lãng sẽ thật sự bị hận thù nuốt chửng.
Ngoài báo thù, không còn điều gì có thể khiến hắn luyến tiếc.
Nếu hắn có một gia đình, có vợ con, thì câu chuyện sẽ khác! Phong Hàng Lãng chậm rãi đặt thìa thuốc lại trong bát, nhàn nhạt nói.
“Nếu không thì thế này đi, lấy danh nghĩa Phong Lập Hân anh đi hỏi cưới, nếu quả thật có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện kết hôn, em sẽ lấy người đó.
Thế nào?”
Phong Lập Hân ngẩn ra: anh không nghĩ Phong Hàng Lãng sẽ đáp ứng, càng không nghĩ hắn sẽ đưa ra điều kiện như vậy.
“Lấy danh nghĩa của anh đi hỏi cưới? Em chẳng phải là đang cố ý làm khó người ta sao?”
“Em biết anh sợ em cô độc.
Nhưng nếu người phụ nữ này không có đủ sự lương thiện, tâm hồn không sạch sẽ, mục đích không đơn thuần, anh có thể yên tâm đem trai anh giao cho người ta cả đời hay sao?”
Phong Hàng Lãng có thể khẳng định: sẽ không có người phụ nữ nào tâm hồn thanh khiết đồng ý gả đi.
Cho dù có, cũng là có mưu đồ khác mà thôi.
Phong Lập Hân dĩ nhiên không yên tâm! Nhưng dù mơ hồ cảm thấy điều kiện này của em trai thật không chính đáng, nhưng vẫn có chút đạo lý: một người phụ nữ tâm không sạch, mục đích sâu xa, cũng sẽ không thể chăm sóc tốt cho em trai anh.
Sẽ càng ngột ngạt cho tâm hồn hiu quạnh, lạnh lẽo của Phong Hàng Lãng! Trêи thế gian này, thực sự có nữ nhân tốt đẹp như vậy?