Những lời này cứ như có phép thuật.
Dường như ai đó cũng đang mong cô sẽ đối xử với hắn dịu dàng một chút sau khi hắn đã cởi bỏ lớp da nhân tạo này? Tốt một chút? Thật vậy sao? Có lẽ quả thật thứ gì càng khó có được, sức hấp dẫn lại càng lớn.
Tuyết Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, thấp giọng lầm bằm.
“Anh yên tâm, em sẽ đối tốt với Hàng Lãng.
Em biết anh ấy rất quan tâm đến anh trai mình.
Anh ấy lo anh sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhanh chóng hồi phục.
Như vậy Hàng Lãng sẽ không phải sống trong cảm giác áy náy và biết ơn anh nữa.
Thật ra em nhận thấy, anh ấy là rất kiềm chế chính mình đấy.”
Những lời của cô chạm vào vị trí sâu nhất, mềm mại nhất trong tim Hàng Lãng.
Tắm lòng lạnh lẽo của hắn như được cô dần dần sưởi ấm.
“Em thật sự quan tâm đến Hàng Lãng sao?”
Câu hỏi vừa có chút tình ý, vừa có chút kiêu căng.
“Em là chị dâu của Hàng Lãng.”
Tuyết Lạc thản nhiên đáp.
“Im miệng!”
Hắn bắt ngờ quát.
“…”
Tuyết Lạc run lên: người đàn ông này lại làm sao vậy? Cô vốn dĩ chính là chị dâu của Hàng Lãng, chẳng lẽ cô nói sai sao? Nhưng Tuyết Lạc sẽ không so đo với một bệnh nhân.
Im miệng thì im miệng.
Tuyết Lạc không muốn nói thêm gì chọc giận “Phong Lập Hân’ nữa, liền nhẹ nhàng dịch đến bên mép giường, cứ như muốn ngã luôn khỏi giường vậy.
Tuyết Lạc muốn tránh, nhưng người kia lại hết lần này tới lần khác không cho.
Hàng Lãng cũng nhích tới, vươn cánh tay ôm một cái, kéo cô trở lại ngực mình.
“Còn nhúc nhích nữa, anh ăn eml”
Hàng Lãng bật cười một tiếng.
Nhẹ nhàng ngửi mùi oải hương thoang thoảng trêи tóc cô, trong lòng hắn chợt thấy yên bình.
Tuyết Lạc không dám cử động nữa.
Cô đương nhiên biết cái từ “ăn”
này có nghĩa là gì.
Lòng cô đột nhiên lạnh xuông.
Từ từ điêu chỉnh lại tâm trạng để lòng yên tĩnh là một quá trình vô cùng khó khăn, nhưng Tuyết Lạc vẫn làm được.
Thật vất vả mới hơi mơ màng thϊế͙p͙ đi, trong lúc lơ đãng, Tuyết Lạc bỗng giật mình, sợ hãi không dám quay người lại.
Tuy nói Tuyết Lạc là một đại tiểu thư, chưa từng trải qua chuyện ân ái nam nữ, nhưng cô cũng từng học qua môn sinh học.
Cô bát thình lình cảm nhận được: ở phần gần thắt lưng của người đàn ông đang ôm mình, có thứ gì đó lớn đến không dám nói, hơn nữa lại còn rất cứng.
Phản xạ có điều kiện của Tuyết Lạc cho cô biết: người đàn ông này có thể “hành sự”
bình thường! Không phải Phong Lập Hân đã bị hỏa hoạn thiêu cháy rụi thân thể, không thể tự mình chăm lo cuộc sống sao? Vậy “chức năng”
đàn ông này cũng phải bị lửa cháy hỏng rồi chứ? Làm sao vẫn có thể “thẳng”
như vậy? Sao có thể? Tuyết Lạc sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Cô bị buộc phải nằm trong vòng tay Hàng Lãng, câm như hến, toàn thân run lẫy bảy.
“Sợ à?”
Giọng nói đàn ông nghe vô cùng vui vẻ.
“Không nghe lời, anh sẽ ăn em thật đấy.”
Thật ra, mặc dù có ý định đó thật, xong Hàng Lãng vẫn có chút băn khoăn.
Chưa nói đến bộ da nhân tạo, cô không thoải mái, hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Bởi ý đồ của cô khi gả vào Phong gia, hắn vẫn chưa tìm ra được.
“Phong… Phong tiên sinh, hay là để em ngủ ở sô pha đi.”
Cảm giác thân thể đàn ông vừa tách ra một chút, Tuyết Lạc như chú chim nhỏ lăn xuống từ mép giường, lao thẳng tới ghế sô pha.
Cô bụm miệng, kiềm chế nhịp thở dồn dập của mình.
Tuyết Lạc vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận người đàn ông này.
Gương mặt dữ tợn kia vẫn còn ám ảnh đầu óc cô, không thể nói quên là quên ngay.
Tuyết Lạc dù sao cũng chỉ là một cô gái bình thường, tuy cô sẵn sàng giúp đỡ, nhưng vẫn không thể bình tĩnh chấp nhận một người đàn ông dị dạng đến nỗi không nhìn rõ ngũ quan, hình thù.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng, vòng tay trống trải mắt đi thứ cần giữ thật chặt.
Dường như động tác của hắn cũng trở nên cứng ngắc.
“Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ tiến hành chữa trị dài hạn.
Em phải tuyệt đối ngoan ngoãn, đừng có nhớ anh quá!”
Hàng Lãng nói với Tuyết Lạc.
“Vậy em không thể vào phòng vật lý trị liệu chăm sóc anh sao?”
Tuyết Lạc ngắn ra, hỏi.
“Không cần! Bác sĩ Kim sẽ chăm lo cho anh ổn thỏa.”
Hàng Lãng thản nhiên trả lời.
Hắn sẽ không để Tuyết Lạc vào thăm hỏi bệnh tình của anh trai, khi mà hắn chưa làm rõ được mục đích của cô.
Thân là chú ruột, Phong Nhất Minh đã thèm khát tài sản của tập đoàn Phong thị cũng như toàn bộ bắt động sản của Phong thị đã lâu.
Nói một cách khó nghe, bây giờ Phong Nhất Minh chỉ chờ Phong Lập Hân chết đi, người thừa kế thứ hai là lão ta mới có thể thuận lợi nhậm chức.
“Vậy… Vậy Hàng Lãng có thể vào chăm sóc anh sao?”
Tuyết Lạc lại hỏi.
Câu hỏi này đã đánh vào mối nghỉ ngờ trong lòng Hàng Lãng.
Hắn lạnh giọng.
“Em có ý gì?”
“Không, không có ý gì cả! Em chỉ muốn biết em trai anh có thể chăm sóc anh không.
Nếu anh áy có thẻ thì em cũng có thể.
Đó là em trai anh, nhưng em là vợ của anh kia mài”
Tuyết Lạc giải thích.
Trái tim Phong Hàng Lãng lẫn lộn bao loại cảm xúc: người phụ nữ này đang muốn vào phòng y tế với anh trai Phong Lập Hân để cùng hắn tranh giành tình thân sao? Hay là, cô còn có mưu đồ khác? “Tại sao phải vào phòng y tế chăm sóc anh?”
Hàng Lãng lạnh giọng hỏi.
Tuyết Lạc mím môi.
“Chẳng qua là em cảm thấy so với em trai anh, em càng có trách nhiệm chăm lo cho anh hơn.”
Sau đó hơi giận dỗi nói tiếp.
“Nếu anh không muốn để em chăm sóc thì thôi, em lại càng nhàn hạ.”
“Được rồi, cả em và Hàng Lãng đều không cần lo.
Có bác sĩ Kim là được rồi.”
Hàng Lãng dễ chịu duỗi tứ chi cường tráng, cơn nóng bức bối trêи người cũng dần dần dịu bớt.
Kết quả của việc đã lâu không có hơi đàn bà chính là vậy, với một người phụ nữ mưu đồ bát chính mà hắn cũng có hứng thú? “Em muốn chung sống hòa thuận với Hàng Lãng, thì đừng thừa dịp anh đang chữa trị mà chạy về nhà mẹ làm loạn nữa! Được không?”
Hàng Lãng mượn thân phận Phong Lập Hân đánh tan ý định của Tuyết Lạc.
Hắn không muốn phải vì cô mà tới Hạ gia tìm người một lần nữa.
‘ĐƯợC.”
Tuyết Lạc ôn thuận trả lời.
Nhưng sự thật là mọi tế bào phản nghịch trong cô đang gào thét ầm ïĩ: những lời này, anh nên nói với em trai bảo bối của anh mới đúng! Vậy là, Tuyết Lạc đổi cách nói khác, khéo léo lên tiếng.
“Lập Hân, chúng ta xuống phòng ngủ ở tầng dưới đi.”
Xuống tầng dưới? Người phụ nữ này lại có cách gây sự mới gì đây? “Tại sao?”
Hàng Lãng lạnh giọng.
“Cái đó… công việc của Hàng Lãng kết thúc muộn, nhất định rất mệt mỏi, cho nên có lúc không muốn phải lên tận tầng ba.
Chúng ta để phòng ngủ ở tầng hai cho cậu ấy dùng là hợp lý.”
Tuyết Lạc ấp úng nói.
“Vậy để nó ngủ ở phòng tầng một ấy, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?”
Hàng Lãng thờ ơ đáp lại.
Phụ nữ toàn đưa ra những lý do thật khó hiểu.
Từ đầu đến cuối đều không phải chuỗi nguyên nhân — kết quả đáng tin.
“Nhưng phòng ở tầng dưới không có phòng tắm lớn mà em trai bảo bối của anh thích.”
Tuyết Lạc không nhịn được mà nói.
“Dẫu sao anh cũng đã là người có gia đình, không giống như trước đây, anh em anh có thể dùng bất cứ phòng tắm nào trong Phong gia.”
Người phụ nữ này vòng vo nửa ngày, chính là muốn mách với anh trai Phong Lập Hân chuyện hắn dùng phòng tắm ở phòng ngủ tầng hai rồi bị cô nhìn thấy bằng sạch? Chuyện kia, rõ ràng Hàng Lãng hắn mới là người bị hại, bị cô chiếm tiện nghi, còn chưa lên tiếng mà cô ta đã lý sự.
Xin nhắn nhủ với Phong Nhị thiếu gia: không phải người phụ nữ nào cũng hứng thú với thân thẻ trần trụi của anh đâu! “Được rồi, anh sẽ nói với Hàng Lãng.
Để nó chú ý một chút, không tới phòng ngủ chính tắm nữa, nếu bị em thấy thì sẽ thiệt thòi.”
Hãng Lãng thong dong nói.
Hắn thiệt thòi? Là cô thiệt thòi có được không? Ai thèm cắm cản gì chuyện Phong Hàng Lãng tắm rửa chứ? Phong Lập Hân này thật sự quá nuông chiều em trai rồi.
Ở trong mắt anh, người vợ này căn bản không thể sánh bằng em trai bảo bối được.
Tuy trong lòng thật sự ủy khuất, nhưng có được lời này của ‘Phong Lập Hân, tạm thời coi như Tuyết Lạc có thể ngủ yên.
Nhưng mà dường như có người lại chẳng ngủ ngon được như thế.
Muốn ăn mà lại không ăn được.
Khi Tuyết Lạc thức dậy vào sáng hôm sau, lại phát hiện mình đang ngủ ngon lành trêи chiếc giường tân hôn rộng rãi.
Bên cạnh đã không còn bóng dáng ‘Phong Lập Hân’.
Cô dĩ nhiên không thể biết, người cùng cô ngủ chung phòng đêm qua chính là chồng hợp pháp của cô, Phong Hàng Lãng.
Nghĩ tới một số chuyện đêm qua, Tuyết Lạc không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Cô thật không ngờ “chức năng”
của chồng ‘Phong Lập Hân’ vẫn còn rất tốt.
Cô phải làm gì bây giờ? Áp lực vô hình đè nặng khiến cô thở dài.
Cô cứ nghĩ mình chỉ cần giúp đỡ, chăm sóc hắn trong cuộc sống hàng ngày thật tốt là được, lại không nghĩ… AI Bất quá, đêm qua người đàn ông kia không ép buộc cô làm chuyện vợ chồng! Nếu không cô sẽ sợ đến chết mát.
Trong lúc dọn giường, Tuyết Lạc phát hiện một đồ vật rơi bên gói.
Nó có kϊƈɦ thước tương tự như đồng xu, giống như một món đồ công nghệ nào đó.
Tuyết Lạc cầm lên nhìn một chút, không hề biết đây là máy biến đổi giọng nói mà Hàng Lãng vô tình làm rơi tối qua.
Dán lên dây thanh quản, có thể thay đổi âm sắc của giọng nói.
Đây là cái gì? Tuyết Lạc nghi ngờ, cất vào túi quần jean.
Sau khi rửa mặt liền đi xuống tầng.
Nhưng cô vẫn dậy muộn.
Dì An nói, Hàng Lãng đã giúp Lập Hân ăn sáng xong rồi.
“Quản gia Mạc, bác xem đây là cái gì? Cháu nhặt được trong phòng, không phải là máy nghe trộm chứ? Nếu là nghe lén Lập Hân thì hẳn không phải cái gì tốt đẹp.”
Tuyết Lạc cảm thấy nên nói với quản gia Mạc.
Dẫu sao Phong Lập Hân cũng bị hãm hại đến tan nát thân thể.
Có thể giữ được một cái mạng đã không dễ, cho nên mọi việc đều phải cần thận.