“Phong Hàng Lãng.”
Phong Lập Hân tức giận kêu lên.
“Anh không cho phép em đối xử với Tuyết Lạc như „ Vậy.
“Anh, anh đừng nổi giận.
Lâm Tuyết Lạc là anh chọn cho em.
Nếu anh không muốn thấy cô ta bị em khi dễ đến sống dở chết dở, anh nên có trách nhiệm với tương lai của cô ấy một chút chứ.”
Hàng Lãng thu lại nụ cười trêи mặt, khí tức trở nên lạnh lùng.
“Hàng Lãng, Tuyết Lạc là người tốt.
Em đối xử với cô ấy như vậy, sẽ có ngày phải hối hận.
”
Phong Lập Hân than thở.
“Hối hận sao? Ba tháng qua, không có ngày nào là em không hối hận.
Em nằm mơ cũng hy vọng, giá mà người ở lại giữ cửa để chạy trốn là em.”
Chuyện cũ rành rành trước mắt, trong mắt Phong Hàng Lãng lại cháy bỏng ngọn lửa cừu hận.
“Hàng Lãng… em đừng như vậy.”
Lòng Phong Lập Hân quặn đau.
“Anh, bây giờ em muốn cứu anh, giống như anh khi đó muốn cứu em vậy.
Anh suy nghĩ thật kĩ việc cấy gia giải phẫu đi.”
Hàng Lãng sâu sắc nói, liền quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Hàng Lãng, lòng Lập Hân một lần nữa âm ảm đau.
Sớm biết như vậy, mình cứ chết ở nơi đó thì tốt hơn! Bây giờ, sống cũng không thể, mà chết cũng không được.
Một linh hồn không muốn sống, thì giữ cho tim đập có ý nghĩa gì chứ? Phong Hàng Lãng chằm chậm bước vào phòng tân hôn với Tuyết Lạc.
Căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.
Trêи giường cũng không có bóng Tuyết Lạc, chỉ có chăn đệm màu đỏ thẫm chói mắt.
Không ở trêи giường ngây ngốc, người phụ nữ này lại chạy đi đâu rồi? Hạ gia? Phong Hàng Lãng nghiêng dáng người cao lớn, nằm xuống giường.
Lại còn dám chạy? Ai cho cô ta lá gan này? Nằm không tới ba phút, hắn liền ngồi bật dậy.
Mục đích rất rõ ràng: đi bắt người phụ nữ kia về! Dưới tầng, dì An đang chuẩn bị lên hỏi Hàng Lãng muốn ăn gì.
Bởi bà thấy khi từ phòng y tế đi ra, gương mặt hắn tràn đầy sự tức giận.
“Nhị Thiếu gia, bữa tối cậu muốn ăn gì?”
Dì An ôn nhu hỏi.
“Phu nhân đâu?”
Hàng Lãng sốt ruột hỏi.
“Phu nhân ở trong phòng đọc sách dưới tầng.
Buỏi chiều không ra ngoài mà.”
Dì An báo với Hàng Lãng hành hung suốt nửa ngày của Tuyết Lạc.
Hàng Lãng bèn dặn dò dì không được cho Tuyết Lạc ra khỏi cửa.
Ở phòng dưới tầng? Người phụ nữ này được lắm! Nhưng Tuyết Lạc không rời khỏi Phong gia, cũng khiến cho Hàng Lãng thả lỏng được chút ít.
Coi như cô thức thời! Nếu để hắn lại phải tới Hạ gia tìm người, hắn sẽ không ăn nói nhẹ nhàng như lần trước đâu.
Cửa phòng khách không khóa.
Lúc Hàng Lãng đẩy cửa vào, Tuyết Lạc đang nằm trêи giường, đọc sách về chữa bỏng.
Tuy cô không thể tinh thông y thuật như bác sĩ Kim, nhưng thức ăn gì, loại quả gì, hoa quả gì có thể làm dịu vết bỏng, hỗ trợ điều trị, Tuyết Lạc cũng học được rất nhiều.
Bởi vết bỏng sau lưng cô còn hơi đau, nên Tuyết Lạc mặc áo ngủ hai dây, hở lưng.
Nghe có tiếng đẩy cửa, Tuyết Lạc cảnh giác quay lại: lại là Phong Hàng Lãng! Người đàn ông này, quả thật một chút phép tắc cũng không có! Ngay cái việc tối thiểu phải làm là gõ cửa khi vào cũng không làm.
Tuyết Lạc lập tức đem tắm chăn mỏng quấn chặt người mình.
Thấy gương mặt hắn tối sầm đầy phiền muộn, ý thức được lúc này tâm tình của hắn rất tệ, Tuyết Lạc không trách hắn vì không gõ cửa nữa.
Phép tắc, lịch sự không phải là chuyện nói đôi ba câu là có thể giải quyết.
Hơn nữa, đó là việc của cha mẹ hắn, Tuyết Lạc cũng sẽ không quản người đàn ông bá đạo kiêu căng này.
Vừa từ phòng y tế ra, tâm trạng của Hàng Lãng thật sự vô cùng không tốt.
Dưới ánh nhìn của Tuyết Lạc, hắn đi thẳng tới chiếc giường trong phòng đọc sách, sau đó nằm ngang xuống bên cạnh cô.
Tuyết Lạc giật mình, vội vàng muốn trèo xuống giường.
Giọng nói lạnh lùng lập tức vang lên bên tai cô.
“Nếu em dám chạy, tôi lập tức ngủ với em!”
Lần này, Hàng Lãng dùng từ rất thẳng thắn.
Một chữ ‘ngử’ này, khiến Tuyết Lạc bát động, không dám động đậy nửa bước.
Tuyết Lạc tính toán, cân nhắc: mình từ đây chạy ra ngoài, chạy ra sân của Phong gia, ít nhất phải mắt nửa phút, còn hắn để đuổi kịp mình, thậm chí vật mình ra đất, có khi chỉ mất mười giây… thậm chí là ít hơn.
Tuyết Lạc cảm thấy, nếu mình chạy trốn thì có chút mạo hiểm.
Cho dù chạy tới chỗ Phong Lập Hân cầu cứu, anh hoạt động bắt tiện, nói không chừng chờ tới khi anh lên xe lăn mà ra khỏi phòng, Phong Hàng Lãng cũng đã bắt được mình mà xử rồi.
Mà bây giờ quản gia Mạc cùng dì An, nghiễm nhiên cũng đã thành đồng lõa của Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc rối bời nghĩ: nếu mình không chạy, có phải người đàn ông này vẫn sẽ trực tiếp đè mình ra hay không? Ở cùng một phòng với hắn, Tuyết Lạc tuyệt đối câm như hến, vô cùng bi thương.
“Không ngại tôi hút thuốc chứ?”
Giọng Hàng Lãng khàn khàn, ẩn nhẫn như phát ra từ sâu trong cổ họng.
Như tự hỏi tự trả lời, không đợi Tuyết Lạc hoàn hồn mà trả lời, hắn đã móc ra bao thuốc lá mạ vàng, châm một điều mà hút.
Hơi thuốc cay nồng tràn ngập buồng phổi, Hàng Lãng dường như mới bình tính lại một chút.
Khói mịt mù trêи gương mặt tuần tú của hắn, không rõ hắn đang nghĩ gì.
Tuyết Lạc một mực giữ yên lặng.
Cô lặng lẽ đứng dậy, đi ra cửa phòng.
“Quay lại đây!”
Hàng Lãng gầm nhẹ.
Đó là lời cảnh cáo cuối cùng trước khi hắn nỗi giận.
“Tôi đi lấy cái gạt tàn cho anh.”
Tuyết Lạc dịu dàng nói, như để xoa dịu nội tâm dữ dằn của người đàn ông kia.
Thật ra thì Tuyết Lạc cho rằng: Phong Hàng Lãng hung ác không đáng sợ, đáng sợ là khi hắn không kiềm chế được thú tính của mình.
Hung ác thì hắn chỉ mắng mỏ cô mà thôi, còn khi nổi tà tâm, hắn sẽ trực tiếp vứt bỏ lễ nghĩa mà xúc phạm cô.
Khi Tuyết Lạc ra phòng khách rồi trở lại, đặt gạt tàn vào tay Hàng Lãng, tròng mắt ác liệt của hắn mới dịu lại một chút.
Kẹp điều thuốc giữa các khớp ngón tay, ưu nhã bập tàn thuốc vào trong gạt tàn, rồi lại đưa lên môi hít sâu một hơi, khói thuốc thản nhiên lượn lờ trêи mặt Tuyết Lạc, khiến cô khó chịu lùi về phía sau.
Lại bị Hàng Lãng giữ cỏ tay lại.
“Hận tôi sao?”
Hắn hỏi, đôi môi mỏng phun khói thuốc, ngập tràn tà mị.
Tuyết Lạc ngắn ra.
Có vẻ như Hàng Lãng vẫn biết tỉnh lại.
Mình hẳn là rất hận hắn đi! Mỗi khi hắn lấy thân phận em chồng để khinh bạc người chị dâu này, Tuyết Lạc lại hận đến nghiến răng nghiền lợi.
Cô dĩ nhiên không biết, Hàng Lãng chính là người chồng hợp pháp của cô! Nếu biết, cô có còn hận hắn đối xử với cô như vậy không? “Anh không càn quấy người chị dâu này nữa là được rồi.”
Thanh âm mềm mại của Tuyết Lạc dường như vẫn mang theo chút oán thán, rơi vào lỗ tai hắn, thật sự rất thoải mái.
Hàng Lãng cong môi cười một tiếng, bộ dáng tự cao tự đại lại có phần lưu manh.
Hắn buông lỏng cổ tay cô, chuyển sang đùa nghịch mái tóc dài xõa trêи vai cô.
“Tại sao lại tự cho mình là “chị dâu? Em thích làm người phụ nữ của anh tôi đến vậy sao?”
Lời này, sao lại nghe ra một chút ghen tuông khó mà diễn tả được chứ? Hắn sẽ không đâu! Bởi giờ phút này, Phong Hàng Lãng chính là một người vô cùng Tuyết Lạc ngắn ra.
Có vẻ như Hàng Lãng vẫn biết tỉnh lại.
Mình hẳn là rất hận hắn đi! Mỗi khi hắn lấy thân phận em chồng đẻ khinh bạc người chị dâu này, Tuyết Lạc lại hận đến nghiến răng nghiền lợi.
Cô dĩ nhiên không biết, Hàng Lãng chính là người chồng hợp pháp của cô! Nếu biết, cô có còn hận hắn đối xử với cô như vậy không? “Anh không càn quấy người chị dâu này nữa là được rồi.”
Thanh âm mềm mại của Tuyết Lạc dường như vẫn mang theo chút oán thán, rơi vào lỗ tai hắn, thật sự rất thoải mái.
Hàng Lãng cong môi cười một tiếng, bộ dáng tự cao tự đại lại có phần lưu manh.
Hắn buông lỏng cổ tay cô, chuyển sang đùa nghịch mái tóc dài xõa trêи vai cô.
“Tại sao lại tự cho mình là “chị dâu? Em thích làm người phụ nữ của anh tôi đến vậy sao?”
Lời này, sao lại nghe ra một chút ghen tuông khó mà diễn tả được chứ? Hắn sẽ không đâu! Bởi giờ phút này, Phong Hàng Lãng chính là một người vô cùng lạnh nhạt.
Tình yêu đối với hắn mà nói, căn bản không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.
Dường như, Tuyết Lạc có chút không dám bàn luận đề tài này với Hàng Lãng.
Cô luôn cảm thấy, đây không phải là chuyện thích hợp để nói với em chồng.
Thấy hắn lại châm một điều thuốc, Tuyết Lạc hơi cau mày.
Khi hắn hít một hơi rồi đưa điều thuốc đến bên cái gạt tàn, cô không do dự mà đưa tay tới, muốn rút điều thuốc của hắn ra… Không ngờ, cô thế mà lại làm được! Khi ngón tay Tuyết Lạc chạm đến điều thuốc kia, Hàng Lãng đã phản kháng theo bản năng, nhưng Tuyết Lạc vẫn nhẹ nhàng rút được điều thuốc ra.
Sau đó, cô dập tắt điều thuốc trong gạt tàn.
Thay vào đó, cô đưa ra một chiếc bánh khoai tây nhỏ.
Buổi chiều lúc chuẩn bị thuốc cho Phong Lập Hân, cô cũng thuận tay làm.
Món này Tuyết Lạc rất thích ăn.
Bị cô nhét chiếc bánh khoai tây vào giữa ngón tay, gương mặt đẹp trai của Hàng Lãng biến hóa thật vi diệu.
Người phụ nữ này thật sự… ngây thơ quá thẻ! Theo bản năng liền đưa vật cầm trong tay lên miệng cắn một cái, thật mềm, thật dẻo, cũng không quá khó an.
“Ngon không?”
Thấy hắn ăn, Tuyết Lạc không kiềm chế được mà mừng rỡ.
Dù cô biết rõ: mình không nên ở gần Phong Hàng Lãng như vậy, càng không nên hỏi han thân mật đến thế.
“Tạm được! Hơi ngọt quá.”
Hàng Lãng đem toàn bộ phần bánh còn lại bỏ vào miệng.
Ngọt thế mà còn ăn hết? Tuyết Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Bất quá trong lòng vẫn thấy vui vẻ.
Nói thật thì, cô cũng muốn có một người em chồng nghe lời, cô nhất định sẽ yêu thương hắn, coi hắn như em trai mà chăm sóc.
Không đúng, Hàng Lãng hình như lớn hơn mình tới mấy tuổi! Thế nào cũng không thể trở thành em trai có.
Bất quá Tuyết Lạc cũng nhận ra: Hàng Lãng không thích ăn ngọt.
“Vết bỏng trêи lưng có đỡ hơn chút nào không?”
Hàng Lãng hỏi.
Lẳng lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô thoáng chốc đỏ bừng, tâm trạng của hắn cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Cứ thỉnh thoảng trêu cô như vậy, dường như cuộc sống này cũng rất thú vị.
Nhưng thật ra là khi cô luôn coi hắn là em chồng, một bên là đạo đức trói buộc, một bên là sự uy hϊế͙p͙ của hắn, khiến cô thẹn quá hóa giận, thở hồn hến lột xác từ mèo nhỏ thành cọp cái, đó mới là lúc thú vị nhất! “Có đỡ một chút.”
Tuyết Lạc thành thật.
“Để tôi xem nào.”
Phong Hàng Lãng có tình cao giọng.
“Như vậy tôi mới yên tâm.”
Tuyết Lạc lập tức lanh lợi lùi về phía sau.
“Không, không cần! Lúc xế chiều, dì An đã giúp tôi bôi thuốc lần nữa rồi.”
Hàng Lãng hơi cau mày: dì An này sao lại nhiều chuyện như vậy? Đâu phải việc của bà ấy, sao lại mát công làm cơ chứ?