Ba chiếc thẻ của anh, mất đi một cách riêng lẻ. Một chiếc bị người phụ nữ hôm trước lấy đi, hai chiếc khác là trong lúc tai nạn xe bị người ta lấy đi, không thể có chuyện cùng lúc rút tiền ra, trừ khi người phụ nữ bò lên giường anh ngày hôm đó cũng chính là người đã cứu anh.
Diệp Mai Hoa tính toán ngàn lần, vậy mà lại bỏ sót chỉ tiết này.
Tạ Minh Thành buông tài liệu trong tay xuống, lập tức nói: “Điều tra ngay lập tức cho tôi” “Tuân lệnh. Tôi cũng rất muốn biết tên trộm đó rốt cuộc là ai, to gan như vậy. Tôi thực sự mong được gặp người này” Tạ Minh Thành nhíu mày: “Tìm được người thì mang về đây. Nhưng nhớ kỹ, không được làm tổn hại người đó dù chỉ một chút” Lâm Hoàng Kiệt vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà, không đợi Lâm Hoàng Kiệt điều tra được số tiền đó cuối cùng được tập hợp tại đâu, thị trường chứng khoán của Long Thành lại thay đổi.
Ngay từ đầu, một cách không rõ ràng, đã có người rải rác thu mua cổ phần của Long Thành nhưng bởi vì số lượng không nhiều nên thực sự không có người chú ý tới.
Tới khi nhận ra, thế lực này đã không thể coi thường được nữa.
Lâm Hoàng Kiệt xuất thân từ một người theo ngành tài chính, thiên phú rất cao, đã giúp đỡ Tạ Minh Thành xử lý một số những kẻ tư lợi cá nhân. Khứu giác của anh về tài chính cực kỳ nhạy bén, có thể lập tức nhận ra thế lực đó sẽ có ảnh hưởng lớn trong tương lai.
Chờ Lâm Hoàng Kiệt xác định phỏng đoán của chính mình, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: “Minh Thành, có người đang giúp anh.” Anh đem máy tính đưa tới trước mặt Tạ Minh Thành, chỉ vào dãy số liệu trên màn hình, nói: “Anh xem chỗ này, còn chỗ này nữa, bọn họ đều là cùng một người. Lúc trước chúng ta muốn làm đục nước, khiến cho những kẻ đó tự mình loạn mình, đứng đầu trận tuyến bắt đầu bán tống bán tháo cổ phần.
Chúng ta sẽ nhân dịp này thu hồi lại cổ phần. Có thể thấy rõ, người này cũng đang làm như vậy” Tân Phong cũng nhìn thoáng qua, nói: “Ít như vậy thôi sao?” “Đúng vậy, nhưng anh đừng nhìn ít như vậy mà coi thường.
Chờ tới khi chúng ta đấu với bà cụ nhà họ Tân, năng lực tương đương, như vậy số cổ phần trong tay người này sẽ nghiễm nhiên trở thành cọng rơm cuối cùng. Đồng nghĩa với việc, người đó đứng về bên nào, bên đó sẽ dành chiến thắng.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là dựa vào xu thế tiếp tục đi xuống mà thôi” Nói một cách khác, hiện tại Lâm Hoàng Kiệt cũng biết, muốn cắt đắt xu thế này thực sự dễ như trở bàn tay. Chỉ là anh rất tò mò, còn có ai sẽ thu mua cổ phần của Long Thành vào thời điểm này?
Rõ ràng là rất tồn tiền lại chưa biết kết quả thế nào, còn ai dám làm như vậy chứ? Chẳng phải là đang giúp Long Thành thì là gì?
Tạ Minh Thành nhíu mày, nói: “Đoạt lại đi.” Lâm Hoàng Kiệt cười lém lỉnh: “Ông chủ, đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong. Theo suy đoán của tôi, người này nhiều nhất cũng chỉ có thể mua 3000 tỷ cổ phần mà thôi, vừa vặn cùng với số tiền 3000 tỷ anh bị mất, có phải rất trùng hợp không?
Lồng ngực Tạ Minh Thành đột nhiên nhảy dựng lên.
“Điều tra ngay!” Hôm nay, Diệp Mai Hoa đang chơi cùng Trúc Nhã, cô bé hiện tại rất cáu kỉnh.
Bởi vì Diệp Mai Hoa vội vàng thu mua cổ phần của Long Thành, đã không có thời gian tới thăm Trúc Nhã. Khó khăn lắm mới có thể sắp xếp thời gian vào viện với cô bé, nhưng cô bé không tỏ ra vui vẻ chút nào.
Diệp Mai Hoa cũng không giận, biết rằng đây là do cô bé sợ không được mẹ quan tâm nữa nên mới vậy, mặc kệ cô bé cứ giận dỗi làm loạn, sau một hồi liền ổn cả.
Trúc Nhã chớp chớp đôi mắt, nhìn về phía máy tính Diệp Mai Hoa, trên màn hình đều là những con số. Cô bé cất tiếng hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Diệp Mai Hoa mỉm cười, vừa định nói chuyện thì nghe bên ngoài truyền đến những tiếng hô lớn.
“Trời đất, toàn là siêu xa. Ai tới vậy?” Diệp Mai Hoa cũng tiến về phía cửa sổ nhìn thử xuống dưới.
Chỉ thấy ngoài cửa bệnh viện dừng tới mười mấy chiếc xe hơi sang trọng, đi đầu là một chiếc phiên bản giới hạn. Cả thủ đô này cũng chỉ có một chiếc Maybach như vậy, là ai tới, không cần nói cũng biết.
Cửa xe mở ra, đôi chân dài bước ra. Người đàn ông mặc đồ tây màu đen đứng ở cửa bệnh viện, gương mặt anh tuấn, lộ ra khí chất đẹp trai lại có phần nóng giận. Dường như mọi người đều hướng tâm mắt nhìn về phía anh.
Diệp Mai Hoa cũng lập tức nhận ra đó là vị chủ tịch bị tất cả mọi người coi là đã chết của Long Thành, Tạ Minh Thành.
Không biết có phải vì ánh mắt của cô khiếp sợ một cách quá mãnh liệt, Tạ Minh Thành dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên. Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Diệp Mai Hoa cảm thấy đôi môi mỏng của anh đang mấp máy nói thành một câu.
Rốt cuộc cũng bắt được cô.