“Nếu chỉ dựa vào đoạn ghi âm này thì không cần phải phải tính đến, sẽ chẳng có ai tin cả đâu.”
“Tin hay không thì tùy người khác nghĩ. Hơn nữa, đừng ép tôi vì những gì đã xảy ra sáu năm trước. Tôi có thể thay Mai Nhung gánh tội, nhưng không ai quy định rằng tôi không thể đảo ngược lại vụ án. ” Chung quanh không có ai, Vu Thúy Bình không thèm giả bộ dạng một người mẹ nữa mà lạnh lùng nói: “Cô đừng dùng thứ này uy hiếp tôi. Nếu thật sự có thể đảo ngược vụ án, cô còn đợi đến bây giờ sao?” Diệp Mai Hoa giọng chế nhạo nói: “Nếu dì không tin thì cứ thử xem. Chỉ cần các người không động đến tôi thì tôi cũng sẽ không làm gì hết. Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra một chuyện thú vị”
“Cô còn có chuyện gì nữa?”
“Tai nạn xe hơi của bố tôi sáu năm trước không đơn giản như vậy” Sau khi nói xong, Diệp Mai Hoa nhìn thẳng vào Vu Thúy Bình, cố găng tìm ra khuyết điểm trên gương mặt bình tĩnh của bà ta. Nhưng đáng tiếc là biểu cảm của bà ta không có một chút sơ hở nào.
Cũng đúng thôi, con người này đã mất bao công sức để diễn kịch lâu như vậy, làm sao có thể lộ ra khuyết điểm nhanh thế được?
Chẳng qua là bà ta đã quá quen với điều này rồi.
“Vậy thôi dì Vu, không còn chuyện gì nữa tôi đi lên thu dọn đồ đạc” Lần này, Vu Thúy Bình không ngăn Mai Hoa lại nữa mà đứng nhìn cô thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi gia đình họ Lã.
Sắc mặt Vu Thúy Bình cuối cùng cũng thay đổi, bà ta do dự một lúc trước khi bấm một dãy số trong mẩu giấy đã phủ đầy bụi từ lâu.
Không lâu sau, một giọng nói bất an vang lên từ đầu dây bên kia.
“Vu Thúy Bình, không phải tôi đã nói đừng liên lạc với tôi sao? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Tôi không chống đỡ nổi cho bà đâu!”
“Diệp Mai Hoa hình như đã phát hiện ra chuyện xảy ra năm đó, ông nghĩ cách giải quyết đi”
“Cái gì? Cô ta biết sao? Tôi cũng đã nói từ sớm rồi, ngay từ đầu hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm một cách sạch sẽ! Bây giờ thì gieo họa rồi. Một khi bị phát hiện, tôi và bà không sống nổi đâu!”
“Đừng nói lung tung! Mau nghĩ ra cách đi. Không ngờ con ranh đó sau sáu năm ngồi tù lại vẫn có thể làm ra những chuyện thế này!”
“Nói nhảm, cô ta là con gái của Hứa Thanh Nhàn, làm sao lại là một kẻ vô dụng được! Nếu không phải mẹ cô ta mất sớm… Cô ta làm sao… Thôi coi như đây là lần cuối cùng tôi giúp bà, đừng tìm tôi nữa” Sắc mặt Vu Thúy Bình trở nên khó coi, tay năm chặt điện thoại, “Ý ông là gì? Tôi làm phiền ông sao? Nếu không phải do ông, tôi sao có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này!”
“Được rồi được rồi, để tôi giúp bà, bà ở nhà đợi tin tức đi” Vừa dứt lời thì cúp máy điện thoại.
Vu Thúy Bình giận dữ đập nát cái điện thoại trên tay. Năm đó nếu không phải vì ông ta thì bà ta đâu phải như thế này…
Không, vụ án kia tuyệt đối không thể để bị điều tra ra!
Còn Diệp Mai Hoa chết tiệt kia, nếu có thể, dù cô ta có nổi giận đi chăng nữa cũng phải cho cô ta chịu khổ một chút.
Diệp Mai Hoa đã dọn ra ngoài theo ý muốn, cô tìm được một căn hộ nhỏ với ba phòng ngủ và một phòng khách, không lớn nhưng không gian vô cùng thoải mái.
Lần trước, cô đã vay sáu trăm triệu của Tạ Minh Thành để đầu tư vào thị trường chứng khoán kiếm tiền. Sau khi trả lại toàn bộ số tiền cho Tạ Minh Thành, cô ấy vẫn xoay sở được vốn liếng nên bây giờ có thể tạm thời đủ tiền trang trải chỉ tiêu.
Đối với câu nói đe dọa Vu Thúy Bình trước đó, Diệp Mai Hoa chỉ coi đó như là một lời hù dọa mà thôi.
Cô không có bằng chứng, nhưng cô hiểu bố mình. Một người như bố cô sao đang yên đang lành lại một mình lái xe ra ngoại ô trong mưa bão để rồi bị ai đó tông trúng.
Năm đó cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng luôn tự trách mình còn trẻ không có bản lĩnh đi điều tra. Giờ nghĩ lại mới thấy, tại sao mấy năm nay Vu Thúy Bình nhất quyết không điều tra xem ai là người lái xe gây tai nạn năm đó?
Hơn nữa sau khi cô nói ra điều đó, Vu Thúy Bình lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Nhưng mọi chuyện chắc chắn ngược lại, bà ta càng bình tĩnh càng cho thấy có gì đó mờ ám. Một người phụ nữ bình thường nghe tin chồng mình bị tai nạn ô tô vậy mà bà ta lại bình tĩnh vô cùng.
Trong trường hợp này, chỉ có thể là không quan tâm, hoặc là…đã biết trước tất cả.