Cô gọi điên thoại cho chị Dương kêu chị ấy dẫn theo Trúc Nhã đến nhà hàng trẻ em ăn cơm, xem như chúc mừng cô tìm được công việc.
Trúc Nhã vô cùng vui vẻ, từ lúc cô bé trở về nhà, trạng thái tinh thần của cô bé càng ngày càng tốt, tốt hơn lúc cô bé ở bệnh viện, nhìn giống như một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường.
Dương Ngọc San vừa ăn vừa hỏi: “Hiện tại em đang làm việc ở công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã sao?” “Vâng ạ”
Dương Ngọc San giơ ngón tay cái lên, nói: ‘Mai Hoa thật giỏi, bên chị em không cần lo lắng đâu, những người đó có thể tin cậy được, cũng thông minh, nhưng mà còn cần phải huấn luyện đã, chị sợ bọn họ làm hỏng chuyện của em” “Vâng ạ, cảm ơn chị, chị Dương.” “Đừng khách sáo, chị cũng cảm ơn em đã cho chị một gia đình” Nói xong, Dương Ngọc San còn gắp đồ ăn cho Trúc Nhã.
Diệp Mai Hoa cười cười, cô không biết quá khứ của chị Dương, nhưng mà từ khí chất và phong cách làm việc của chị Dương cô có thể nhìn ra được cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường.
Chỉ là cô không nói và cũng không hỏi, Diệp Mai Hoa xem cô ấy như người nhà, cho nên sẽ tin tưởng cô ấy.
“Đúng rồi, người kia chị đã liên hệ được rồi, anh ta nói đồng ý hỗ trợ, nhưng mà anh ta không tiện xuất hiện, sẽ liên hệ em qua điện thoại.” Diệp Mai Hoa hơi sửng sốt, cô không nhớ đây là chuyện gì.
“Em quên rồi sao?” Dương Ngọc San nhỏ giọng nói: “Chính là người bố mà Trúc Nhã muốn tìm”
Dương Ngọc San khi nói câu này rất nhỏ, nhưng mà Trúc Nhã vẫn nghe thấy, cô bé vốn đang ăn salad hoa quả bỗng nhiên dừng lại.
Dương Ngọc San lập tức căng thẳng, cô ấy rất hối hận khi mình lại đề cập chuyện đó ở chỗ này.
Nhưng mà, Trúc Nhã tạm dừng một chút lại bắt đầu ăn lần nữa, không nói gì cả.
Diệp Mai Hoa cảm thấy chua xót trong miệng, lại có hơi vui mừng, nhỏ giọng nói: “Không sao hết, chị Dương, Trúc Nhã có em là đủ rồi”
Lúc vừa mới nhận Trúc Nhã trở về, cô bé vẫn luôn đi tìm bố. Dần dần, Trúc Nhã thông minh biết cô bé sẽ không có bố, cho nên cô bé cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Dương Ngọc San khẽ thở dài, nói: “Diệp Mai Hoa, em còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, thật sự không suy nghĩ tìm một người sao?” Trúc Nhã lập tức dỏng lỗ tai lên nghe lén.
Diệp Mai Hoa dở khóc dở cười, duỗi tay xoa xoa đầu Trúc Nhã, nói: “Con nghe lén cái gì đây?” Trúc Nhã ánh mắt long lanh nước, nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ muốn tìm bố cho con không?” Dương Ngọc San cũng rèn sắt khi còn nóng nói: “Đúng vậy, một mình em gánh vác quá vất vả, nhanh chóng tìm một người bạn trai” Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Trúc Nhã, Diệp Mai Hoa không có cự tuyệt, chỉ ừ một tiếng.
“Mai Hoa. Thật là trùng hợp, lại gặp nhau ở chỗ này” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Diệp Mai Hoa quay đầu nhìn lại, liền thấy Lục Bách Thiên cùng Lục Bách Hoa.
Diệp Mai Hoa có chút kinh ngạc, tại sao lại trùng hợp như vậy?
Lục Bách Hoa yên lặng đi theo phía sau, nhìn nhìn chị gái tiên nữ, lại nhìn nhìn anh trai nhà mình, trong lòng nhịn không được chửi thâm một câu, trùng hộ cái gì chứ! Rõ ràng chính là anh trai cố ý lại đây!
Dương Ngọc San nhìn sắc mặt của Mai Hoa, lại nhìn ánh mắt tràn đầy ôn nhu của Lục Bách Thiên, tức khắc hiểu được, nói: “Là bạn bè của Mai Hoa sao? Tới tới tới, gặp nhau chính là duyên phận, cùng nhau ngồi đi!”
Lục Bách Thiên cần là những lời này, lập tức dẫn theo Lục Bách Hoa ngồi xuống, còn để cô không cảm thấy đột ngột, nói: “Bách Hoa thích tới nhà hàng trẻ em, trùng hợp lại gặp nhau” Lục Bách Hoa?
“Đúng không, Bách Hoa?” “… Đúng vậy, anh” Diệp Mai Hoa cũng không có nghỉ ngờ, chỉ là sắc mặt có hơi mất tự nhiên.