Tâm tình mấy ngày này củabạn nhỏ Cố Gia Minh thật không tốt.
Ăn xong cơm chiều, bạn nhỏnày vừa buông bát, liền chạy bình bịch về căn phòng ở lầu hai.
Nhìn bóng dáng của cậubé, thím Trương lo lắng nói, “Hoài Việt, hai ngày hôm nay Gia Minh bị làmsao vậy? Bơ xốp giòn cũng không thèm ăn, phim hoạt hình cũng không xem, mỗi lầncơm nước xong liền chúi đầu vào trong phòng, hay là mắc bệnh gì rồi?”
Sao? Cố Hoài Việt thở dàimột hơi thật sâu, buông tạp chí đi lên lầu hai.
Đẩy cửa phòng ra, liền thấytiểu tử kia đang ngồi ở trên thảm còn thật sự nghiêm túc tháo ra lắp lại môhình súng lục mà hôm trước đã lắp ráp xong xuôi kia. Nghe thấy động tĩnh ngoàicửa cái đầu nhỏ kia nâng cũng không thèm nâng lên.
Tiểu tử kia còn giận dỗisao?
Khóe môi anh hơi hơi conglên một chút, anh đi vào bên trong rồi hỏi,”Gia Minh, con đang làm cái gì vậy?”
Biết rõ mà còn cố hỏi.
Tiểu tai họa đương nhiênkhông chút quan tâm, tiếp tục cúi đầu vật lộn với mô hình lắp ráp súng lục, CốHoài Việt cúi đầu nhìn một lát, thấykhông thể lắp ráp theo đúng trình tự thì liền cười rồi cầm mô hình đóqua thay cậu bé lắp tốt, sau đó trả lại vào trong tay cậu bé, nhéo nhéo khuôn mặtcủa con rồi hỏi, “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, thủ trưởng hỏi con sao con không trảlời.”
Bạn nhỏ nào đó quyết địnhdẫu môi, không để ý tới .
Cố Hoài Việt hơi nhíumày, ngồi xuống đối mặt với con, nhìn thẳng, “Không muốn ba đi sao?”
Những lời này giống nhưkích động tới cậu bạn nhỏ, rốt cuộc cậu bé buông súng xuống, thở dài, “Baơi, cô giáo Nghiêm không còn dạy lớp của con nữa.”
Cố Hoài Việt sửng sốt, rồisau đó bật cười, thì ra con trai của anh ngồi ở chỗ này buồn bực lâu như vậy làvì nguyên nhân này sao? Anh chăm chú nhìn vào cái đầu nhỏ của con, xoa xoa đỉnhđầu mềm mại của cậu bé sau đó mới nhẹ giọng hỏi, “Gia Minh, con thích côgiáo Nghiêm sao?”
Cậu bạn nhỏ cúi đầu khôngnói lời nào. Cố Hoài Việt biết bộ dạng đó là biểu hiện cho việc cam chịu, là đồngý.
Sau một lúc trầm mặc, anhsờ sờ đầu con rồi nói, “Ba đã biết.”
Hôm nay là Chủ nhật, bởivì gia đình người học trò cấp ba yêu cầu phải đến trường học tham gia cuộc thikhảo hạch cho nên Nghiêm Chân ngoài ý muốn không có việc gì làm nên cô quyết địnhđi xuống dưới nhà.
Một ngày nhàn nhã như vậyquả thật không nhiều lắm, ăn qua chút điểm tâm rồi cô liền cùng bà nội đi mua đồăn. Một cái quần bò tẩy trắng bệch, một cái áo sợi rộng màu tím nhạt, mái tócdài thẳng tới lưng túm lại thành một cái đuôi ngựa, nhìn hình ảnh của chínhmình trong gương, tâm tình của Nghiêm Chân không hiểu sao cảm thấy tốt hẳn lên.
Chợ bán rau quả khôngcách nhà xa cho lắm, cô bình thường đi làm nên chuyện mua đồ ăn liền giao toànbộ cho bà nội.
“Bà ra đây mua đồ ănsao?” Một cô bán rau cải cười cùng bà nội chào hỏi, thấy Nghiêm Chân thìánh mắt lại cười híp lại thành một đường, “A, hôm nay bà cùng cháu gái đichợ nha.”
“Vâng….” Bà nộicười đáp lời, quay đầu lại oán giận Nghiêm Chân, “Không phải bà nói cháu rồisao, một ngày trời đẹp như vậy, con gái nhà người ta đều đi hẹn hò, còn cháu lạicố tình đi theo một bà già như ta đi rachợ mua đồ ăn.”
Nghiêm Chân cúi đầu cười,nhận lấy rau xanh trong tay bà nội, đi đến phía trước.
Về nhà, cô đi vào bếp nấucơm, bà nội ở bên ngoài cùng bà Lý ở nhà đối diện nói chuyện phiếm, tự nhiên khôngtránh được nói đến chuyện của cô. Nghiêm Chân chỉ xem như không biết, mặc kệcác bà ấy đi.
Trong lòng cô cũng rất rõràng bà nội là vì cô mà sốt ruột, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, không phảicô muốn là có thể quyết định được. Huống chi, cô lại chưa bao giờ nghĩ tới…
Cô vì thất thần mà hướngdao thoáng trật một chút, thiếu chút nữa thì cắt vào ngón tay của cô. Nghiêm Châncả kinh, vội vàng hoàn hồn,trong sự kinh sợ vừa mới thoát khỏi sự nguy hiểm tronggang tấc nên vội đem đồ ăn cắt cho xong, vừa muốn mang đi rửa thì di động đặt ởtrong phòng khách vang lên.
“Tiểu Chân, điện thoại.”Bà nội gọi cô.
“Vâng, cháu đếnđây.” Cô lên tiếng, cuống quít chạy ra ngoài nhận điện thoại.
Trên màn hình hiện ra là”phụ huynh học sinh 02″, đây là thói quen của cô được hình thành từsau khi đi dạy học, dựa theo số thứ tự trong danh sách học sinh mà lưu lại sốđiện thoại của phụ huynh từng học sinh theo số thứ tự ấy, như vậy vừa nhìn thấylà có thể đoán ra là phụ huynh của học sinh nào cho tiện lễ phép xưng hô chào hỏi,cho tới bây giờ cũng chưa từng gây ra sai lầm.
Chính là khi nhìn đến dãysố này cô có chút do dự , số 02, đúng là số của Cố Gia Minh.
Bà nội đứng ở bên cạnhnhìn cô nên cô đành mím môi, ấn phím trò chuyện.
“Xin chào, cô giáoNghiêm.” Ngữ khí đầu kia rất là bình thản không chút dao động.
“Xin chào.” Cô ổnđịnh tâm trạng, cất lời chào hỏi.
“Cô giáo Nghiêm hômnay có thời gian rảnh không? Vài ngày tới, tôi phải trở về quân khu, trước khiđi muốn cùng chủ nhiệm lớp của Gia Minh nói chuyện.”
“A, kỳ thậttôi…” Cô chần chờ một chút, không biết phải như thế nào nói cho anh biết,cô đã không còn là chủ nhiệm lớp của Cố Gia Minh.
“Không tiện sao?”
“Không phải.” Cô lập tức phủ nhận.
Người đàn ông đầu kia cười nhẹ, “Vậy vẫnlà quán cà phê lần trước nhé, buổi chiều ba giờ.”
Cắn cắn môi, Nghiêm Chân đáp ứng rồi. Ngắt điệnthoại, Nghiêm Chân đứng ngay tại chỗ phát ngốc trong chốc lát, tâm trạng vừa ổnđịnh tốt thì nay lại bắt đầu rối loạn.
…
Buổi chiều khi đến thời điểm ra cửa thì bênngoài lại là một trận mưa to, thành phố C là nơi toàn bộ hãng xe đổ dồn vào. Côthật vất vả đón được một chiếc, thế nhưng còn bị kẹt xe. Nhìn mưa bên ngoài cửasổ ào ào trút xuống, cách đó không xa trong màn mưa chính là quán cà phê,Nghiêm Chân khẽ cắn môi rồi mở cửa, đội mưa to hướng quán cà phê chạy tới.Không cần nghi ngờ, đợi cho đến khi cô bước vào trong quán thì cả người đã ướt sũng.
Khi Cố Hoài Việt nhìn thấy cô thì có một chútkinh ngạc, lập tức đứng dậy, đưa qua chiếc khăn tay trắng tinh. Nghiêm Chân sửngsốt vài giây rồi sau đó cũng nhận lấy.
“Xin lỗi, tôi đến muộn 10 phút.” Saukhi ngồi vào chỗ của mình, Nghiêm Chân thanh cổ họng xin lỗi.
Anh chăm chú nhìn cô vài giây, rồi sau đó mỉmcười, “Người nên xin lỗi là tôi mới phải, loại thời tiết này lại hẹn cô rangoài.”
Phục vụ bưng lên một ly hồng trà, hai tay vậyquanh ly nước, Nghiêm Chân mới cảm thấy hơi ấm áp lên một chút. Cô theo bảnnăng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến quân hàm trên quân trang, “Kỳ thật tôi hẳnlà nên nói trước cho anh biết, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không còn là chủ nhiệmlớp của Gia Minh.” Nói xong cô nở nụ cười, nụ cười có chút chua xót,”Nhưng anh có cái gì muốn nói có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anhnhắn lại.”
Nói xong cô lại cúi đầu, hai bên lại lâm vào sựtrầm mặc, trong lúc nhất thời cô chỉ có thể nghe thấy thanh âm của anh dùng chiếcthìa nhỏ khuấy hồng trà vọng lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Cô giáo Nghiêm.” Bỗng nhiên anh mở miệng, Nghiêm Chân ngẩng đầuthì nghe anh nói, “Cô có bạn trai chưa?”
Cô sửng sốt, mạnh mẽ tự trấn định mình trongchốc lát rồi mới trả lời, “Không có.”
Cố Hoài Việt nghe xong gật gật đầu, NghiêmChân trong chốc lát không rõ chuyện gì xảy ra.
“Nghiêm Chân.”
“Vâng?” Nghiêm Chân bỗng dưng cảkinh, bởi vì anh bỗng nhiên gọi tên của cô.
Cố Hoài Việt buông thìa, tầm mắt dừng ở trênngười cô, cân nhắc một lát rồi lại nói, “Những gì tôi sắp nói, hy vọng cô khôngcần kinh ngạc.”
Không biết như thế nào, Nghiêm Chân có dự cảmkỳ quái, cô buông chén trà nhìn anh .
“Kỳ thật trước lúc hẹn cô, tôi đã biết lớpGia Minh đổi giáo viên chủ nhiệm. Sở dĩ hẹn cô ra là có việc muốn nói.” Anhthấp giọng nói, ngữ khí không chút do dự, bình tĩnh, hiển nhiên cứ tiếp tục như đã suy nghĩ rõ ràng rồi, “Không biết côcó biết hay không, Gia Minh thực thích cô.”
Nghiêm Chân sửng sốt, rất nhanh gật gật đầu,” Gia Minh là đứa nhỏ thông minh, tôi cũng thực thích .”
Cố Hoài Việt nghe xong nhẹ nhàng cười, “Vậylà tốt rồi.” rồi anh lại nói,”Nếu cô nguyện ý, cho dù không làm chủ nhiệm lớp của Gia Minh thì cũng cóthể tiến thêm một bước thử tiếp xúc xem sao.”
Cô khó hiểu ngẩng đầu, Cố Hoài Việt đón ánh mắtcủa cô rồi nói, “Chúng ta kết hôn nhé.”
Nghiêm Chân rõ ràng sửng sốt, ngụm trà đưa đếnbên miệng còn chưa kịp uống xuống cổ họng, rồi sau đó cô nhịn không được bật cười,”Cái lý do này có phải rất không có sức thuyết phục hay không? Nếu tôi muốnmỗi ngày cùng với một đứa trẻ thích tôi tiến thêm một bước thì có phải đều cầngả cho ba của đứa trẻ đó hay không?”
Nghiêm Chân chỉ đùa một chút, làm ra vẻ thoải mái, trên thực tế trong lòng cô đãkhẩn trương đến mức muốn đòi mạng .
Cố Hoài Việt tùy ý nhìn cô nở nụ cười một lát,rồi sau đó không nhanh không chậm mở miệng, “Cái này chỉ là lý do thứ nhất,lý do thứ hai là gia đình cần.” Anh nhìn cô, “Mẹ của tôi và bà nội củacô. Tôi nghĩ rằng hai người ấy hẳn đều thực vội không phải sao?”
Bà nội của cô? ! Cô nghi hoặc nhìn về phía CốHoài Việt, mà anh cũng không e dè nói, “Lần trước ở trong phòng bệnh, tôi khôngcẩn thận nghe được.”
Thật sự là không cẩn thận? Nghiêm Chân hoàinghi.
Cô suy nghĩ một lát rồi mới nói, “Cố…Thủ trưởng, tùy tiện tìm một người đến xem mặt cũng không phải là kế lâudài.” Xoa xoa trán, cô trước hết phải chặn đứng người đàn ông này đã,”Tuyrằng người trong nhà của tôi cũng luôn thúc giục, nhưng tôi không muốn có lệ.Anh có nghĩ tới nếu chúng ta qua loa tắc trách để xong xuôi mọi chuyện, kết cụccủa hai người chúng ta sẽ như thế nào hay không?”
“Cái này không phải là vấn đề.” CốHoài Việt bình tĩnh nhìn cô, “Chúng ta có thể chậm rãi tìm hiểu khi ởchung.”
“Nhưng hai người chúng ta cũng không quenthuộc. Anh làm sao mà biết tôi là cái dạng người gì, nếu bà nội tôi hỏi chuyệncủa anh, tôi cũng rất khó mà mở miệng trả lời.” Nghiêm Chân nghiêm túcnói, “Hiện tại cũng không phải thời đại trong cuộc cách mạng, chúng takhông thể bởi vì tổ chức cần mà cứ như vậy tùy tùy tiện tiện đầu quân.”
“Đó cũng không phải là vấn đề.” Anh cười cười rồi nói, “Cô có thể hướng bà nộicủa cô mà giới thiệu tôi như thế này: chứcnghiệp: quân nhân, tình huống gia đình: thanh niên mất vợ, dưới trướng có mộtngười con trai. Còn cô thì gia đình của tôi đều đã biết, là cô giáo của GiaMinh. Cho nên chúng ta không có gì không rõ ràng.”
Nghiêm Chân quả thực muốn hộc máu, bình tĩnh củacô cũng đều muốn vét sạch hết, “Cố… Cố thủ trưởng, tôi vì sao phải đáp ứnganh? Tôi còn có khoảng thời gian thanh xuân rất dài, vì sao phải bởi vì anh cómột nguyên nhân hoang đường như vậy mà dùng hết thời gian cũng như tuổi thanhxuân cống hiến cho một cuộc hôn nhân không có tình yêu?”
Cố Hoài Việt yên lặng trong một cái chớp mắt,rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tối tăm lợi hại mà khiêm tốn,”Cô giáo Nghiêm, tôi là lính trinh sát ngay cả tay cũng có thể ngăn chặn sựxuất thủ.”
Điều đó cùng cô có quan hệ gì đâu. Nghiêm Chântức giận căm phẫn nghĩ.
“Một người lính trinh sát đối với người hay đốivới sự việc đều có một loại nhận thức chính xác cùng năng lực phân biệt đặc biệt.Mà là một tay súng bẳn tỉa, một khi đã nhắm vào một sự vật chỉ cần làm duy nhấtmột việc, chính là bóp cò súng.” Anh ngừng một chút, rồi sau đó chậm rãi từngchữ từng chữ một nói ra, “Thực bất hạnh, tôi đều có đầy đủ hai năng lựcnày.”
Nghiêm Chân rõ ràng bị nghẹn một chút, cố gắnglắm mới trấn định được, cười khổ, “Như vậy, xin hỏi Cố thủ trưởng, lấy thânphận lính trinh sát của anh thì anh đối với tôi có hiểu biết gì?”
“Xin hỏi cô giáo Nghiêm năm nay bao nhiêutuổi rồi?”
“Hai mươi bảy.” Cô trả lời nhưng trảlời xong thì cảm thấy có chút hối hận.
“Cô hiện tại năm nay đã 27 tuổi, dựa theolời nói của cô thì còn chưa từng có bạn trai, hơn nữa ý muốn kết hôn cũng khôngmãnh liệt. Người như vậy bài trừ tính chất bên ngoài, chỉ còn có một nguyênnhân .”
Dưới cái trừng mắt nhìn mình của cô, Cố HoàiViệt mỉm cười đưa ra đáp án, “Thì sẽ là bản thân cô đối với tình yêu khôngôm mong chờ gì.”
Nghiêm Chân không khỏi có chút kinh ngạc, lynước trong tay lung lay run lên một chút, hồng trà hắt ra một chút, rơi vàotrên tay, đã muốn lạnh. Cô chăm chú nhìn giọt nước nhỏ kia thật lâu, rồi sau đólộ ra một cái mỉm cười rất nhỏ, phảng phất giống như không tồn tại.
“Đúng vậy.” Cô trầm giọng nói. “Anhnói có đạo lý, tôi quả thật đối với tình yêu không có chờ mong gì quá lớn.”Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn anh, “Cho nên, muốn kết hôn kỳ thật tôi có thểtìm được rất nhiều người, có rất nhiều lựa chọn nên tôi tin tưởng anh cũng nhưthế.” Dừng một chút, cô mới nói tiếp,”Mà chuyện quan trọng hơn là tôiđã từng nghĩ tới, đời này gả cho ai đều được nhưng không cần gả cho người thamgia quân ngũ. Lý do thì tôi cũng không muốn nói.”
Nói xong, ánh mắt của cô thản nhiên dừng ởtrên người của anh. Mà Cố Hoài Việt chính là nao nao, rất nhanh lại bình tĩnhthong dong nói, “Vậy sao, tôi hiểu được.” Đưa khăn tay qua rồi anh nói:”Cô Nghiêm, là tôi đường đột rồi.”
MàNghiêm Chân cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy ly trà nắm trong taycàng ngày càng lạnh.