*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, như chứa đựng muôn vàn tia nắng hạ lướt trên mặt sông.
Nhưng anh đưa Ninh Trăn tới nơi này, là vì muốn lấy lòng cô chứ không phải để làm cô sợ hãi.
Khoảnh khắc cáp treo dừng lại, anh nhẹ nhàng dỗ dành:”
Đừng sợ, em mở mắt ra nhìn thử đi. Nhé?”
Ninh Trăn cảm giác được cáp treo đang treo lơ lửng giữa không trung, lông mi cô tèm nhem nước mắt, rốt cuộc cũng không có khóc thành tiếng, Lục Chấp cười đến lồng ngực phập phồng:” Ninh Trăn, thích anh như vậy à, ôm không buông hả?”
Lúc này cô mới run rẩy buông lỏng tay, ngóc đầu khỏi ngực anh.
Thiếu niên cong môi:” Em nhìn mặt sông thử đi.”
Cô phồng lên dũng khí, nghiêng đầu nhìn xuống, đôi mắt như lạc vào cả trời sao chi chít, đây là cảnh tượng trác tuyệt nhất trong cuộc đời mà cô từng được nhìn thấy.
Muôn vạn ánh đèn rượt đuổi nhau chảy tràn thắp sáng khắp mặt sông, dòng nước phản chiếu ánh sáng, sóng nước lăn tăn như những dải bạc vỡ lóng lánh gợn mình theo dòng chảy.
Dòng sông ngút ngàn ánh sáng in vào mắt cô.
***************