Du Lăng Thần lái xe vào ga-ra.
Ở đây có hơn mười chiếc xe nổi tiếng đang đậu, chiếc nào cũng có giá trị không rẻ.
Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ chuyện gì. Du Lăng Thần gọi cô mấy lần nhưng dường như cô không nghe thấy.
“Tiểu Nhạc, nên xuống xe.” Du Lăng Thần cởi dây an toàn ra, nhắc lại bên tai Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc vẫn đang như đi vào cõi thần tiên.
“Anh hai, không phải bởi vì Tưởng Oánh Oánh tìm người đối phó với em ở trường, anh muốn báo l.q.đ thù giúp em, mới muốn đánh sụp công ty Ninh Dịch đấy chứ?” Nhiều việc xảy ra trước mặt cô như vậy, rất khó để cô không liên hệ các sự việc với nhau.
Du Lăng Thần từ từ dừng động tác lại, quay sang Dư Tư Nhạc, không đoán ra được cảm xúc trong đồng tử anh.
“Nếu anh trả lời là ‘Đúng’, em sẽ nghĩ thế nào?” Giọng Du Lăng Thần bình tĩnh không sóng.
Dư Tư Nhạc cắn khóe môi, “Như Tưởng Quốc Lương nói, chuyện giữa em và Tưởng Oánh Oánh thì nên để bọn em giải quyết, quả thực không liên quan mấy tới ba cậu ấy.”
Không có lý nào Tưởng Oánh Oánh làm sai lại để ba cô ấy chịu đựng.
Tuy có câu là “Nuôi mà không dạy là lỗi của cha”* nhưng đạo lý này tới trước mặt Dư Tư Nhạc sẽ bị phủ định một cách kiên quyết. Bởi vì trong nhận thức của cô thì ai làm người đó chịu.
*Một câu trong Tam tự kinh.
Chẳng lẽ con trai giết người lại để ba đi ngồi tù?!
Ý cười thoáng hiện trong đôi mắt Du Lăng Thần nhưng vẻ mặt lại không có gì sơ hở, “Đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện công việc không đơn giản như em nghĩ đâu. Ngay từ nửa năm trước thì tài chính của công ty Ninh Dịch đã xảy ra vấn đề. Anh chỉ coi như lấy tư cách người quyết định sách lược của tập đoàn Du thị, không có lý nào có lợi mà lại không kiếm, chuyện này không hợp với thân phận thương nhân của anh.”
Lời của anh hai cũng đúng.
Nhưng Dư Tư Nhạc cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.
“Anh hai, anh sẽ không lừa em chứ?” Cô không tin chắc nên hỏi dò.
“Anh chỉ có một người thân, em cho là anh sẽ lừa em à?” Du Lăng Thần không trả lời trực tiếp mà lại ném vấn đề lại cho cô.
Cô mím chặt môi, không nói gì nữa.
Cô liên tục ám thị cho mình là nhất định phải tin tưởng anh hai.
Trên thế gian này chỉ có mình anh hai đối xử tốt nhất với cô, sao cô có thể nghi ngờ lời anh?!
Trước mắt bỗng có một bóng đen trùm lên.
Dư Tư Nhạc cúi đầu xuống nhìn theo bản năng thì thấy Du Lăng Thần đang cúi người trước mặt mình.
Anh vươn hai tay qua, sờ soạng ở eo cô, vừa hay sờ tới chỗ thịt khiến cô ngứa ngáy.
“Anh hai, bỏ tay ra…Bỏ tay ra..Ha..Cười chết em, không chịu nổi.”
Du Lăng Thần như thể phát hiện ra mảnh đất mới, cố ý gãi vài cái ở eo cô. Dư Tư Nhạc cười tới mức tiếng càng lúc càng lớn.
“Anh hai, anh bỏ qua cho em đi, cười tới mức không thở được này.”
“Anh hai!” Dư Tư Nhạc trợn tròn mắt, trong đồng tử xuất hiện nước mắt do cười.
Bộ dáng này mang theo một phần hờn dỗi, lại có chút uất ức.
Cho dù là ai nhìn thấy cnarh tượng này thì trong lòng cũng sẽ nhộn nhạo, gợn sóng.
Hầu kết Du Lăng Thần căng thẳng, cố giả vờ bình tĩnh mà vỗ vỗ eo cô, “Đừng lộn xộn, anh cởi dây an toàn giúp em.”
Cô nào có lộn xộn chứ?! Rõ ràng là anh hai sờ loạn mà.
Á á! Cởi dây an toàn có cần phải cố ý đụng vào chỗ thịt ngứa ngáy của cô không? Dư Tư Nhạc thầm bực bội mà nghĩ.
Sau khi cô sống lại thì chỉ có cô sờ thân thể này. Đây là lần đầu tiên phát hiện ra có người gãi eo thì cô sẽ không kiềm được mà cười lớn.
Vừa cởi dây an toàn ra, Dư Tư Nhạc liền chui ra khỏi xe như một làn khói, thoát khỏi ma chưởng của Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần cũng đi ra từ trong xe, tiện thể đóng cửa xe, sau đó cùng vào biệt thự với Dư Tư Nhạc.
Thầm nghĩ sau này sẽ tìm thêm cơ hội gãi thịt ngứa của Dư Tư Nhạc.
Cảm xúc “ăn hiếp” này quả thật khiến Du Lăng Thần nghiện.
Trong đầu toàn là dáng vẻ uất ức của Dư Tư Nhạc vừa rồi.
…
Mấy ngày sau, Du Lăng Thần càng ngày càng bận rộn.
Liên tiếp hai ngày không về ăn cơm tối.
Làm hại Dư Tư Nhạc phòng không gối chiếc, vừa ăn cơm vừa xem phim, ngày nào cũng thừa một đống đồ ăn.
Dư Tư Nhạc không hỏi anh hai đang bận gì, bởi vì trong lòng cô đã đoán được câu trả lời.
Trên màn hình TV đang là bản tin tài chính và kinh tế, người dẫn chương trình nói rằng công ty Ninh Dịch xuất hiện khủng hoảng, tập đoàn Du thị định thu mua.
Trước kia cùng lắm là Dư Tư Nhạc chỉ xem tin tức được tiếp sóng lúc bảy giờ, đâu có rảnh mà chú ý tới tin tức tài chính và kinh tế. Vậy mà sống với anh hai không tới hai tháng, từ từ nuôi ra thói quen này. Mà mỗi lần đọc trang nhất các báo cô đều tìm tin tức liên quan tới tập đoàn Du thị theo thói quen.
Thấy hình anh hai được in ở đó, cô đắc ý còn hơn mình được đăng báo, càng vui vẻ hơn.
Dư Tư Nhạc cảm thấy cô từ từ mắc bệnh anh trai điều khiển rồi!
Tiếp tục ỷ lại anh hai như vậy nữa, sau này làm sao cô sống được? Cho nên nhất định phải chữa khỏi bệnh này.
Cô chạy vào phòng bếp rửa sạch chén đũa, rửa xong, lau khô tay đi ra thì thấy điện thoại di động đặt trên ghế sô pha đang rung.
Người gọi điện thoại cho cô cũng không nhiều. Tính tất cả cũng không hơn mười người. Người có số lần trò truyện nhiều nhất tất nhiên là anh hai Du Lăng Thần này.
“Alo.” Dư Tư Nhạc nhìn cũng không nhìn mà nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia im lặng, không tiếng động.
Lúc này Dư Tư Nhạc mới phát hiện ra điều kỳ lạ, liếc nhìn màn hình điện thoại. Không ngờ dãy số hiện lên trên đó là của Khâu Mẫn.
Cô ta gọi điện thoại tới làm gì?”
“Alo…” Dư Tư Nhạc nhắc lại.
“Tới tầng thượng cao ốc Thi Quân gặp tôi.”
Trong giọng Khâu Mẫn mang theo chút sắc bén tựa như cố ý đè nén cảm xúc điên cuồng trong nội tâm, giọng hơi run run.
Dư Tư Nhạc vừa định trả lời một câu ‘Tôi không đi’, điện thoại đã bị cúp, tiếng tút tút tút truyền vào tai cô một cách rõ ràng.
Giọng Khâu Mẫn vô cùng kỳ lạ…
Rốt cuộc lạ ở đâu? Nhất thời nửa khắc Dư Tư Nhạc không nghĩ ra được.
Chẳng phải cao ốc Thi Quân ở đối diện với cao ốc của tập đoàn Du thị à?
Tầng thượng!
Dư Tư Nhạc bỗng đứng lên, cầm điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài.
Rốt cuộc Khâu Mẫn định làm gì? Thật như những gì cô suy đoán trong lòng ư? Cô ta nên biết dù cho cô ta làm vậy thì cũng chỉ tốn công vô ích, cái chết không tạo được uy hiếp với bất cứ ai. Kết quả người thảm nhất sẽ chỉ là người chết mà thôi.
…
Tầng 26 cao ốc Thi Quân.
Dư Tư Nhạc đi taxi, lúc tới đây thì xung quanh đã có không ít người tụ tập lại thành một vòng, tất cả mọi người đều ngửa đầu lên nhìn. Ở rìa tầng cao nhất có một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, mái tóc cuộn sóng xõa tung, bay bay theo gió.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, không biết là nhìn thứ hư vô mờ mịt gì mà không hề có chút phản ứng nào với tiếng động ồn ào xung quanh.
Tiếng bàn tán bay đầy trời, rất nhiều người đi đường nam nữ già trẻ tới xem náo nhiệt.