Bệnh Yêu

Chương 87: Cho chút tôn nghiêm



“Bọn họ có thể ở bên nhau là bởi vì một người mang theo vọng tưởng quá sâu, một người có lòng thương xót tràn lan.”Tháng Mười Một đã đến, một số nơi ở thành phố B đã nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên.

Khi mà từng đợt bông tuyết nhẹ nhàng phủ kín toàn bộ sân trường thì Giang Nhẫn cũng đã bắt đầu triển khai hạng mục bất động sản mới.

Mạnh Thính biết rõ cơn sốt về bất động sản trên toàn quốc này sẽ còn tiếp diễn trong nhiều năm tiếp theo nữa.

Theo lý thuyết thì Giang Nhẫn vẫn còn phải đang bề bộn rất nhiều việc, nhưng anh lại có thể xuất hiện ở ngay con đường xung quanh đại học B.

Giang Nhẫn một đường đi vào, không hề có một chút sĩ diện nào. Giờ đây hầu như tất cả mọi người ở thành phố B này đều biết đến anh.

Bước chân anh giẫm lên nền đất đầy tuyết đọng, hai tay đút bên trong túi, đi từng bước rất chậm.

Có vài sinh viên thỉnh thoảng sẽ đảo mắt liếc nhìn về cái chân của anh, có người hỏi: “Chân của Giang tổng lúc nào cũng như vậy hết à?”

“Ai biết có phải hay không?”

Mạnh Thính từ trong tiệm sách ra đã nhìn thấy anh, anh đang ngước mắt nhìn một chú chim sắp chết cóng trên một cành cây khô, ánh mắt không một chút gợn sóng.

Đợi khi cô ra ngoài, Giang Nhẫn lấy một chiếc túi từ trong tay ra, đội mũ và khăn quàng cổ lên cho cô.

Tông màu trắng hồng hòa lẫn với đôi mắt đen nhánh sắc bén của anh, từng động tác anh làm đều rất chú tâm.

Khuôn mặt nho nhỏ xinh xắn của cô được bao bọc bên trong chiếc mũ càng thêm tôn lên từng đường nét tinh xảo khéo léo của cô.

Mạnh Thính nhìn Giang Nhẫn một cái rồi khập khiễng bước đến cành cây khô nơi chú chim nhỏ kia đang đậu.

Giang Nhẫn bao bọc lấy tay cô, kéo cô trở lại, bình tĩnh nói: “Không cứu nó được đâu, nó không thể bay đến phương Nam để tránh mùa đông, cũng sẽ chết nhanh thôi.”

Mạnh Thính quay đầu lại nhìn chú chim bé nhỏ đang từ từ khép mắt lại.

Cô cũng biết nó đã không còn dấu hiệu của sự sống.

Giang Nhẫn nói: “Em có nhiều lòng thương xót lắm hả?”

“Vì sao lại hỏi vậy?” Hàng mi dài của cô dính lớp tuyết, tựa như một viên ngọc lưu ly tinh khiết sạch sẽ.

Giang Nhẫn đưa tay gạt lớp bông tuyết kia xuống, bông tuyết hóa thành nước trong lòng bàn tay anh.

Giang Nhẫn không có trả lời cô, chỉ khẽ nói với cô: “Anh nhìn thấy nó sắp chết nhưng lại không có bất cứ cảm xúc nào.”

Mạnh Thính ngước mắt nhìn anh.

Bên trong thư viện lác đác có vài ba người đi ra, hai người bọn họ đã đi được vài bước. Giang Nhẫn quay đầu nhìn thoáng qua, ở chỗ kia cũng có mấy nữ sinh nhìn thấy chú chim đã chết kia, họ đem nó xuống từ cành cây, khẽ nâng trong lòng bàn tay.

Anh đột nhiên rất muốn biết, có phải lòng thương xót của con gái thường rất nhiều hay không?

Không chỉ biểu hiện qua hành động cứu giúp động vật mà còn thể hiện qua tình thương yêu của mình. Bọn họ sẽ vì cảm động mà đi thích một người, nhưng con trai thường sẽ không như vậy. Đám con trai bọn họ luôn yêu thích cảm giác gần gũi với nhau, cũng sẽ luôn tâm tâm niệm niệm vào cảm giác mê đắm ấy đến tỉnh mộng vào nửa đêm.

Dường như Mạnh Thính không hề có cảm giác giống anh vào lúc này, từng giây từng phút đều muốn khảm đối phương vào tận sâu bên trong mình, hận không thể mỗi một giây đều ở cùng nhau.

Nếu nói đến bận rộn thì Giang Nhẫn so với cô bận bịu hơn nhiều.

Nhưng mà cô lại không hề bám dính lấy anh.

Duy chỉ có một lần cô cố chấp không buông, đó chính là thời điểm anh bị què một chân.

Ý nghĩ này đã sớm hình thành trong đầu anh.

Rốt cuộc là cô yêu anh hay vẫn chỉ là đồng tình, thương xót nhiều hơn?

Giang Nhẫn không nói gì, anh mấp máy môi. Không nên đòi hỏi quá đáng. Cao Nghĩa đã tìm được bác sĩ giải phẫu vết thương ở chân cho anh, nhưng anh phải ra nước ngoài một chuyến.

Lúc ban đầu anh rất phấn khích, nhưng sau đó lại nhíu mày. Anh vẫn luôn muốn chữa khỏi cái chân của mình, dù sao đi đứng với cái chân thế này quả thật không xứng với cô. Tuy nhiên anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Mạnh Thính cũng không phải không có anh thì không được.

Nếu như Mạnh Thính không yêu anh mà chỉ là đồng tình thương xót thì ít ra cũng phải đem cô cột vào bên mình mới là một biện pháp tốt.

Mạnh Thính biết anh bận rộn, vậy nên mỗi lần anh đến đây, cô đều cố gắng ở bên cạnh anh.

Mặc dù Giang Nhẫn cho cô căn hộ lớn bên kia nhưng Mạnh Thính không cần, có điều nếu anh muốn ở lại vài ngày, cô đều sẽ đến bên cạnh anh.

Mạnh Thính cảm thấy như vậy rất vui vẻ.

Định nghĩa về cuộc sống của cô luôn luôn là tích cực, vui vẻ và mãn nguyện, nhưng cô phát hiện hôm nay Giang Nhẫn có gì đó không ổn lắm. Hình như là bắt đầu vào sáng nay lúc nhìn thấy chú chim chết cóng kia.

Anh liền trở nên rất kì lạ.

Anh rất thích hôn cô, vậy mà hôm nay khi về nhà đóng cửa lại, anh đẩy cô tựa lên cánh cửa, vốn dĩ muốn cúi đầu xuống lại đột nhiên đứng thẳng người lên.

Đôi con người đen nhánh của anh nhìn cô, “Hôn anh.”

Mạnh Thính ngây dại.

Cô không nhận thức được chủ động và bị động là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhưng cô cũng không cự tuyệt, khẽ đỏ mặt, ôm lấy cổ anh, khập khiễng đi đến nhẹ nhàng hôn anh.

Anh rất phối hợp, nên mở miệng thì mở miệng, nên đỡ lấy eo cô liền đỡ lấy.

Nhưng khi cô lùi về sau thì bị anh kéo lại, anh cười nói: “Em là đang hoàn thành nhiệm vụ sao?”

“Không có, anh có chút kì lạ sao ấy.” Cô đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt anh nhưng bị anh nắm chặt.

Tay của anh nhẹ ấn vào vị trí trái tim cô, nó chỉ đập nhanh có một chút thôi. Hoàn toàn khác hẳn so với tần suất nhịp đập điên cuồng sắp sôi trào trong trái tim anh. “Em có thích cảm giác này không?”

Mạnh Thính đỏ mặt hỏi: “Cảm giác gì cơ?”

“Cảm giác khi hôn anh.”

Mạnh Thính cảm thấy cái người này thật đáng xấu hổ mà.

Giang Nhẫn cười nói: “Sao em không có chút nhiệt tình nào hết vậy, không bao giờ nhào vào người anh, không có loại khát vọng kia sao? Thính Thính à, có phải anh không đủ xứng đáng để được em thích hay không?”

Mạnh Thính bị anh một phen làm cho mặt đỏ tới mang tai.

Vì sao anh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ cô phải dục cầu bất mãn* mới là trạng thái bình thường ư? Suốt ngày anh cứ nghĩ đến cái gì không biết!

(*) chưa thỏa mãn dục vọng.

“Em đối với anh…” Anh nhẹ nhàng bóp vành tai cô, “Có ham muốn hay không?”

“Giang Nhẫn, hôm nay anh… anh…” Cô bị anh bóp đến run lên, “Không bình thường cho lắm.”

“Không, hôm nay anh mới là bình thường.” Anh đáp.

Nhưng khi nhìn thấy cô khẽ mở to hai mắt, anh vừa cười vừa nói: “Đùa em chút thôi mà, bị dọa rồi hả?”

“Không có.”

Anh ôm cô đến phòng bếp, khẽ tựa trán vào cô, giọng nói rất dịu dàng, “Em muốn ăn gì, để anh làm cho em.”

Mạnh Thính chưa từng ăn qua cơm anh nấu, có chút hiếu kỳ hỏi: “Anh biết nấu cơm sao?”

Anh chỉ cười đáp: “Vì để nuôi bà xã, cái gì cũng phải học.”

Gương mặt Mạnh Thính nóng lên.

Anh mới mua nguyên liệu nấu ăn tươi sạch, thật sự là đi nấu cơm cho cô ăn.

Giang Nhẫn đeo tạp dề lên bắt đầu rửa rau, Mạnh Thính muốn đến giúp đỡ nhưng Giang Nhẫn đeo một đôi găng tay cho cô rồi để cô xem TV ngoài phòng.

Nấu cơm vào mùa đông sẽ khiến tay bị lạnh.

Cô xem TV chưa đầy một lát, lại lặng lẽ quay về phòng bếp nhìn anh.

Giang Nhẫn thái thịt rất điêu luyện, dáng vẻ khi anh làm cái gì đó đều lạnh như băng. Khi đối diện với cặp mắt màu trà của cô, khóe môi của anh có chút giương lên.

Trước đây Giang Nhẫn không biết nấu ăn, ngay cả khi một học sinh cấp hai xuất thân từ đại viện quân khu như anh đều là ăn ở bên ngoài.

Anh học được cách nấu ăn là vào mùa đông năm ngoái, khi ấy cô đã nấu sẵn đồ ăn tươi ngon chờ anh về nhà, kết quả đã ngủ thiếp đi.

Từ ngày đó về sau nếu có thời gian rảnh rỗi anh sẽ học cách nấu cơm.

Cho đến giờ phút này đây cũng xem như có tác dụng.

Cô bưng lấy cái chén, ăn uống rất vui vẻ.

Anh ất thích loại cảm giác khi được nuôi cô như thế này.

Giang Nhẫn nắm chặt tay cô, “Không phải rửa chén đâu, lát nữa sẽ có nhân viên làm thêm giờ đến rửa. Anh dẫn em đi xem phim nhé.” Thấy cô hoảng sợ lắc đầu, anh cười, “Năm nay chúng ta đến rạp chiếu phim, không xem phim kinh dị nữa.”

Mạnh Thính lúc này mới yên tâm.

Vào mùa đông có rất nhiều các cặp tình nhân đến rạp chiếu phim. Giang Nhẫn đeo khẩu trang cho Mạnh Thính, cùng với cô mười ngón tay đan vào nhau.

Cô không thích kiểu nắm tay như vậy cho lắm, có chút khó chịu. Mạnh Thính tội nghiệp điều chỉnh lại rất nhiều lần, Giang Nhẫn vẫn không hề nhúc nhích.

Có đôi khi anh rất ôn nhu dịu dàng, nhưng đối với cô vẫn luôn rất chiếm hữu, lại vô cùng bá đạo.

Mạnh Thính đành phải để cho anh nắm đến rạp chiếu phim.

“Xem phim tình cảm hả?”

“Ừm.”

Là một bộ phim tình cảm không thu hút người xem lắm, tên là “Trong mắt của anh”.

Bởi vì nhân vật chính rất đặc biệt, nam chính là người bị mù bẩm sinh, anh ta đem lòng yêu mến một nữ sinh đẹp nhất trường học, nhưng bởi vì không thể nhìn thấy nên cũng không biết được người con gái mình yêu xuất sắc biết bao nhiêu.

Thiếu nữ kia nói với anh ta, dung mạo của cô ấy không được ưa nhìn nên sẽ không có ai thích cô ấy đâu. Anh ta cẩn thận từng li từng tí trân trọng, yêu mến cô, cô có xấu hay không cũng không quan trọng, anh cũng không nhìn thấy, cô ở trong lòng anh chính là một cô gái xinh đẹp và thiện lương nhất.

Cho đến khi chàng trai ấy biết được sự thật, biết được cô gái vô cùng xuất sắc, giỏi giang. Không chỉ được hoan nghênh ở trường học mà còn có rất nhiều người theo đuổi.

Còn anh ta chỉ là một kẻ mù lòa.

Đôi mắt không thể nhìn được thế giới này, anh mới không hề hay biết mà đem lòng yêu thích đối với cô.

Bàn tay đang nắm lấy Mạnh Thính bỗng siết chặt lại.

Mạnh Thính run một cái, nghiêng đầu nhìn anh. Anh cười cười, hôn lên gò má của cô, “Phim hay không?”

Mạnh Thính gật đầu, cô khẽ nói: “Không hiểu sao em lại cảm thấy nó sẽ là bi kịch.”

“Không phải bi kịch đâu.” Anh thản nhiên nói.

Mạnh Thính xem phim cảm thấy rất sợ hãi, sợ nhân vật nam chính đang lảo đảo ngã nghiêng trong mưa kia sẽ nghĩ quẩn, hoặc sẽ biến thành một người xấu xa. Cũng may nhân vật nữ chính từ trước đến giờ đều một lòng thích nam chính, cho nên mới nói anh biết dung mạo của mình không hề ưa nhìn.

Sau khi nữ chính an ủi đủ kiểu, nhân vật nam chính cuối cùng cũng ở bên cô.

Giống như Giang Nhẫn đã nói, bộ phim này có kết thúc tốt đẹp.

Mạnh Thính thở phào một cái, cô vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng.

Giang Nhẫn hỏi cô, “Em có cảm xúc gì không?”

Mạnh Thính suy nghĩ một chút, cô mượn lời ở cuối bộ phim: “Trên đời này có rất nhiều người yêu thích dung nhan xinh đẹp của cô ấy, duy chỉ có nam chính là yêu mến trái tim thiện lương của cô ấy mà thôi.”

Giang Nhẫn cười, vén tóc cô lên, “Ngốc.”

Mạnh Thính trừng anh, “Vậy anh có cảm giác gì?”

“Bọn họ có thể ở bên nhau là bởi vì một người mang theo vọng tưởng quá sâu, một người có lòng thương xót tràn lan.”

Mạnh Thính suýt tức chết: “Nói bậy!” Cô tức giận nhéo hông anh, “Sao anh có thể biến chuyện tình cảm tốt đẹp như thế theo ý của anh vậy hả…” Nếu là như vậy thì thật không thể chịu được.

Giang Nhẫn cúi đầu hôn lên nắm tay nho nhỏ của cô, anh khẽ cười, “Em thấy nó tốt đẹp là được rồi.”

Mẹ nó có nữ thần nào mà đi thích một tên mù lòa chứ, điên rồi sao?

Nữ chính trong bộ phim kia còn không đẹp bằng Mạnh Thính nữa là, cô vậy mà có thể cảm động đến nước mắt tuôn trào.

Mạnh Thính bị lời giải thích lạnh lùng vô tình của anh làm cho sự xúc động của cô đều bay đi hết, uất ức muốn cắn anh một phát.

Nhưng nghĩ đến Giang Nhẫn là một đứa trẻ không được người khác yêu thương, cô mới không thèm đi so đo với một tên nhóc lạnh lùng như anh đâu.

Trên đường bọn họ về nhà từ rạp chiếu phim, đã gặp phải một người không thể tưởng tượng được.

Mạnh Thính ngẩn người, “Đàn anh Hoắc?”

Hoắc Nhất Phong gật đầu, anh ta nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, vô ý nói một câu: “Hai người vẫn còn ở bên nhau à.”

Anh ta nói câu này thật sự xuất phát từ trong thâm tâm mà thốt ra.

Năm đó chuyện Giang Nhẫn nghỉ học ầm ĩ náo nhiệt lớn đến như vậy, cái tên du côn cá biệt này làm sao có cửa để Mạnh Thính vẫn luôn chờ đợi hắn cơ chứ.

Ánh mắt Giang Nhẫn sắc lạnh, lên tiếng giễu cợt: “Trời còn chưa tối, sao lại có người muốn nằm mơ rồi?”

Sắc mặt Hoắc Nhất Phong tái mét. Cuối cùng anh ta mới nhận thức được mình ăn nói lỗ mãng, vội lên tiếng: “Xin lỗi nhé.”

Anh ta theo chân giảng viên hướng dẫn đến thành phố B một thời gian, dĩ nhiên cũng đã nghe qua “sự tích” truyền kỳ của Giang Nhẫn. Anh ta biết người đàn ông này không dễ chọc vào, nhưng anh ta đối với Mạnh Thính mà nói, cũng là tình cảm thầm mến rất nhiều năm.

Huống hồ năm ngoái gia đình hai bên còn gặp mặt nhau, khiến cho Hoắc Nhất Phong luôn cảm thấy mình sẽ có hy vọng.

Gia cảnh anh ta không tệ, gia đình làm công chức ổn định, cha mẹ anh ta đều rất thích Mạnh Thính. Nhưng cái tên khiến cho người ta đau đầu kia cho đến giờ vẫn còn ở bên cạnh cô, khiến cho Hoắc Nhất Phong vừa lạc lõng vừa bất đắc dĩ.

“Đàn anh, anh đừng để ý nha, Giang Nhẫn anh ấy…”

Giang Nhẫn kéo gò má cô sang, nói với Hoắc Nhất Phong: “Còn chưa chịu cút, thích xem người khác thân mật sao?”

Hoắc Nhất Phong không chịu được, chỉ đành quay người rời đi.

Mạnh Thính đưa tay tách ngón tay Giang Nhẫn ra, “Giang Nhẫn, hôm nay anh phát điên đủ rồi nha…” Không tách ra được khiến cho tức chết rồi.

Giang Nhẫn sợ làm đau cô, buông lỏng tay ra, “Anh chưa nói gì hết mà, cũng đâu có động tay động chân, em bảo vệ hắn ta làm gì hả?”

“Rõ ràng là em đang bảo vệ anh!” Cô muốn đánh chết cái tên khốn nạn này quá, vị đàn anh kia chỉ là người ngoài, đối với người ngoài mới cần khách sáo như vậy.

Giang Nhẫn cười, “Ừm.”

Hoắc Nhất Phong là một gút mắc luôn tồn tại trong lòng anh.

Năm đó anh hung ác quyết tâm chia tay với Mạnh Thính, đã từng nhìn thấy cô cười với tên con trai kia.

Sĩ nông công thương, đặt tại cổ đại*. Hoắc Nhất Phong kia chính là thế hệ quan chức thứ hai, loại thương nhân như anh không cách nào so sánh được. Cũng chỉ có đời của ông anh còn có chút ngang hàng cùng đẳng cấp.

(*) câu này không biết dịch ra sao nên mình để nguyên, đại khái dùng để chỉ học giả, nông dân, thương mại và công nghiệp, thành ngữ Hán ngữ, bính âm là shì nóng gōng shāng, có nghĩa là cái gọi là bốn người trong thời cổ đại, dùng để chỉ những người đọc sách, làm nông, làm việc và kinh doanh. (Nguồn: baidu)

Huống hồ những năm nay người ta chỉ xem trọng vẻ bề ngoài, thấy thế nào thì Hoắc Nhất Phong cũng được người ta yêu thích hơn anh.

Mạnh Thính có chút tức giận hôm nay Giang Nhẫn thật là kỳ lạ, giận đến mức mà khi trở về nhà cô vẫn không thèm để ý đến anh.

Giang Nhẫn đem một cái lò sưởi tay đến thả vào lòng cô, rồi ôm cô vào ngực dịu dàng hôn hít. Hôn từ trán đến xương quai xanh, cô có đẩy anh ra anh cũng chỉ cười cười, rồi lại tiếp tục hôn. Mạnh Thính quả thật là bị anh quậy khiến cô thật sự hết cách.

Da mặt anh rốt cuộc dày bao nhiêu cơ chứ! Cô chán nản đẩy mặt anh ra.

Giang Nhẫn nắm chặt tay cô hướng về phía mình, “Cho anh chút tôn nghiêm đi mà.”

Đôi mắt to ngập đầy ánh nước của Mạnh Thính ngước lên nhìn anh. Anh khẽ cười một tiếng: “Được rồi, tôn nghiêm cũng cho em luôn.”

Anh đem ngón tay của cô đặt trên khuôn mặt lạnh lùng của mình.

Mạnh Thính không biết bị làm sao, nhịp tim bỗng tăng tốc đập nhanh. Ai muốn tôn nghiêm gì đó của anh chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Trong rạp chiếu phim—

Thính Thính: “Hu hu hu hai người bọn họ làm cho người ta cảm động quá đi.”

Anh Nhẫn: (mặt lạnh lùng) “Một đứa si tâm vọng tưởng, một đứa ngu xuẩn đầy lòng thương xót.”

Thính Thính sợ ngây người quay đầu sang, “Tam quan của anh đâu rồi hả!”

Anh Nhẫn: “… Quả là tình yêu tốt đẹp ha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.