Giọng của Trần Hạo Hiên không lớn, nhưng cô có thể nghe rõ.
Sau khi rửa bát, Kiều Ninh bước ra khỏi bếp và nghe thấy Trần Hạo Hiên nói:
“Tại sao em không gia hạn hợp đồng với Thanh Vũ?”
Bởi vì Trần Hạo Hiên không ngẩng đầu lên, cô đã tưởng rằng anh không nói chuyện với mình nên không trả lời và bước lên lầu.
“Thật thô lỗ khi không trả lời câu hỏi của người khác?”
Kiều Ninh vừa bước được một bước liền quay đầu lại.
Quay lại, cô nhìn anh đang làm việc chăm chỉ.
Quay lại, anh nhìn Lu Hanqing đang làm việc chăm chỉ.
“Anh đang nói chuyện với tôi?”
“Còn có ai trong nhà?”
” Gâu…”
Mật Ong đã tạo ra một âm thanh để chứng minh rằng nó còn tồn tại trong nhà này.
Anh ngẩng đầu lên và nhìn Mật Ong một cách lạnh lùng.
Có lẽ nó cảm thấy cái nhìn lạnh giá của Trần Hạo Hiên nên đã ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.
“Tại sao không gia hạn hợp đồng với Thanh Vũ?”
“Không có triển vọng phát triển.”
Kiều Ninh thành thật trả lời.
Ở lại Thanh Vũ thực sự không có triển vọng phát triển đối với cô, sau cùng, tất cả những nguồn tài nguyên phim ảnh và truyền hình hay đều do Kiều Mẫn chiếm trước.
Trần Hạo Hiên khó hiểu.
Thanh Vũ không có triển vọng để cho cô phát triển?
Thanh Vũ có tài nguyên đỉnh cao, làm sao có thể không có triển vọng phát triển.
Kiều Ninh nhìn thấy sự bối rối của Trần Hạo Hiên, cô giải thích:
“Tôi đã ký hợp đồng với Kiều Mẫn cùng một người đại diện.”
“Các nguồn tài nguyên mà tôi có được về cơ bản đều là những gì Kiều Mẫn đã chọn và để lại hay nói cách khác đó đều là những vai diễn bị mắng thê thảm.”
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên nhíu chặt mày lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Anh biết Kiều Mẫn – em gái cùng cha khác mẹ với Kiều Ninh.
“Ngày mai đến Thanh Vũ để gia hạn hợp đồng.”
Anh nói với cô bằng giọng ra lệnh. Ngay khi cô định từ chối, anh lại lên tiếng.
“Tôi sẽ để Trịnh Thiến làm người đại diện của em.”
Nghe vậy, ánh mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Thiến là một người đại diện nổi tiếng trong làng giải trí, chỉ cần cô là nghệ sĩ do Trịnh Thiến dẫn dắt, cho dù không đoạt được giải Ảnh hậu, cô vẫn là một diễn viên đỉnh cao.
Các nguồn tài nguyên đầu tiên của Thanh Vũ phải được Trịnh Thiến lựa chọn trước, sau đó được chia sẻ cho các người đại diện khác.
Người đại diện cũ của Kiều Ninh – Ôn Hạ chỉ là một đại diện nhỏ, không giống như Trịnh Thiến – một người đại diện nổi tiếng.
Đương nhiên, cô không ngốc, với một người đại diện nổi tiếng như Trịnh Thiến, làm sao cô có thể từ chối.
Ngày hôm sau ở Thanh Vũ…
“Kiều Ninh?”
Kiều Mẫn nhìn thấy cô xuất hiện trong công ty thì hoàn toàn sửng sốt.
Rõ ràng ngày hôm qua Kiều Ninh đã nói rằng sẽ từ chối gia hạn hợp đồng.
Hôm nay sao lại xuất hiện ở công ty, cô ta định làm
“Sao chị lại đến công ty?
Kiều Mẫn hỏi.
“Đương nhiên là làm cho cô không vui rồi.”
Kiều Ninh biết Kiều Mẫn không thích cô, trước đây Kiều Mẫn thích dùng một số thủ đoạn đê hèn nhằm vượt qua cô, khiến mọi người cảm thấy cô thua kém cô ta.
Kiều Ninh không có kế hoạch gia hạn hợp đồng trước đó, nhưng cô chỉ không muốn bị dẫn dắt bởi Ôn Hạ và Kiều Mẫn mà thôi.
Vì vậy, cô muốn chống lại.
Mọi thứ giờ đã khác.
Cô sẽ gia hạn hợp đồng.
Sau cùng, Trần Hạo Hiên đã tự hứa với bản thân rằng sẽ để người đại diện quyền lực nhất của Thanh Vũ dẫn dắt cô.
“Kiều Mẫn, kiếp này cô chỉ có thể bị tôi chà đạp dưới chân!!! “
Kiều Ninh lạnh lùng nói.
Kiều Mẫn, hãy xem.
Kiều Ninh đến phòng của Trịnh Thiến, và cô ấy đối với cô rất tốt
Gõ cửa…
Một giọng nữ phát ra từ trong phòng:
“Mời vào.”
Kiều Ninh đẩy cửa bước vào.
Ánh nắng chiếu xuống Trịnh Thiến qua khe cửa sổ, khiến nơi đây có vẻ ấm áp.
Kiều Ninh nhìn đối phương, khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, tóc ngắn qua vai, đơn giản nhưng có năng lực, ngược lại mang đến cho người ta cảm giác chững chạc.
Cô cảm thấy nếu người phụ nữ trước mặt không làm người đại diễn thì có thể trở thành diễn viên.
Ánh mắt của người bên kia cũng rơi xuống Kiều Ninh
Trịnh Thiến đứng dậy và đi về phía Kiều Ninh.
“Xin chào, tôi là Trịnh Thiến.”
“Kiều Ninh.”
“Cô Kiều, đây là hợp đồng của chúng tôi. Cô có thể xem qua. Nếu không có vấn đề gì thì mời ký.”
Kiều Ninh nhận lấy bản hợp đồng và xem bản hợp đồng thì bỗng điện thoại réo.
Kiều Ninh liếc nhìn số điện thoại, đó là một số lạ.
“Xin lỗi, phiền đợi một chút!”
Trịnh Thiến không nói gì gật đầu.
“Cô là Kiều Ninh?”
“???”
“Tôi là nhân viên của đoàn phim” Xin chào! Tuổi Thanh Xuân Của Tôi.”, xin chúc mừng cô đã vượt qua buổi thử vai.
“Khi nào rảnh có thể đến đoàn phim ký hợp đồng.”
Nghe vậy, trên mặt Kiều Ninh nở một nụ cười.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi Kiều Ninh cúp máy, cô dứt khoát ký tên vào hợp đồng.
Kiều Ninh không do dự vì cô ấy tin tưởng vào năng lực của Trịnh Thiến.
Cô càng tin tưởng vào chồng mình – Trần Hạo Hiên hơn nữa.
“Cô Kiều, từ nay tôi sẽ là người đại diện của cô.”
“Hy vọng rằng, chúng ta sẽ có một sự hợp tác vui vẻ trong tương lai.”
Trịnh Thiến duỗi tay nói.
“Chị Thiến, rất hân hạnh được làm việc cùng.”
” Từ nay, cứ gọi em là Ninh Ninh.”