“Không phải mẹ biết Trần Đình không có đến nhà họ Kiều tìm con từ khi hôn ước kết thúc ư?”
Kể từ sau khi tiệc đính hôn kết thúc, cô ta đã không gặp lại Trần Đình và việc mang thai đứa con của anh ta thật sự viển vông.
“Ngốc, anh ta không đến tìm con là con không biết đến Trần gia tìm anh ta sao?”
Nghe điều này, Kiều Mẫn cảm thấy rằng mẹ mình nói cũng đúng.
Không thể chỉ ngồi yên mà phải chủ động.
Kiều Mẫn kêu đầu bếp làm súp gà và làm thêm một số bánh ngọt.
Khi mẹ của Trần Đình nhìn thấy Kiều Mẫn đến, bà ta đã cười rất vui vẻ.
Có thể thấy, Thẩm Nguyệt rất thích Kiều Mẫn.
“Mẫn Mẫn, sao hôm nay con lại rảnh mà đến đây vậy?”
“Tại con nhớ dì nên đến gặp dì.” Kiều Mẫn giả vờ ngoan ngoãn.
Mặc dù cô ta đang nói chuyện với Thẩm Nguyệt, nhưng ánh mắt nhìn khắp nơi.
Đúng vậy, Kiều Mẫn đang tìm Trần Đình.
“Dì à, đây là súp gà và một ít bánh ngọt con làm ở nhà, mang đến đây cho cô nếm thử.”
Sau khi Kiều Mẫn nói xong, cô ta đặt súp gà và bánh ngọt mà mình đã nhờ đầu bếp làm trước mặt Thẩm Nguyệt.
Nghe vậy, Thẩm Nguyệt mỉm cười mãn nguyện.
“Con thật chu đáo!”
” Dì Trương, dì mang súp gà vào bếp rồi cho vào một cái bát xong mang ra đây để tôi ăn một chút!”
“Vâng, thưa bà.”
Khi súp gà được bưng ra, Thẩm Thẩm Nguyệt chầm chậm nhấp một ngụm.
Nước dùng gà có vị ngon, sau khi ăn nhẹ có mùi thơm khó tả lưu lại lâu trong khoang miệng.
“Mẫn Mẫn, súp gà của con rất ngon!” Thẩm Nguyệt không chút do dự khen ngợi.
“Cám ơn dì.” Được khen ngợi, Kiều Mẫn mỉm cười nói.
“Đúng rồi, dì à, sao không thấy Đình đâu hết vậy ạ!?”
Tất nhiên, Kiều Mẫn vẫn không thể quên mục đích cuối cùng được.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt từ từ tắt đi.
“Đình đang ở công ty.”
Nghe Thẩm Nguyệt nói như vậy, Kiều Mẫn cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
“Dì ơi, dì có muốn ăn thử món bánh quế hoa không ạ? Rất ngon đó nha.” Kiều Mẫn cố gắng thay đổi chủ đề.
“Được rồi, được rồi”
Lúc này, Trần Ánh từ lầu hai đi xuống.
Sau khi Trần Ánh nhìn thấy Kiều Mẫn, tâm trạng của cô ấy đột nhiên thay đổi không được vui lắm
“Có muốn ăn súp gà không? Ngon lắm”. Thẩm Nguyền thật lòng hỏi
Nghe vậy, Trấn Ánh thích thú bước tới và nhấp một ngụm.
“Súp gà này thế nào ạ?” Kiều Mẫn nhìn Trần Ánh đầy mong đợi.
Lúc này, cô ta như một đứa trẻ chờ đợi lời khen từ Trần Ánh.
“…”
Trần Ánh nhả ra ngoài một cách không thương tiếc.
“Không ngon.” Trần Ánh thờ ơ nói.
Mặc dù, món súp gà này có vị rất ngon, nhưng do Kiều Mẫn đun sôi, nên nó vẫn không ngon cho lắm và có vị hơi khó ăn.
Vả lại, cô ấy cũng ghét Kiều Mẫn.
Trong bữa tiệc đính hôn của Trần Đình và Kiều Mẫn, từ cái nhìn đầu tiên Trần Ánh đã không thích Kiều Mẫn.
Cô ấy ghét sự giả tạo của Kiều Mẫn.
Đặc biệt là sau khi Trần Ánh nhìn thấy tin tức trên mạng.
Có tin đồn rằng Trần Đình ban đầu yêu đương với Kiều Ninh. Và không ngờ, Kiều Mẫn lại chen chân vào.
Vì vậy, cô ấy ngày càng ghét Kiều Mẫn.
Tất nhiên, cháu trai Trần Đình cô cũng không ưa gì cả.
Kiều Ninh là một cô gái tốt như thế, vậy mà…
May mắn thay, bây giờ Kiều Ninh đang là vợ của Trần Hạo Hiên.
Nghe vậy, sắc mặt của Kiều Mẫn càng ngày càng tệ.
Tuy nhiên, cô ta cũng không dám quá lộ liễu nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc.
Kiều Mẫn thật sự không ngờ Trần Ánh lại nói như vậy, mấu chốt là nói trước mặt cô ta.
“Lần sau, em sẽ cố gắng cải thiện món súp gà này và để chị nếm thử.”
“Dừng lại!”
“Cô còn chưa gả vào nhà họ Trần thì đừng có gọi tôi là chị. Cô chỉ vừa mới đính hôn với Trần Đình, hai người còn chưa kết hôn, cho nên tôi không có quan hệ gì với cô.”
Hơn nữa, thật khó để nói liệu cô ta và Trần Đình sẽ kết hôn, vì vậy đừng có gọi là chị. Nghe thấy ớn!!!
“Thứ hai, không cần phải cải thiện, ăn vào cũng đủ khó chịu!”
Nó vô dụng ngay cả khi nó được cải thiện, đơn giản là cô ấy không thích bất cứ thứ gì Kiều Mẫn làm.
Nghe vậy, Kiều Mẫn nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ mặt buồn rầu, và hy vọng rằng có thể nói giúp cho mình.
Thẩm Nguyệt chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Trần Ánh được ông Trần vô cùng thương yêu và chiều chuộng, còn Thẩm Nguyệt chỉ được gả vào nhà họ Trần nên bà cũng không dám làm gì Trần Ánh.
Kiều Mẫn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Dì Trương: “Thiếu gia và phu nhân trở về rồi ạ!”
Thẩm Nguyệt không phản ứng, nhưng Trần Ánh rất phấn khích và chạy về phía cửa.
“Anh, chị dâu, sao hai người hôm nay lại trở về vậy?” Trần Ánh phấn khích nói.
Trần Hạo Hiên và Kiều Ninh sống ở Thanh Hắc, và về cơ bản họ hiếm khi trở về nhà chính của Trần gia.
“Không thể trở về nhà của chính mình sao?”
Trần Ánh đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào với Trần Hạo Hiên.