“Hai người biết nhau!?” Cô thấy rằng khi cô ở nhà kho vừa rồi, Dạ Nhiên đã nhìn Trần Hạo Hiên. Hóa ra họ thực sự quen biết!
“Cô ngạc nhiên khi tôi biết Trần Hạo Hiên? Hay là cô ngạc nhiên khi Trần Hạo Hiên biết tôi?” Dạ Nhiên nhướng mày và hỏi Kiều Ninh.
Kiều Ninh ngượng ngùng cười và đáp lại.
“Cả hai đều khá bất ngờ. Nhưng…nhưng tôi ngạc nhiên hơn là tại sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây?”
“Và rồi, tình cờ, anh bắt được kẻ xấu.”
Thực tế là, cô thực sự tò mò. Tuy nhiên,Dạ Nhiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thể hai chữ “nghiêm túc” được viết trên mặt anh ấy, điều này khiến Kiều Ninh muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
“Cô phải hỏi chồng cô! Anh ta đã sắp xếp mọi chuyện.”
Nghe vậy, Kiều Ninh ngẩng đầu lên nhìn Trần Hạo Hiên với vẻ mặt mong chờ. Trên thực tế, Dạ Nhiên vốn dĩ về thủ đô để thăm họ hàng, kết quả là vừa về đến nhà vài phút đã bị Trần Hạo Hiên gọi điện.
Dạ Nhiên là thiếu tướng trẻ tuổi nhất của đất nước Z. Quân nhân thường được về nhà mỗi năm một lần để thăm các thành viên trong gia đình, và kết quả là Trần Hạo Hiên đã gọi điện đến.
Trần Hạo Hiên mở miệng, nhưng chỉ phun ra hai chữ: “Bí mật.”
Kiều Ninh không nói nên lời. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói những điều như vậy. Nó thực sự có một chút bất ngờ.
“Quên đi, đừng nói chuyện đó nữa.Tôi không muốn biết.” Kiều Ninh giả vờ thờ ơ.
Ngày hôm sau, Trần Hạo Hiên và nhóm của anh dự định sẽ rời thủ đô sau khi dùng xong bữa sáng hôm nay.
“Kiều Ninh, chào buổi sáng.” Ngô Mễ gặp Trần Hạo Hiên và nhóm của anh đang đi đến phòng khách để ăn sáng. Nhưng Ngô Mễ chỉ chào một mình Kiều Ninh. Nghe vậy, Kiều Ninh không nghĩ nhiều, lịch sự đáp lại Ngô Mễ. Vừa đi được vài bước, Kiều Ninh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện gì đã xảy ra với Ngô Mễ hôm nay vậy?
Sao hôm nay cô ta không chào Trần Hạo Hiên mà thay vào đó lại chào cô?
Chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ… Đây là chiến lược mới của Ngô Mễ?
Dù rất khó hiểu nhưng Kiều Ninh không nói ra điều đó. Sau khi mọi người ngồi vào bàn, Ngô Mễ bắt đầu điên cuồng gắp đồ ăn cho Kiều Ninh.
“Cô thử món sườn heo chua ngọt này đi. Món này được làm bằng loại thịt heo ngon nhất mà tôi chọn ở chợ sáng nay đó.”
Một lúc sau, tất cả các món ăn ở trong tô của Kiều Ninh gần như chất thành núi.
Cuối cùng, Kiều Ninh vẫn không kìm lòng được mà nói: “Ngô Mễ, hôm nay cô uống nhầm thuốc rồi hay sao?”
Tại sao cô lại đối tốt với cô như vậy? Chẳng lẽ…Ngô Mễ muốn lấy lòng cô để làm tiểu thiếp của Trần Hạo Hiên? Nhưng… ngay cả khi cô đồng ý, luật pháp không cho phép điều đó xảy ra! Bây giờ không phải có thể có chế độ như thời cổ đại! Thứ hai, ngay cả khi cô lùi lại mười nghìn bước, ngay cả khi luật pháp cho phép, Trần Hạo Hiên cũng không để ý Ngô Mễ.
Ngô Mễ tuy rằng dung mạo không xấu lắm, cũng gọi là xinh nhưng đáng tiếc, cô ấy nhất định không phải mẫu người mà Trần Hạo Hiên thích, cho dù cô đồng ý thì Trần Hạo Hiên cũng sẽ không đồng ý.
“Không.Tôi không bị bệnh, làm sao có thể uống nhầm thuốc được.” Ngô Mễ cười ngây ngô.
“Vậy tại sao hôm nay cô lại đối xử tốt vớt tôi như vậy?Tôi cảm thấy có chút thật kỳ lạ.”
Thật kinh khủng!Cô ta đột nhiên đối với cô tốt như vậy, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Trước đây, Ngô Mễ suốt ngày ở bên Trần Hạo Hiên gọi “Anh Hạo Hiên”. Thứ hai, cô ta còn ghét cô nhất. Tại sao hôm nay… Kiều Ninh thật sự không hiểu nổi một Ngô Mễ kỳ quái như vậy, ăn xong liền xin phép rời đi.
Sau khi trở về thủ đô, Trần Hạo Hiên đưa Kiều Ninh trở về nhà họ Trần ở thủ đô. Bởi vì cả hai đều không ở trong biệt thự, lo lắng rằng dì giúp việc sẽ không thể chăm sóc Mật Ong, vì vậy cô đã đến đón Mật Ong về.
Ngay khi Mật Ong nhìn thấy Kiều Ninh, nó đã lập tức chạy đến. Giống như lần đầu tiên mật ong nhìn thấy Kiều Ninh, nó đã đè cô xuống đất. Mật ong thè lưỡi và liếm mặt Kiều Ninh.
“Mật Ong, em có nhớ chị không?”
“Gâu…Gâu…” Mật Ong kêu lên hai tiếng hai lần như đáp lại câu hỏi của cô. Cô vui vẻ xoa đầu nó. Cô cũng nhớ nó những ngày này.
Ngay khi tất cả mọi người đang có tâm trạng vui vẻ, một người bỗng nhiên xuất hiện. Đúng vậy, kẻ hủy diệt bầu không khí đó là Kiều Mẫn.
“Thật kinh tởm…”Kiều Mẫn đang đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này và nói với vẻ mặt “không thể chấp nhận được”.
“Kiều Ninh, trông chị thật tồi tệ và chị đang chơi với một con chó. Chị không có một hình tượng tiểu thư nào cả. Chị thực sự làm xấu mặt gia đình nhà họ Kiều.”
Mật ong dường như cũng nghe hiểu được ý của Kiều Mẫn, nó có chút không vui, và sủa vào mặt Kiều Mẫn “Gâu gâu gâu!”.
Như thể Mật Ong sẽ lao lên và cắn Kiều Mẫn ra thành từng mảnh trong giây tới!
“Mày dám!? Tao sẽ bắt mày lại làm lẩu thịt chó!!” Kiều Mẫn hung hăng nhìn chằm chằm Mật Ong và nói.