Editor: Dương Minh Thư __________
Nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh vì bắt lấy côn thịt mà ướt, Tuân Du càng thêm hưng phấn. Chọc vào vài trăm cái, bị nàng đẩy ra không mấy dễ chịu.
“Điện hạ…A…Đừng động…Một hồi có người tới…Ưm…” Ân Ly cố gắng chống cự. Nàng nâng bụng lên dùng tay siết chặt, khiến hắn hít khí lạnh
Hắn trầm giọng nói: “Nàng buông tay ra trước, bổn vương rút ra liền.” Ân Ly không nghi ngờ, nghe lời buông tay. Tuân Du dùng chân đỡ nàng, hung hăng cắm vào tận gốc. Chỉ sót lại hai túi cầu nằm ngoài cửa khẩu, giống như nó đã lớn lên từ giữa hai chân nàng.
“A…Ưm…Ưm…” Ân Ly bị hắn kích thích liên tục rên rỉ, gậy thịt thô to liên tục cắm vào hoa tâm, chưa để nàng thích ứng đã đi vào chỗ sâu nhất!
Hai chân trắng dài đặt bên hông hắn đong đưa, cặp tuyết nhũ cũng theo đó mà nhảy lên, khiến Tuân Du đỏ mắt, cúi đầu gặm cắn, thân dưới đưa đẩy kịch liệt, đâm cho ván cửa rung động leng keng.
“Thoải mái không? Hửm?” Tuân Du nói vào tai nàng. Cự bổng thô to chôn giữa hai chân, ra vào nhanh chóng.
“Còn muốn bổn vương ra ngoài hay không?” Mỗi một câu hỏi, côn thịt đều đâm sâu vào nhục huyệt.
Ân Ly bị hắn làm cho mơ hồ, nào còn sức quan tâm hắn hỏi cái gì, chỉ biết thở hổn hển rên rỉ.
Bỗng nhiên Tuân Du dừng động tác, kéo nàng từ cửa ôm xuống dưới. Xoay người nàng lại, nâng mông đi vào, hai cánh tay rắn chắc nắm lấy hai tay mềm mại của nàng kéo ra phía sau mạnh mẽ luật động
Xương mu của hắn đụng vào mông nàng, đẩy nàng về phía trước, sau đó lại kéo tay nàng trở về, nửa bước cũng không rời, chỉ có thể chịu đựng sự va chạm kịch liệt.
Dâm thủy dính đầy hai túi cầu, toàn bộ mông nàng, và cả eo bụng hắn, thậm chí còn vẩy lên trước ngực Tuân Du.
Toàn thân hai người ướt đẫm chảy đầy chất lỏng, dọc theo da thịt nhỏ xuống sàn, không bao lâu chỗ hai người giao hợp đã thành một bãi, không biết dâm thủy hay mồ hôi.
Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh lo lắng của nha hoàn: “Vương phi, người không khỏe sao? Có muốn nô tì vào giúp người thay quần áo không ạ?” Nha đầu kia chắc đứng đợi Ân Ly hơi lâu mà không thấy nàng đáp lại có chút hốt hoảng, đắn đo xem có nên vào hay không.Ánh mắt Ân Ly mê mang, bên tai chỉ toàn tiếng bạch bạch bạch, sao còn nghe được gì. Nàng thở gấp phát ra vài tiếng rên rỉ.
Thật ra nha đầu ngoài cửa đã nghe thấy, chỉ là nàng ấy nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, tất nhiên không biết âm thanh bên trong là gì. Cảm thấy Vương phi rất thống khổ, nàng càng sốt sắn
Vội muốn đẩy cửa đi vào, phát hiện cửa đã khóa từ bên trong. Nha hoàn cuống quít gõ cửa gọi: “Vương phi người có sao không?”
Tiếng gõ cửa đùng đùng đã kéo hồn nàng quay về, Tuân Du phía sau không chút cố kị mà còn dùng sức hơn nữa.
“A…A…” Ân Ly nhịn không được, bị động tác của hắn kích thích phát run, kiềm chế để không rên ra tiếng
Vài tiếng rên này khiến nha đầu hoảng sợ không nhẹ, luống cuống tay chân muốn chạy ra ngoài bẩm báo lão phu nhân, mới xoay người thì bên trong cửa truyền đến giọng nam nhân khàn khàn trầm thấp: “Đi báo với lão phu nhân, lát nữa Bổn vương và Vương phi cùng nhau tới.”
Nha đầu kia ngây ngẩn cả người, quay đầu lại trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia, bên trong ngoại trừ tiếng rên rỉ của Vương phi còn kèm theo âm thanh va chạm của thân thể cùng với tiếng khàn khàn rên lên.
Lúc này nha đầu mới phản ứng lại, lập tức mặt đỏ bừng, vội vàng chạy ra sảnh ngoài truyền lời.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
5/08/2021