Trước cổng trung tâm thể thao Olympic có bán vô số sticker, đèn phát sáng, mũ đội đầu, còn có cả lightstick.
Khương Vũ hăng hái đi tản bộ một vòng, tuy không mua những sticker in hình thần tượng như những người khác, nhưng trước đó cô đã chuẩn bị hết mọi thứ, đặt hàng một số dãn nhãn in đặc biệt ở trên mạng.
Theo cách nói của cô chính là phố lên đèn là em lên đồ, đã đến concert đương nhiên phải có khí thế, dáng vẻ của người đi đu idol.
Nhìn sticker trên mặt các cô gái khác không phải là “Love Trình Dã”, thì sẽ là “Trình Dã – forever love”…
Riêng sticker trên mặt Khương Vũ là: “Trình Dã là cha tôi.”
Khóe miệng anh giật giật mấy cái, kéo cô ra một góc nói: “Đến cùng em đã vạch kế hoạch gì để gặp lại chú ấy?”
“Vào trong sân vận động, lén chạy ra khu vực hậu trường, nói dối là nhân viên công tác, sau đó tìm cách gặp Trình Dã?”
“Chỉ thế thôi?”
“Ừm.” Khương Vũ gõ gõ que huỳnh quang phát sáng lên đầu Cừu Lệ, giải thích: “Cái tên Khương Vũ này chính là ba đích thân chọn cho em. Tên em chính là giấy thông hành, vì vậy nhất định em sẽ gặp được ba.”
5h chiều, đám fan hâm mộ lục đục đổ vào trong khán đài sân vận động.
Cừu Lệ kéo Khương Vũ đến cửa xếp hàng, một tay ôm ba lô trước ngực hỏi: “Em mang theo vé vào chưa?”
“Không có.”
Anh ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Em quên mang vé à?”
“Không.” Khương Vũ nhỏ giọng thủ thỉ: “Vừa mở bán vé được mấy phút đã sold out, em căn bản không mua được.”
“…”
Cừu Lệ im lặng: “Vậy bạn gái tôi à, xin hỏi chúng ta đi vào concert kiểu gì? Trèo tường hả?”
Khương Vũ nhìn bốn phía, tìm kiếm mấy kẻ đầu cơ bán vé lậu trong truyền thuyết: “Kỳ quái, trong buổi concert của các ngôi sao đều có thể mua được vé chợ đen mà. Sao lần này không thấy ai cả.”
Cô đứng xếp hàng, Cừu Lệ đi vòng quanh khu ngoài sân vận động, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì, hai tay trống trơn quay về: “Không thấy tay bán vé lậu nào cả.”
“Kỳ quái.”
“Khả năng tất cả vé đã bán hết.” Cừu Lệ nhìn Khương Vũ: “Còn cách nào không?”
“Xem ra, chỉ có thể dùng lá bài cuối cùng thôi.”
Trước cửa soát vé, Khương Vũ đứng đối diện nhân viên công tác nói: “Xin chào! Tôi là Khương Vũ.”
Nhân viên công tác là một anh chàng trẻ tuổi, cao ráo điển trai, nhìn Khương Vũ nhàn nhạt nói: “Ừ? Vé đâu?”
“Tôi là Khương Vũ, Khương trong Khương Tử Nha, Vũ trong Trời đổ mưa.”
Nhân viên soát vé nhìn Khương Vũ một lúc, thấy cô bé này mặt mũi xinh đẹp, thanh thoát, tư thái mỹ lệ, thái độ bắt chuyện cũng rất thành thật. Vì vậy bối rối lấy điện thoại di động ra, mở Wechat nói: “Tôi là Đoàn Lễ Nghĩa, năm nay 23, vẫn còn độc thân.”
“…”
Khương Vũ thấy anh ta hiểu lầm, trang thủ thời gian chỉ vào sticker trên mặt: “không phải. Ý tôi không phải vậy. Trình Dã là cha ruột của tôi. Tôi là Khương Vũ.”
Không chờ anh chàng kia kịp phản ứng, Cừu Lệ đã xách cổ áo Khương Vũ, kéo cô ra khỏi hàng.
“Đủ rồi đó.”
Khương Vũ bị Cừu Lệ kéo ra khỏi quầy soát vé, vẫn cố chấp hét: “Đổi nhân viên công tác khác thử xem, đâu mất gì. Khi cha mẹ em còn yêu nhau, đã thống nhất lấy tên này đặt cho em, chỉ cần dùng cái tên Khương Vũ, chắc chắn sẽ được gặp ba.”
Đây chính là giấy thông hành mà Trình Dã của tương lai đã nói với cô, cũng là cách duy nhất giúp cô gặp được cha mình.
Chỉ cần nói với nhân viên công tác trong concert cái tên này, cô sẽ được dẫn vào tận nơi gặp mặt ông.
Nhưng mà chỉ một câu của Cừu Lệ đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của Khương Vũ.
“Ba em có sức tưởng tượng vô cực đi chăng nữa, cũng đâu thể nghĩ ra một cái tên độc nhất vô nhị cả Trung Quốc chỉ có một. Anh đáng cược, ở đây trong vạn người cũng có hơn mấy ngàn người trùng tên với em.”
“…”
Khương Vũ rút điện thoại di động, xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị nhắn cho [Trình Dã] của tương lai một tin nhắn.
Đúng lúc này, chú Tạ Uyên gọi điện thoại tới.
Khương Vũ nhận điện thoại, kinh ngạc hỏi: “Chú Tạ, sao đột nhiên gọi cho cháu?”
“Tiểu Vũ, gần đây chú đang ở Hải Thành khảo sát một số hạng mục của công ty, tối nay vừa vặn rảnh, muốn gặp cháu cùng ăn một bữa cơm, ba… chú dẫn cháu đến nhà hàng nổi tiếng nhất Hải Thành ăn cơm tối, được không?”
“A, tiếc quá, chú Tạ, tối nay cháu đi xem concert của thần tượng, chỉ sợ không đến được.”
“Concert?” Tạ Uyên khẽ nhướn mày: “Ai vậy?”
“Trình Dã ạ.”
Tạ Uyên vừa nghe thấy cái tên này liền cảm thấy có chút quen thuộc, lát sau thoáng giật mình nhớ tới đây là nghệ sĩ siêu sao của công ty mà tối qua Lục Mãnh nhắc đến với ông.
“Cháu sớm nói cho chú biết thì chú đã giúp cháu lấy vé của buổi concert này rồi.” Tạ Uyên tiếc nuối nói: “Vé của buổi diễn này không dễ mua. Cháu mua được vé ngồi không? Hay vé đứng? Khán đài chật chội lắm không thoải mái, muốn chú giúp cháu lấy 1 vé ở hàng VIP không?”
“A? Dạ?”
Nghe được tin tức này, Khương Vũ tựa như mảnh đất hạn hán lâu ngày bỗng gặp cơn mưa, kích động đáp: “Chú Tạ chúng đúng là thần tiên giáng trần, là thần may mắn. Cháu… cháu không mua được vé.”
“Vậy giờ cháu đang ở đâu?”
“Cháu đang…” Khương Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh nhẹn nói: “Cửa chính khu B ạ.”
“Chờ chút nhé.”
Nói xong Tạ Uyên cúp điện thoại.
10 phút sau, một nhân viên công tác mặc đồng phục đi tới trước mặt Khương Vũ, cung kính hỏi thăm: “Xin hỏi, cô là Khương Vũ đúng không?”
Khương Vũ và Cừu Lệ liếc nhau một cái.
“Vâng là tôi.”
“Mời đi theo tôi, bên này là lối đi dành cho khách ưu tiên sẽ đến thẳng khu ghế VIP.”
Khương Vũ đi theo nhân viên công tác kia vào sân vận động. Hai bên là đám fan hâm mộ cuồng nhiệt đang điên cuồng hò hét.
Khu ghế Vip chỉ có duy nhất hai hàng, ước chừng 16 chiếc ghế, tọa lạc ngay phía trước sân khấu.
Khu vực này chắc chắn không mở bán vé.
Khương Vũ nhìn xung quanh, phát hiện ngồi cạnh cô, có rất nhiều minh tinh quen mắt.
Vị trí này… có lẽ là dành riêng cho những người có quan hệ thân thiết với Trình Dã.
Mà Khương Vũ và Cừu Lệ được an bài ngồi ghế chính giữa, đối diện sân khấu.
Khương Vũ xích lại gần Cừu Lệ thấp giọng hỏi: “Anh chàng đẹp trai ngồi phía sau chúng ta có phải Lưu Nghệ Bạch không nhỉ?”
Cừu Lệ quay đầu nhìn anh chàng mặt trắng búng ra sữa kia, lạnh nhạt nói: “Không biết.”
“Đó chính là anh chàng đặc biệt hot trong show tuyển tú gần đây nhất. Nhân khí cực kỳ cao.” Khương Vũ nói: “Bạn thân của em, Trần Vi ấy, hâm mộ anh ta đến sắp rồ rồi.”
“Ồ.”
Cừu Lệ chẳng có mấy hứng thú với mấy người này.
“Bạn trai à, anh giúp em xin chữ ký anh ta đi, em đưa cho Trần Vi chắc chắn cậu ấy hạnh phúc mà ngất đi luôn đó.”
Cừu Lệ kéo dài giọng, miễn cưỡng nói: “Sợ người lạ. Không muốn nói chuyện. Chứ không phải là em thích người ta à?”
Khương Vũ nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xẻo, tinh nghịch: “Úi cha em sợ bạn trai em cho rằng em thả thính bừa bãi thôi.”
“Anh là loại bạn trai lòng dạ hẹp hòi vậy hả?”
“Nếu như anh không ngại, vậy em chạy qua làm quen với người ta nha.”
Khương Vũ rút một quyển sổ và một chiếc bút bi từ balo ra, hít một hơi thật sâu, không chế cảm xúc hưng phấn trong lòng, đang định quay người bắt chuyện với Lưu Nghệ Bạch.
Cừu Lệ lập tức đoạt quyển sổ trong tay cô, đẩy cô ngồi về chỗ, còn mình xoay người thẳng thắn nói với Lưu Nghệ Bạch: “Chào cậu, xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi một chút, cậu có thể cho bạn gái tôi xin chữ ký không?”
Lưu Nghệ Bạch thấy thái độ không chút khách khí lễ phép của cậu thiếu niên này, thậm chí còn chẳng cần dùng kính ngữ, nhưng vẫn vui vẻ cầm lấy cuốn sổ, mỉm cười hỏi: “Bạn cậu muốn viết gì nào?”
Khương Vũ còn chưa kịp đáp, Cừu Lệ đã cắt ngang: “Viết Trần Vi: bạn tốt nhất của cậu Khương Vũ đã giúp cậu xin được chữ ký của người cậu yêu nhất rồi, nhất định phải yêu cô ấy thật nhiều vào.”
Khương Vũ: …
Nào có kiểu xin chữ ký ngang ngược như anh????
Lưu Nghệ Bạch liếc nhìn hai cô cậu thiếu niên này một cái, khóe miệng cong lên, thoáng mỉm cười, nghiêm túc viết xuống không thiếu một chữ nội dung Cừu Lệ yêu cầu, sau đó ký tên bên dưới.
Khương Vũ nhận lại cuốn sổ, tranh thủ thời gian cúi đầu cảm ơn Lưu Nghệ Bạch.
Một cô bé ước chừng 17, 18 tuổi mặc váy trắng, tóc ngắn ngồi gần đó, tò mò hỏi cô: “Cậu và Trình Dã oppa của tôi có quan hệ thế nào?”
“Là…” Khương Vũ nhìn tấm sticker trên tay: “Là ba tôi.”
Cô gái kia bật cười khanh khách: “Cậu đùa hài thật.”
Khương Vũ không cười, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Vậy cậu thì sao?”
“Lục Mãnh là ba tôi, chủ tịch công ty giải trí Thụy Hải, tôi là big fan của Trình Dã, muốn sắp xếp cho mình vị trí tốt nhất để ngắm oppa, ai ngờ vị trí đó lại bị người khác ngồi mất. He he vì vậy mới hiếu kỳ chút xíu.”
Khương Vũ thành thật đáp: “Là chú Tạ Uyên đưa tôi đến đây.”
“A. Khó trách, chú Tạ Uyên là bạn thân nhất của ba tôi.”
Cừu Lệ ngồi bên cạnh nói: “Hôm qua lúc ăn cơm, chắc là chú ấy đứng đằng sau sắp xếp rồi.”
“Cái này em không biết, những có khả năng đó.”
Không thì vì sao hôm qua lúc ở khách sạn, chú Tạ Uyên đột nhiên gọi điện cho cô.
Cừu Lệ vẫn một mực đề phòng Tạ Uyên, thấp giọng nói: “Đến cùng ông ta định làm trò gì?”
Khương Vũ xích lại gần anh, thấp giọng thủ thỉ: “Thực không dám giấu, có lẽ chú ấy muốn theo đuổi mẹ em.”
“…”
Cừu Lệ không cảm thấy Tạ Uyên có ý gì với Khương Mạn Y.
Theo bản năng của một người đàn ông, anh vẫn kiên trì với suy luận ban đầu, toàn bộ sự chú ý của ông chú họ Tạ kia đều đặt trên người Khương Vũ.
Nhưng tình cảm mà ông ta dành cho Khương Vũ lại không phải tình yêu nam nữ, mà giống như tình cảm yêu thương của cha chú trong nhà dành cho con cháu mình hết mực quan tâm thì đúng hơn.
Sự kiện học bổng lần trước, Cừu lệ chắc chắn Tạ Uyên đã âm thầm tương trợ phía sau.
Cho nên anh cảm thấy rất kỳ quái, Tạ Uyên chiếu cố anh như thế,… nếu nói là “tình địch” chẳng bằng nói là yêu ai yêu cả đường đi. Anh thật sự đoán không ra suy nghĩ của Tạ Uyên.
…
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống.
Rất nhanh, hàng ngàn lightstick sáng lên chiếu rọi khắp khán đàn, nương theo âm nhạc cuồng nhiệt, Trình Dã trong trang phục theo phong cách cyberpunk từ từ xuất hiện trên sân khấu.
Theo tiết tấu âm nhạc sôi động, bắt tai, ông ta cùng những vũ công mặc trang phục người ngoài hành tinh, khai mạc concert bằng ca khúc mang đậm âm nhạc điện tử cuồng nhiệt. Cả sân khấu được hâm nóng. Khán giả điên cuồng hò hét cái tên Trình Dã.
Trong giây phút Trình Dạ lộ diện, Khương Vũ không kìm nổi tâm tình kích động, đứng bật dậy, cùng đám fan hâm mộ bên dưới reo hò ầm ĩ.
Khách biệt duy nhất chính là: Đám fan hét “Anh ơi”, “Chồng yêu”, “Oppa”…thì Khương Vũ gào khản giọng: “Ba ba”, “Ba là số 1”, “Ba đẹp trai nhất hành tinh.”
Khóe miệng Cừu Lệ co quắp, không nói nổi, lắc đầu, lầu bầu: “Trước khi xác định chắc chắn, em vẫn nên… khắc chế cảm xúc một chút.”
Có lẽ khát vọng có ba bao năm nay bùng lên quá mạnh mẽ, Khương Vũ căn bản không cách nào bình tĩnh, lý trí được. Người đàn ông tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu kia, người mà cô mong ngóng bao năm, hiện tại đang gần cô đến vậy, không những còn sống khỏe mạnh, mà …
Đó chính là người cha cô chờ đợi bao năm, là khát vọng cháy bỏng từ thuở nhỏ – ba cô!
“Đó chính là ba em. Chắc chắn.”
Khương Vũ lay lay bả vai Cừu Lệ: “Anh nhìn em có giống ông ấy không?”
Cừu Lệ liếc nhìn người đàn ông anh tuấn trên sân khấu, thuận miệng nói: “Xét về tướng mạo, anh thấy lão Tạ Uyên kia so so với ông ta còn giống em hơn.”