Vòng thi đấu lần lượt diễn ra, đã loại gần hết một nửa học sinh.
Mà làm cho tất cả mọi người không ngờ được là, Khương Vũ mang theo bảng lớp F, lại ngoài ý muốn ở lại.
Mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ là, sau mấy vòng loại khốc liệt, mỗi lần đến phiên của Khương Vũ, âm nhạc vừa vang lên, cô có nhanh chóng phản ứng lại bản nhạc, hơn nữa chuẩn xác và hoàn mỹ nhảy ra đoạn múa tương ứng.
Bạn học tham gia cuộc thi, khóa trước chiếm nhiều hơn, học sinh khóa mới ngoại trừ bọn Thẩm Ngạo Tình và Ôn Luân, dường như không có người khác.
Vị bạn học mới lớp F này, thực lực mạnh đến kinh người!
Tạ Uyên đứng bên bãi cỏ, ôm cánh tay thưởng thức vũ đạo của Khương Vũ, sự tự hào không thể diễn tả bằng lời, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Ông không chỉ một lần muốn dùng đặc quyền của mình, dùng địa vị và tài phú của mình, để cho con gái ông có thể lấy được bất kỳ quang huy và giải thưởng nào.
Nhưng… Hình như cô bé không cần đến.
Cô dựa vào sự cố gắng và thiên phú của mình, có thể thắng được tất cả mọi thứ mà cô muốn.
Tạ Uyên thật sự rất tự hào.
Mà tương phản, sắc mặt của Bộ Đàn Tương và Bộ lão phu nhân, lại không có tốt đẹp như vậy.
Bộ Hy phát huy vô cùng tốt, cũng luôn kiên trì đến cuối cùng, nhưng… Cô lại nhảy cùng đẳng cấp với một người mới chỉ là lớp F.
Điều này làm cho hai mẹ con Bộ gia vô cùng mất mặt.
Theo tiếng âm nhạc từng vòng từng vòng vang lên, khóe miệng Tạ Uyên kéo ra nụ cười hiếm gặp.
Dần dần, ít người đi, mấy vòng cuối cùng, chỉ còn lại vài học sinh.
Khương Vũ cười với Bộ Hy, Bộ Hy cũng đáp lại, nhưng bởi vì mệt mỏi, nụ cười rất miễn cưỡng.
Mấy cuộc thi đấu về sau, độ khó của âm nhạc ngày càng cao, số người bị loại cũng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại Bộ Hy, Ôn Luân, Thẩm Ngạo Tình, Khương Vũ và một nam sinh khác.
Vị nam sinh này nghe nói là đệ tử của một chủ tịch đoàn múa ba lê nổi tiếng, thực lực vô cùng mạnh, có điều vòng cuối cùng bởi vì bước chân không theo kịp tiết tấu, tiếc nuối bị loại.
Cậu ta bị loại không lâu, Thẩm Ngạo Tình cũng bởi vì lòng háo thắng, kết quả nhảy quá gấp, không đạt tiêu chuẩn, bị tuyên bố loại.
Cô ta không cam lòng cắn răng, rất khó tiếp thu mình lại bị loại trước Khương Vũ, nhưng mà, những giáo viên bình chọn dưới sân khấu nhiều như vậy thấy rõ ràng, cô ta không muốn thừa nhận… cũng phải thừa nhận.
Thẩm Ngạo Tình giận dữ rời khỏi sân khấu.
Tiết Gia Di liếc mắt nhìn Bạch Thư Ý bên cạnh, từ sau khi Thẩm Ngạo Tình bị loại, bà ta cũng sắp không kiềm chế được nội tâm nóng nảy.
Tiết Gia Di âm thầm buồn cười, ban đầu Bạch Thư Ý vì nhận Thẩm Ngạo Tình làm học trò, hết sức làm khó dễ Khương Vũ trên vũ đài, vuột mất một đại tướng.
Bây giờ học trò cưng của mình bị bại bởi người ta, xem như là một vết trượt quan trọng trong cuộc đời Bạch Thư Ý đi.
Thật là trào phúng.
Tiết Gia Di mừng thầm một lúc, đồng thời cũng vì Khương Vũ mà khẽ lau mồ hôi.
Dù sao đối thủ của cô còn Bộ Hy và Ôn Luân, hai người này… cũng đều là diễn viên múa phái thực lực, giành được giải thưởng quốc tế.
Bởi vì chỉ còn lại ba người, tiết tấu của cuộc thi cũng dần dần tăng nhanh, đội ngũ âm nhạc cũng giảm thời gian của một đoạn nhạc, lúc trước là năm phút, giảm xuống còn ba phút.
Như vậy, cách vài phút, ba người lại phải luân phiên lên sân khấu nhảy một đoạn, này vô cùng thử thách khả năng nhận biết nhạc và năng lực tùy cơ ứng biến của ba người.
Đồng thời, cũng tiêu hao rất lớn thể lực.
Rất nhanh, Ôn Luân có chút không chịu nổi, bước nhảy cũng bắt đầu có chút hỗn loạn, mấy lần nhấc chân và đá chân, đều không quá tiêu chuẩn.
Ban giám khảo đồng loạt lắc đầu, lại nhìn Bạch Thư Ý một cái, do dự, có nên nâng bảng loại anh ta.
Bạch Thư Ý siết chặt nắm đấm, huyệt thái dương bắt đầu nhảy kịch liệt.
Tiết Gia Di lúc này cũng là lau một vệt mồ hôi, nếu như Khương Vũ mà bà ta chỉ dạy loại trừ Ôn Luân mà Bạch Thư Ý chỉ dạy, này có nghĩa là, chủ tịch chỉ đạo của Esmela năm năm tiếp theo, phải thay người rồi!
Giám khảo vẫn luôn không giơ bảng, tựa như đang bao dung cho Ôn Luân vì thể lực không đủ, liên tiếp có sai sót nhỏ.
Nhưng đến cuối cùng, động tác xoay bằng một chân của Ôn Luân, thân hình rõ ràng lảo đảo một hồi.
Sai lầm này quá rõ ràng, giám khảo không nâng bảng nữa, đối với những học sinh khác quá không công bằng rồi.
Không còn cách nào, Ôn Luân chỉ có thể bị loại ra.
Cuối cùng, trên sàn nhảy chỉ còn lại Khương Vũ và Bộ Hy, hai người tiến hành quyết đấu cuối cùng.
Tình hình cuộc thi vô cùng nôn nóng, hai người cũng đã đến cực hạn thể lực, nhưng vẫn cứ cứng rắn kiên trì, nương theo giai điệu ngày càng phức tạp, nhảy từng điệu từng điệu múa…..
Các vị nghệ thuật gia và chủ tịch cũng sôi nổi ghé tai nhau, bàn luận về lai lịch của Khương Vũ.
Cô có thể sánh vai quyết đấu với cô gái của Bộ gia, đây rốt cuộc là lai lịch gì!
Phải biết, Bộ Hy là cô gái từ nhỏ đã đi theo bên người Bộ lão phu nhân, kế thừa Bộ Đàn Yên, là diễn viên múa thiên tài có tiềm lực giành được cup queen nhất.
Khương Vũ lại có thể ở lại cuối cùng không phân cao thấp với cô!
Khó có thể tin được!
Ở trong ván cuối cùng, Bộ Hy đã mệt đến sắp không thể suy nghĩ được rồi, đầu ong ong, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình. Vì thế, khi giai điệu vang lên, đã muộn hai giây, giám khảo nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Bộ lão phu nhân.
Bộ lão phu nhân sắc mặt tái xanh.
Rốt cuộc, giám khảo cũng giơ bảng, trong trận đấu này, Bộ Hy bị loại.
Dựa theo quy tắc thi đấu, tuy rằng cô bị loại, nhưng cô vẫn không thua, bởi vì Khương Vũ vẫn phải nhảy xong bản nhạc cuối cùng.
Nếu như cô có sai sót trong bản nhạc cuối cùng, như vậy, nhiều nhất là ngang bằng, không phân thắng thua.
Bởi vậy, vũ khúc cuối cùng này, càng có vẻ then chốt!
Ánh mắt của Bạch Thư Ý, nhìn về phía nhạc trưởng của đội nhạc, giao lưu ánh mắt với ông ta.
Nhạc trưởng hiểu ý, chỉ huy giàn nhạc, diễn tấu âm nhạc —-
Một đoạn vũ nhạc, dần nhập vào là một đoạn đàn violon, cũng không phải hòa âm phương tây, mà là….
?
Đến tột cùng là đoạn vũ nhạc gì, rất nhiều nghệ thuật gia ở đây cũng không nghe ra được, đoạn vũ nhạc này quá xa lạ…. cũng quá mức quê mùa, có một loại cảm giác như là những năm tháng chiến tranh.
Bọn họ vừa nghe, vừa đoán, chắc cuộc thi này sẽ lấy kết quả hòa.
Nhiều năm như vậy, đêm vũ hội giữa hè đều không có kết quả hòa, không ngờ buổi tối năm nay, một “tiểu trong suốt” lớp F, lại có kết quả hòa với Bộ Hy.
Thật sự là một đêm mang tính lịch sử.
Nhưng mà, sau năm giây đoạn nhạc vang lên, khi mà ban giám khảo chuẩn bị tuyên bố kết quả hòa, Khương Vũ bỗng nhiên thả người bật nhảy, kiễng mũi chân, nhảy một đoạn tuyển chọn trong khúc luyện binh xa trường Nương tử quân màu đỏ!
Theo giai điệu tiết tấu cảm giác cực mạnh, Khương Vũ tay phải nắm hờ, phảng phất như cầm một con dao, tay phải ấn tay, động tác ở chân cũng theo nhịp điệu, dạng chân, ngồi xổm, đứng…..
Mọi người nhìn động tác của cô, bỗng nhiên bừng tỉnh!
Đây là kịch múa ba lê đầu tiên của Trung Quốc Nương tử quân màu đỏ!
Những năm này, các đoàn kịch căn bản đều dẫn các bản kịch múa ba lê nổi tiếng thế giới, ngoại trừ đoàn kịch ở trung ương, đoàn kịch mang tính thương mại đều không biết dàn dựng và luyện tập kịch múa Nương tử quân màu đỏ, cho nên đại đa số học sinh đối với vũ nhạc của đoạn kịch này, đều vô cùng xa lạ.
Không nghĩ đến cô gái nhỏ tuổi còn trẻ như vậy, lại… biết nhảy!
Đêm nay Khương Vũ không mặc váy múa, để cho tiện, cô chỉ mặc áo camisole và quần đen ống rộng, cho nên vũ đạo phong cách khác nhau đều có thể thoải mái múa được, không hề không có cảm giác không hòa hợp.
Âm nhạc dần dần đi vào hồi kết, điệu nhảy cuối cùng này của Khương Vũ, hoàn mỹ kết thúc không có bất kỳ sai sót nào.
Sau khi âm nhạc hoàn toàn dừng lại, cô mới mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc.
Tối nay thật sự kiệt sức, đánh lôi đài với Bộ Hy, thật sự quá mệt mỏi.
Tạ Uyên lập tức tiến lên, đưa tay đỡ Khương Vũ, ngực của Khương Vũ còn đang thở gấp chập trùng, khoát tay với Tạ Uyên: “Để, để cháu ngồi một chút.”
Mà tất cả mọi người xung quanh, sau hồi lâu phản ứng lại, cuối cùng cũng có người vỗ tay đầu tiên.
Ngay sau đó…. tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Chủ tịch ban giám khảo của hiệp hội múa ba lê đứng dậy, kích động tuyên bố —
“Ngôi sao đêm vũ hội giữa hè năm nay đã có, là bạn Khương Vũ đến từ lớp F!”
Các bạn học lớp EF không tham gia vũ hội, cũng xem video phát sóng trực tiếp trong nhóm mà các bạn học gửi cho.
Khi nghe thấy ban giám khảo tuyên bố Khương Vũ lớp F giành thắng lợi, cả ký túc xá như sôi trào rồi!
Các học sinh lớp EF luôn bị người xem thường nhất, nằm ở tầng thấp nhất ở chuỗi thức ăn của Esmela, lại đánh bại vương giả mạnh nhất của Esmela Bộ Hy, trở thành ngôi sao trong đêm vũ hội giữa hạ năm nay.
Này quá cho lớp EF mặt mũi rồi, sau này nếu như có học sinh lớp ABC cười nhạo bọn họ, liền lấy Khương Vũ ra vả mặt.
Đêm nay tuyệt đối là một đêm chứng kiến lịch sử.
Khương Vũ đứng dậy, nhìn Bộ Hy đứng bên cạnh mẹ.
Bộ Hy chỉ bình tĩnh nhìn cô, sau đó, xoay người rời đi.
….
Hai ngày sau, Khương Vũ đến công trường di dời của Cừu Lệ.
Cô từ xa nhìn thấy thiếu niên mặc áo ba lỗ màu đen, đẩy xe chứa đầy xi măng, trong công trường khói bụi mù mịt khó khăn di chuyển.
Cô cầm theo một bình nước dưa hấu ướp lạnh, đi về phía cậu, lại bị ngăn ở ngoài cửa không cho vào.
Khương Vũ trực tiếp đứng ngoài cửa đợi cậu.
Một cô gái nhỏ vóc người yểu điệu, như hoa như ngọc đứng cạnh cửa như thế, tự nhiên cũng làm cho công nhân ở công trường chú ý.
Nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhỏ đều hướng về Cừu Lệ, bọn họ trêu đùa: “Chuẩn sinh viên đại học, bạn gái cậu chờ lâu lắm rồi.”
“Trời nóng như vậy, để cô gái nhỏ phơi nắng dưới ánh mặt trời, thật đáng thương.”
“Này không đúng sao, cô gái nhỏ tinh tế mềm mại, chịu không nổi ánh mặt trời gay gắt này đâu.”
….
Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cô mặc chiếc váy liền đơn giản màu vàng nhạt, đeo cặp sách in hình cúc họa mi đáng yêu.
Dưới ánh mặt trời, gò má trắng nõn nhàn nhạt ửng hồng, ngũ quan còn hơi chút trẻ con, cũng đã hiện ra vẻ rực rỡ sáng ngời, sau khi lớn lên, không biết là phong cảnh cỡ nào.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo đầy trời bụi bặm, Khương Vũ không nhịn được bắt đầu ho khan.
Cừu Lệ rốt cuộc không nhìn nổi nữa, thả xe đẩy xuống, chạy đến vòi nước rửa tay và cánh tay thật mạnh, sau đó lại tạt nước lạnh lẽo vào mặt, kéo áo ba lỗ lên, lau hết những giọt nước, sau đó sải bước chạy thật nhanh đến chỗ Khương Vũ.
Khương Vũ thấy cậu lại đây, khóe miệng mang theo nụ cười: “Bạn trai!”
Cừu Lệ thô bạo nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, kéo cô đến gốc cây, mơ hồ cả giận nói: “Em đến làm gì?”
“Tìm anh nha.”
Khương Vũ phảng phất như hoàn toàn quên mất mâu thuẫn giữa hai người trước đây, cười nói: “Nói cho anh một tin tốt, em giành được ngôi sao đêm vũ hội giữa hạ của học viện, giỏi không!”
Cừu Lệ nghe nói như vậy, biểu tình hơi có chút thay đổi, muốn hỏi nhiều mấy câu, lại không biết nên hỏi thế nào, chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi.”
Khương Vũ nhón chân lên, lau mồ hôi trên mặt cho anh, tự nhiên nói: “Em đã đánh bại đàn chị mạnh nhất của Esmela, giành được giải thưởng này. Giải thưởng ngôi sao giữa hạ cũng là làm từ pha lê, một cái rất to.”
“Ồ.” Ánh mắt của cậu di chuyển, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt tay mình của cô.
“Em có thể nhận quà của anh rồi.” Khương Vũ cười nói: “Nhưng anh cũng phải nhận giải thưởng đêm giữa hạ, chúng ta dùng cố gắng đổi lấy cố gắng, sẽ không có mắc nợ.”
Cừu Lệ cuối cùng vẫn là mềm lòng, thấy gò má cô ửng hồng, chóp mũi thấm mồ hôi, thế là, dùng hai tay không ngừng quạt cho cô.
Nhưng mà ngữ điệu của anh vẫn lạnh lùng cứng rắn: “Em tính toán với tôi thật rõ ràng, có điều thứ đồ chơi đó của tôi chẳng có tác dụng gì, em tự cất đi đi.”
Dù sao cũng là quang vinh cô cực khổ lâu như vậy, đánh bại đối thủ mạnh nhất, mới giành được.
“Em biết cái đó không có tác dụng với anh.”
Khương Vũ thần bí cười, bỏ balo xuống, từ bên trong lấy ra hộp hình vuông đựng macbook pro, đưa đến trước mặt Cừu Lệ: “Em bán cup pha lê rồi, mua cho anh một chiếc máy tính, lên đại học dùng.”
Cừu Lệ: ………………