Mộng Trong Mộng

Chương 109: ĐỎ MẶT



Thời gian nghỉ giữa trận màn thứ hai, Bộ Hy đi xuống không còn vẻ căng thẳng như màn thứ nhất nữa, rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều cũng không xảy ra sai sót gì.

Bên ngoài tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các thiên nga nhỏ cũng vui vẻ dựng ngón cái với Bộ Hy: “Giỏi lắm.”

Khương Vũ chân thành vỗ tay cho cô nàng, cất lời khen ngợi: “Màn biểu diễn này rất tốt, có thể nói là hoàn mỹ.”

Bộ Hy xông thẳng tới Khương Vũ, ra sức ôm lấy cô: “Cám ơn!”

“Cám ơn gì chứ, là cậu nhảy tốt, Queen của đêm nay nhất định thuộc về cậu rồi!”

Bộ Hy lắc đầu: “Mình mở màn xảy ra sai sót rồi, Queen không thể có sai sót được, mình không có cơ hội đâu.”

Khương Vũ vỗ vai cô nàng an ủi: “Thật ra có lấy được Queen hay không không phải là chuyện quan trọng nhất, được đứng trên sân khấu biểu diễn đã là chuyện hạnh phúc lắm rồi, cậu là nữ hoàng thiên nga đấy!”

“Không sai, được đất trên sân khấu biểu diễn để ánh đèn chiếu lên người mình nhảy ra những vũ điệu đẹp nhất, vốn dĩ chính là chuyện hạnh phúc hơn cả việc giành được quán quân.”

Bộ Hy nhìn Khương Vũ, nở nụ cười thoải mái: “Mình đã hưởng thụ sân khấu đủ rồi, tiếp theo đến lượt cậu đấy.”

“Đến lượt mình?” Khương Vũ chưa phản ứng lại.

Bộ Hy nhìn bộ đồ thiên nga đen trên người Khương Vũ, vỗ vai cô nói: “Hai màn tiếp theo, Tiểu Vũ, cậu lên đi.”

Khương Vũ bất ngờ kinh ngạc không dám tin: “Mình…… mình lên…… mình còn chưa chuẩn bị xong nữa.”

“Thế này chẳng phải chuẩn bị tốt lắm rồi sao.” Bộ Hy chỉnh thẳng vạt váy của cô rồi nâng mặt cô lên đánh giá tỉ mỉ: “Y hệt nhau mà.”

“Không phải nói trang điểm, tâm lý của mình…… mình chưa chuẩn bị tốt về mặt tâm lý.”

Bởi vì cô là dự bị cho Bộ Hy, chỉ khi Bộ Hy xảy ra tình huống bất ngờ trên sân khấu mới tới lượt cô lên thay thế.

Nhưng nói theo bình thường vai nữ chính xảy ra tình huống bất ngờ là nhỏ tới không thể nhỏ hơn nữa, cho nên Khương Vũ đã chuẩn bị tối nay ngồi trên ghế lạnh bốn tiếng đồng hồ rồi.

Đột nhiên bảo cô lên sân khấu…… hoàn toàn chưa có tâm lý chuẩn bị gì hết!

Mà Bộ Hy đã quyết định muốn nhường cơ hội này cho cô.

Cô từng xem trọng buổi biểu diễn tối này cỡ nào, có thể nói là chuẩn bị nhiều năm như vậy đều vì có thể bộc lộ tài năng trong đêm nay.

Nhưng cơ hội quý báu như vậy, bà ngoại nói tặng người ta cũng được, vì lợi ích gia tộc cô nỗ lực lớn như vậy đều có thể phó công vô ích.

Tất cả mọi người đều có thể bị hy sinh.

Trong mắt mỗi người chỉ nhìn thấy hào quang của Queen. Chỉ có Khương Vũ, cô nhìn thấy ý nghĩa chân chính của người múa ba-lê sau ánh hào quang đó.

Ba-lê là để làm đẹp mà.

Khương Vũ có thể từ bỏ hào quang đêm nay của mình, thế Bộ Hy cô tại sao không thể chia sẻ hào quang đêm nay cho cô ấy chứ?

Bộ Hy nắm vai Khương Vũ nói một cách trịnh trọng: “Tiểu Vũ, mình nghĩ thông rồi, lấy được Queen hay không chẳng sao hết, mình không để ý nữa. Ba-lê đối với mình rất quan trọng, cậu đối với mình mà nói cũng quan trọng không kém! Tối nay mình muốn chia sẻ sân khấu với cậu.”

Khương Vũ xác định Bộ Hy không phải đang nói đùa với cô, cô ngoảnh đầu nhìn Cừu Lệ như đang tìm kiếm xin một chút góp ý.

Cừu Lệ nói: “Anh có thể ở lại hậu đài với em cũng có thể ngồi dưới sân khấu cổ vũ cho em, em muốn làm gì anh đều bên cạnh em.”

Khương Vũ nhìn ánh mắt kiên định của anh, lại nhìn vẻ mặt cổ vũ của Bộ Hy, cuối cùng hăng hái gật mạnh đầu: “Thế mình lên!”

……

Mở màn cảnh thứ ba, Khương Vũ lấy thân phận thiên nga đen bước lên sân khấu thay thế Bộ Hy.

Trên hôn lễ của hoàng tử, cô vừa biểu diễn thì có khán giả phát hiện thiên nga đen hình như đổi người rồi.

Có điều cô gái được đổi không hề khiến họ thất vọng, hoàn toàn trái ngược lại kèm theo thúc đẩy tình tiết, biểu hiện của thiên nga đen đó cực kỳ có cá tính làm kinh ngạc tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.

Khoảnh khắc Tạ Uyên nhìn thấy con gái, nỗi ngạc nhiên cùng với vui mừng khiến ông không cách nào duy trì được vẻ chín chắn bình tĩnh ngày thường, ông hô lên với Lục Mãnh: “Đó là con gái tôi, mau nhìn con gái tôi kìa!”

Lục Mãnh cũng có chút bất ngờ: “Ha, hiếm thấy nha, đổi người lên thật à?”

Tạ Uyên nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong đợi, tim đập thình thịch thình thịch, máu nóng cuộn trào: “Bé ngoan, cố lên!”

Khóe môi Lục Mãnh giật giât: “Cái này đâu phải thi đấu, xem múa ba-lê đi, anh hô cố lên làm gì! Hỏng cả bầu không khí.”

“Tôi muốn hô cái gì thì hô.” Tạ Uyên hiếm có lúc tùy hứng: “Lại nói đâu phải con gái cậu.”

Vũ khúc màn thứ ba nổi tiếng nhất, đó là phần múa solo của thiên nga đen Odile.

Theo sự biến tấu của giai điệu, Khương Vũ bắt đầu thực hiện cú ‘Fouettes’ xoay liên tục 32 vòng, màn này có thể nói là màn có độ khó cao nhất trong múa ba-lê, cũng là động tác kinh điển nhất.

Cô gái đứng thẳng bằng một chân, dùng tư thế múa mềm mại nhất và kỹ thuật chắc chắn nhất, trong giai điệu tăng tốc thành công thực hiện tư thế kinh điển mà năm đó Bộ Đàn Yên để lại trên sân khấu, trình diễn hoàn toàn không giống với thiên nga trắng xinh đẹp Bộ Hy trước đó.

Đơn thuần mà độc ác, ánh sáng và chết chóc……

32 cú xoay kết thúc, khán giả vỗ tay như sấm, thậm chí có người đứng dậy vỗ tay cho điệu muốn tuyệt vời và cảm động của Khương Vũ.

Tạ Uyên nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh ông đã rơi nước mắt đầy mặt rồi.

“Con bé đẹp quá.” Ánh mắt của Liễu Diệp dừng trên người Khương Vũ, bà nói trong xúc động: “Đẹp quá.”

Tạ Uyên thấy bà rơi nước mắt thì càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng, “A Đàn, đây cũng từng là sân khấu của em.”

“Anh nói gì?”

“A Đàn, em……”

Tạ Uyên chưa nói hết thì bị Lục Mãnh nhanh tay kéo lại, nghiêm mặt lắc đầu để ông đừng nói nữa.

Giờ chưa phải là lúc, hơn nữa sự việc còn chưa rõ ràng, tùy tiện nhận bừa sợ sẽ bị cho là có bệnh mất.

Tạ Uyên suy cho cùng là kìm nén không được cơn xúc động trong lòng, để lý trí che mất tình cảm thôi nói tiếp nữa.

……

Hai màn biểu diễn cuối cùng của Khương Vũ có thể nói là trên cả tuyệt vời, chẳng có ai đi truy cứu việc đổi người gì đó nữa. Hình ảnh thiên nga đen dịu dàng in sâu vào đầu họ mãi chưa tan đi.

Sau khi hạ màn, mọi người xông lên biểu đạt lời chúc mừng với Khương Vũ:

“Phát huy tốt lắm!”

“Thật đấy, Khương Vũ là thiên nga đen đẹp nhất tôi từng thấy!”

“Tối nay tuyệt lắm!”

Bộ Hy mặc đồ múa thiên nga trắng vui mừng nhất, xông tới ôm choàng lấy Khương Vũ: “Mình biết ngay cậu sẽ làm được mà! Mình biết mà!”

Đầu óc ngẩn ngơ lơ lửng trên không trung của Khương Vũ tỉnh táo lại, cũng xúc động ôm lấy Bộ Hy: “Cám ơn, cám ơn cậu cho mình cơ hội.”

“Gì mà bảo là mình cho cậu cơ hội chứ, đây vốn dĩ chính là của cậu! Cậu hoàn toàn xứng đáng!”

Mọi người vây quanh bọn họ, chân thành chúc mừng bọn họ.

Song Cừu Lệ chỉ đứng từ xa nhìn cô chứ không hề đi qua.

Chân anh vẫn chưa hồi phục hẳn, có lẽ trong ngày thường không quá rõ ràng như khi nhìn kỹ sẽ thấy còn hơi tập tễnh. Giờ phút quan trọng thế này thì đừng nên đi qua làm phiền nữa.

Tất cả lời chúc mừng và vinh quang giữ lại cho cô, cô gái của anh xứng đáng nhận được những điều tốt nhất.

Giờ này mưa to đã tạnh, thế giới dường như được gột rửa sạch, trong không trung thoang thoảng mùi cỏ mới trong lành.

Cừu Lệ xoay người rời khỏi, nhưng khi anh vừa bước ra khỏi cửa lớn thì bị đụng mạnh một cái khiến anh lảo đảo về phía trước.

Chỉ thấy ‘tiểu thiên nga’ của anh xông tới, do dùng sức quá mạnh khiến anh suýt ngã nhào.

Cừu Lệ vươn tay đỡ vai cô, đồng thời giữ bản thân đứng vững.

Khương Vũ thay đồ thể thao ngày thường, tẩy trang sạch sẽ, đôi mắt xinh đẹp hơi nhướng lên mỉm cười với anh: “Bạn trai chạy đi đâu thế!”

“Tưởng em muốn đi tụ họp với bạn bè.”

“Họ đúng là định đi tụ họp chúc mừng ấy chứ, nhưng em xin về trước rồi.”

“Không đi chơi à?”

“Đi với một đám con gái có gì chơi chứ! Đi với bạn trai mới vui nè.”

Cừu Lệ duỗi tay giữ đầu cô gái nhỏ: “Lời này của em…… nghe không được bình thường.”

“Không bình thường chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không bình thường.”

Khương Vũ cười tủm tỉm đẩy anh một cái.

Cừu Lệ cũng đáp trả lại, hai người đẩy qua đẩy lại dưới ánh trăng trong trẻo sau mưa, tiếng cười của cô gái nhỏ vang vọng khăp nơi.

Ra khỏi viện nghệ thuật, Cừu Lệ dứt khoát ngồi xổm xuống nói với Khương Vũ: “Múa mệt rồi, để bạn trai cõng em.”

Khương Vũ đau lòng cho chân anh, từ chối nói: “Em nặng lắm đấy!”

“Cho dù tối nay có gãy chân, bạn trai cũng nhất quyết cõng được Tiểu Vũ.”

Tuy ngoài miệng Khương Vũ nói không chịu nhưng cơ thể lại rất nghe lời trèo lên lưng anh để anh cõng lên.

“Đúng là lại nặng rồi.”

“Em vốn nặng sẵn rồi.”

Tỷ lệ mỡ trong cơ thể người múa ba-lê rất thấp, trông vóc dáng gầy gò mảnh khảnh nhưng cơ thịt rất nhiều cho nên cân nặng nhất định không nhẹ.

“Bạn trai được không thế?” Khương Vũ hỏi trong lo lắng: “Không được thì thả em xuống đi.”

Cừu Lệ nghiêng đầu: “Bạn trai có khi nào không được à.”

Khương Vũ hết lời phủ nhận, trong những lúc nào đó đúng là rất được, tóm lại cô chưa từng thắng nổi anh, mỗi lần đều bị anh làm chẳng còn manh giáp, liên giọng xin tha.

Cô cảm thấy Cừu Lệ cố chấp muốn cõng cô có lẽ là vì chứng minh điều gì đó, do khớp gối nên người anh hơi run nhưng vẫn không chịu thả cô xuống.

Khương Vũ hoàn toàn không để ý anh biến thành bộ dạng gì, tàn phế cũng được, què cũng chẳng sao, cô vĩnh viễn sẽ nắm lấy tay anh đến chết không rời.

Cô gái nhỏ ôm chặt anh vùi mặt vào gáy anh, hít thở mùi trên da anh, há miệng ra cắn nhẹ một cái.

“Lần trước em cắn anh còn chưa lành.” Cừu Lệ cảm nhận được động tác của cô gái: “Em tuổi chó à?”

“Cứ muốn cắn anh đấy.’

Khương Vũ ôm cổ anh, ủ rũ nói: “Muốn ăn anh đi, như vậy anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”

Cừu Lệ nhìn vũng đất lấp lánh ánh sáng trên đất, phản chiếu bóng của hai người.

Anh im lặng chốc lát rồi nói: “Trừ khi anh chết, bằng không chẳng bao giờ rời xa chị gái.”

Bên cổ lại ập tới một trận đau, Khương Vũ cắn mạnh vào cổ anh, nói bằng giọng uy hiếp: “Em không đồng ý, anh không được chết, mạng anh là của em.”

“Mạng anh là của em hồi nào thế?” Cừu Lệ không hiểu.

“Lần trước, vào tối hôm chia tay ở Hải Thành, anh nói chân không khỏe bảo em tự làm nhưng em chê mệt, lúc anh cầu xin em chẳng phải đã nói muốn nộp mạng cho em sao?”

“……”

Nghĩ tới tối hôm đó, mặt Cừu Lệ đỏ lên, quở mắng cô: “Chuyện này sao cũng có thể tùy tiện lấy ra nói hả!”

“Anh làm cũng đã làm rồi, còn không cho nói à?”

Vành tai người đàn ông đỏ lựng, cõng cô sải bước đi nhanh về phía trước im lặng không còn lời để nói.

Khương Vũ sờ vành tai nóng bừng của anh, cười phá lên: “Bạn trai mắc cỡ rồi này.”

“Không có.”

“Thế bạn trai đi nhanh chút nữa đi.”

“Tại sao?”

Cô gái nhỏ như làm chuyện xấu khẽ cắn lấy tai anh, thì thầm bên tai nói: “Em muốn để anh giao mạng cho em lần nữa chớ chi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.